Editor: Ngọc Thương
Người ngoài nhìn vào sẽ càng tăng thêm cái danh từ ái cho kế mẫu của hắn, đối với con trai trưởng của vợ cả vô cùng quan tâm, lo lắng, nhưng bên trong thế nào chỉ có chính bọn họ mới biết rõ.
Đem chuyện giao cho bà ta xử lý là rất thích đáng.
Nụ cười Tô Phỉ trong suốt, thẳng thắn thành thật.
"Như vậy không tồi". Thanh Ninh gật đầu, Tôn thị có thể tính kế Tô Phỉ, chắc chắn sẽ không vì Tô Phỉ mà tính toán.
"Bất quá cũng có ngoài ý muốn". Bởi vì thái độ của Hoàng Thượng nên cha mẹ mới không thể vươn tay quản vào chuyện hôn sự của hắn.
Tô Phỉ hiểu, chuyện hôn sự của Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa xảy ra, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối với Thanh Ninh có vài phần thương tiếc.
Khó đảm bảo là Tôn thị sẽ không bắt lấy cơ hội này.
Tâm tư hắn thật ra ước gì được như thế, so với người khác, nếu Tôn thị tính kế để Thanh Ninh và hắn ước định chuyện chung thân, hắn sẽ rất vui mừng.
Tuy là vui vẻ, nhưng lại không muốn thấy nàng bị quấy nhiễu.
Cho nên mới phải nhắc nhở nàng trước, để nàng chuẩn bị tâm lý.
Thanh Ninh liền hiểu ngay lập tức.
Tôn thị chỉ ước gì có thể loại trừ được Tô Phỉ. Tất nhiên là bà ta không muốn tìm cho hắn một cửa hôn sự môn đăng hộ đối.
Hiện nay nàng là nữ tử đã qua lui hôn, Hầu phủ lúc này lại gà bay chó sủa, hơn nữa nàng đã cùng mẫu thân cùng cách ra khỏi Hầu phủ. Như thế xem ra, nàng rất phù hợp với tâm ý của Tôn thị!
"Ta biết nàng không sợ, cũng không quan tâm đến những lời đồn đại ngoài kia, tuy nàng đã có thánh chỉ của Hoàng Thượng, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng*, có trường hợp của Tống Tử Dật và Nghi An quận chúa phía trước, không thể đảm bảo sẽ không có người thao túng việc của hai chúng ta". Tô Phỉ không nhanh không chậm nói, dừng lại một chút mới tiếp tục: "Mặc dù bị người tính kế là không tốt, nhưng ta nói thật, nếu bọn họ tính kế để hợp tác ta với nàng, trong lòng ta rất vui, có điều đó chỉ là cảm giác của ta, không biết trong lòng nàng nghĩ sao, cho nên ta hẹn nàng tới gặp, là muốn biết trong lòng nàng tính thế nào. Nàng cũng không cần khách sáo gì với ta, có lời gì cứ nói thẳng, ta mới có thể chuẩn bị được bước tiếp theo nên làm thế nào cho tốt".
(miệng nhiều người xói chảy vàng: ý nói miệng lưỡi thế gian có thể hại người)
Tô Phỉ thẳng thắn nói xong, ánh mắt trong suốt như nước suối mùa xuân, sạch sẽ thấu triệt.
Mặc dù không phải là lời tâm tình, trong lòng Thanh Ninh vẫn không tự chủ được ầm ầm nhảy dựng lên.
Chính nàng suy đoán là một chuyện, nhưng Tô Phỉ lại hiểu mà bình thản đem tâm ý của hắn nói ra lại là một chuyện khác.
Thanh Ninh tựa như có thể nghe được tiếng tim đập nhanh chóng của mình.
Nàng không nghĩ tới Tô Phỉ sẽ thẳng thắn nói ra tâm ý như thế.
Thanh Ninh cúi đầu uống trà, khẽ rũ mắt xuống, thu lại thần thái trong đôi mắt.
Tô Phỉ nói muốn cùng nàng thương lượng, lại nói muốn biết nàng dự định thế nào, sau đó hắn mới định ra bước đi tiếp theo.
Hắn như vậy là quan tâm nàng, đem ý nghĩ của nàng đặt lên hàng đầu.
Hắn tôn trọng nàng, khiến Thanh Ninh có cảm giác được che chở.
