Trong khoảnh khắc Lâm Thinh Thinh nghĩ, nếu bỏ qua tính vô lại của anh , bỏ qua luôn những trò ác độc thì Vương thiếu quả nhiên là tuyệt thế mỹ nam. Cô có nên mừng vì chủ nợ là anh chứ không phải một tên béo ú nào đó không nhỉ.
Dù sao đâm lao cũng phải theo lao, Lâm Thinh Thinh lần nữa nhắm tịt mắt đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ như gió thoảng. Mặt cô nóng ran, nụ hôn vụng về của cô khiến Vương Chấn Phong thẫn thờ. Vốn định đùa giỡn một chút nhưng bây giờ anh lại đổi ý.
Vương Chấn Phong áp sát Lâm Thinh Thinh , anh đặt tay lên môi cô.
-Thường ngày anh dạy em hôn thế nào , mới một tuần liền quên sạch.
Lâm Thinh Thinh không hiểu sao tim cô rộn ràng trong lồng ngực, hơi thở Vương Chấn Phong bao vây cô , giọng nói anh cuốn cô vào không gian anh vừa tạo ra.
Vương Chấn Phong dang tay ôm lấy eo cô, một tay nâng cằm Lâm Thinh Thinh. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại. Một tuần nay anh bận rộn như điên , không biết bao nhiêu lần nhìn cô ngủ say anh cố gắng không đánh thức chỉ để hôn lên bờ môi thơm ngát ấy.
Anh dịu dàng như nước mơn trớn hai cánh môi hồng.
-Thinh Thinh, ngoan. Mở miệng em ra một chút.
Đầu óc Lâm Thinh Thinh như mơ màng, tim cô rộn ràng nhảy múa. Cô như chìm đắm trong nụ hôn, hòa vào sự dịu dàng cùng giọng nói âu yếm của anh. Lâm Thinh Thinh không biết tại sao lại làm theo lời anh nói.
Vương Chấn Phong càng siết chặt vòng tay, anh đưa lưỡi vào thăm dò khoang miệng cô, Lâm Thinh Thinh cảm nhận được hơi thở anh gấp gáp hơn. Vương Chấn Phong cũng không biết cảm giác của mình là gì, chưa khi nào anh mê mẩn một cô gái đến thế.
-Thinh Thinh, Thinh Thinh anh nhớ em.
Anh áp trán mình lên trán Lâm Thinh Thinh , mặt cô nóng bừng và có lẽ còn đỏ hơn cà chua chín. Vương Chấn Phong vùa nói nhớ cô, chuyện này là sao? Nụ hôn vừa nãy là thế nào? Cả hai im lặng vài phút, nhìn vẻ mặt bối rối của cô anh khẽ cười.
-Thôi thì sau này cứ để anh chủ động.
Lâm Thinh Thinh ngượng quá hóa giận , cô đứng bật dậy thủ thế trừng mắt nhìn anh
-Nói nhảm, việc trường học nhớ giữ lời. Tôi đi đây.
Không dám nhìn lại dù chỉ một giây , Lâm Thinh Thinh ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phòng đóng chặt cửa. Cô ngã vật ra giường úp mặt xuống gối, chỉ hận không ngộp thở chết đi cho rồi.
“Lâm Thinh Thinh mày điên rồi, thật sự điên rồi. Khỉ thật, tên biến thái đó … sao hôm nay lại đẹp trai như thế”
Vương Chấn Phong nghe cửa phòng cô đóng sầm, khỏi nói cũng biết Lâm Thinh Thinh đang oán hận bản thân ghê gớm. Quả nhiên tuyệt chiêu giam lỏng của anh cũng có tác dụng chút ít. Anh xoa cằm cười đắc ý.
Đêm ấy Lâm Thinh Thinh mơ thấy bị Vương đại thiếu gia hôn đến mức ngộp thở, cô sợ chết khiếp giật mình thức giấc không biết bao nhiêu lần. Đến khi vừa ngủ ngon được một chút thì trời đã sáng.
Như thường lệ cô sang đánh thức Vương Chấn Phong , mặc dù dạo gần đây anh rất tiến bộ luôn xuống giường trước khi cô sang. Có hôm Lâm Thinh Thinh biết anh đã thức nên không sang , thế là Vương thiếu cứ ngồi lỳ trên phòng mãi. Cô tức giận hậm hực cằn nhằn
-Vương thiếu, nếu tôi không lên anh sẽ ngồi đây chết đói à?
-Không ổn thật, vậy thì một lần anh đói sẽ trừ mười phần trăm vào lương của em.
-….
Nhờ chính sách lương bổng mỗi ngày Lâm Thinh Thinh đều chăm chỉ gõ cửa phòng anh.
-Thiếu gia , chào buổi sáng.
Giấc mơ đêm qua ám ảnh quá, Lâm Thinh Thinh không dám đến gần Vương Chấn Phong. Anh nhìn chăm chăm cô, hầu gái của anh hôm nay lễ phép hơn thường ngày.
Anh đến trước mặt , Lâm Thinh Thinh theo phản xạ lùi lại vài bước. Đến khi lưng cô đụng phải cánh cửa phía sau. Thấy một bàn tay của anh vươn ra