Kiếp trước kiếp này, hai đời, ngoại trừ mẫu thân một lòng vì nàng suy nghĩ, lần đầu tiên có người coi trọng nàng như thế, cảm giác như được nâng trong lòng bàn tay.
Thanh Ninh rất cảm động, khẽ gật đầu, yên lặng một chút uống chén trà.
Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh bưng chén trà, tay ngọc thon thon, óng ánh trong suốt như mây trắng. Lời cũng đã nói ra, Tô Phỉ cảm giác trong lòng thoải mái, hiển nhiên phản ứng của Thanh Ninh cũng không phải là không hợp tác, như vậy thì tốt rồi, ít nhất không chỉ có mình hắn suy tính hơn thiệt.
Tô Phỉ yên tĩnh nhìn Thanh Ninh ngồi đối diện.
Tóc đen như mây, khuôn mặt trắng nõn đoan chính thanh nhã, đôi môi anh đào kiều diễm như hoa, đôi mắt cụp xuống, lông mi cong cong, xuân sam màu nhạt quả hạnh, váy vàng hoa anh thảo, đai lưng tơ lụa xanh lá cây.
Nàng như một đóa hải đường chớm nở, thanh nhã mỹ lệ.
Thanh Ninh không nói gì, Tô Phỉ cũng không lên tiếng, yên lặng chờ nàng mở miệng.
Ánh nắng rơi trên mặt đất, xa xa có thể nghe thấy tiếng đàn sáo truyền đến từ trên sông, gió xuân nhẹ nhàng nghịch trên song cửa sổ.
Trầm mặc hồi lâu Thanh Ninh mới ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh nhìn Tô Phỉ, dung nhan điệt lệ, một đôi mắt đen nhánh như Mặc Ngọc, mênh mông mà sáng chói, khóe miệng và đuôi lông mày đều mang theo nụ cười.
Hắn tốt đẹp như vậy, lại tôn trọng nàng, muốn che chở cho nàng, khiến tâm của nàng cũng chầm chậm trở nên mềm mại.
Nỗi khổ tâm của Tô Phỉ, nàng hiểu, trong lòng nàng rất cảm kích.
Khóe miệng nàng không kìm được mà cong lên, ôn nhu nói: "Sau này thế nào ta không biết, nhưng hiện tại, điều ta muốn làm là cùng mẫu thân, hai người yên lặng đơn giản sống qua ngày".
Nàng vẫn muốn giữ suy nghĩ như lúc ban đầu.
"Ngươi hiểu ý của ta không?". Thanh Ninh nhẹ hỏi.
Âm thanh mang vài phần dè dặt mà nàng không nhận ra.
Tô Phỉ tất nhiên có thể nghe được sự thấp thỏm trong giọng nói của nàng, đây là nàng đang lo lắng cho hắn sao? Tô Phỉ vui vẻ thêm vài phần, khẽ gật đầu: "Ta hiểu".
Mẫu thân nàng mới rời khỏi Hầu phủ không lâu, vẫn nên ở bên bà chăm sóc nhiều hơn.
"Về lời đồn giữa ta và ngươi, thiên hạ thích nhiều chuyện, cứ để bọn họ nói đi". Thanh Ninh nói: "Điều ta lo lắng hiện tại là lệnh đường và tổ mẫu nhà ta".
Hầu phủ có lòng, Tôn thị có ý, rất ăn nhịp với nhau đó!
Tô Phỉ không thể không gật đầu: "Trong tay nàng có thánh chỉ, nếu bọn họ muốn chuyện này thành, phải thông qua Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương...".
"Quân tâm khó dò". Hoàng Thượng có thể hạ thánh chỉ cho nàng, cũng có thể thu về. Thanh Ninh suy nghĩ một phen, đem chén trà đặt lên bàn, nhoẻn miệng cười: "Mặc kệ, chúng ta cần gì buồn lo vô cớ".
Hoặc cũng chỉ là suy đoán của nàng và Tô Phỉ thôi.
Tôn thị muốn làm vậy, là để bắt bóp Tô Phỉ. Nhưng thê tử của Tô Phỉ tương lai chính là chủ mẫu Quốc công phủ, trong Quốc công phủ còn có Quốc công gia và Quốc công lão phu nhân, họ há có thể mặc kệ ngồi nhìn sao?
Tô Phỉ mỉm cười: "Vậy cứ như nàng nói, đi một bước tính một bước".
Thanh Ninh cười gật đầu, cửa nhã gian vang lên tiếng gõ.
"Tiểu thư, đồ ăn đã có". Tiểu nhị ngoài cửa truyền vào âm thanh cung kính.
"Được, mang thức ăn lên đi". Thanh Ninh nghiêng đầu phân phó.
Cửa bị kéo ra, vài tên tiểu nhị nối đuôi nhau vào, lưu loát đặt món ăn và rượu lên bàn, sau đó đều lui ra ngoài.
Trong phòng lập tức ngào ngạt mùi đồ ăn tỏa ra bốn phía.
Thanh Ninh cười chỉ vào ba món ăn trên bàn nói: "Ba món này là món mới sắp đưa ra của Quan Nguyệt lâu, hôm nay ta cố ý để bọn họ chuẩn bị cho ngươi nếm thử".
Tô Phỉ cầm đũa gắp thử một miếng, nếm xong gật đầu: "Không tồi, hương thơm rất đặc biệt, giống như là...". Ngước mắt nhìn Thanh Ninh: "Hương hoa?".
"Đúng vậy". Thanh Ninh gật đầu: "Ngày thường ta không có việc gì làm nên chăm sóc chút hoa cỏ, thừa dịp đang là mùa xuân, hoa nhiều, liền cho thử vào một chút".
Tô Phỉ đối với nàng thẳng thắn thành thật, Thanh Ninh cũng báo đáp, thẳng thắn đối đãi hắn.
"Cái này bên trong là mẫu đơn, cái này là bách hợp, cái này là thược dược". Thanh Ninh giới thiệu cho hắn, sau đó giải thích: "Ngươi yên tâm đi, ta đã hỏi qua đại phu".
Tô Phỉ cười: "Ta không sợ có độc, nàng muốn đưa ra đồ ăn mới cho Quan Nguyệt lâu, đồ ăn này đương nhiên đã được chuẩn bị chu toàn".
Không có người ngoài hầu hạ, hai người tự mình rót rượu, thêm trà, gắp thức ăn, đều rất thuần thục.
Cả hai lại không đàm luận sự tình sắp xảy ra, bữa ăn càng thêm ấm áp.
Uống nửa chung trà, Tô Phỉ cáo từ đi trước.
Chờ Tô Phỉ đi rồi, Thanh Ninh gọi tiểu nhị đến, bảo hắn kêu Trà Mai và Nhẫn Đông tới, lại gọi chưởng quỹ lên, phân phó một ít chuyện, cho đến lúc về chiều nàng mới đứng dậy.
Đi xuống lầu hai, đột nhiên một cánh tay duỗi ra muốn nắm lấy nàng.
Không đợi Nhẫn Đông ở phía sau tiến lên, Thanh Ninh thân thủ nhanh chóng tóm lấy cánh tay đó.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy sắc mặt biến thành màu đen của Tống Tử Dật. Thanh Ninh hung hăng hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Tống thế tử, ngươi muốn làm gì?".
Nhẫn Đông cau mày nhìn chằm chằm Tống Tử
Dật.
"Ta có lời muốn nói với nàng". Trên mặt Tống Tử Dật mang theo giận dữ.
"Ta không có lời gì muốn nói với ngươi hết!". Thanh Ninh lạnh lùng đáp.
Cả đời này, còn sót lại giữa bọn họ chỉ có cừu hận.
Có Nghi An quận chúa, sẽ không cần nàng đích thân động thủ, Tống gia sẽ tự mình đi lên tử lộ.
"Chẳng lẽ nàng sợ giằng co với ta ở đây, trước mặt mọi người, sẽ khiến tất cả người trong kinh thành nghị luận sao?". Tống Tử Dật nhìn sang bốn phía nhã gian.
"Ta không sợ, có điều, ngươi không sợ truyền đến tai Nghi An quận chúa à?". Thanh Ninh lạnh lùng nhìn gương mặt tuấn lãng vô cùng quen thuộc trước mắt, đồ mặt người dạ thú, ngay cả cốt nhục ruột thịt mà hắn cũng không buông tha!
"Nàng ấy hiền lương thục đức, tự sẽ hiểu tâm tư của ta". Tống Tử Dật nói: "Nàng đã không ngại, vậy thì chúng ta nói chuyện ở đây".
Tâm tư của hắn?
Hắn và Nghi An quận chúa đang trong thời gian tân hôn, Tống Tử Dật lại không hề sợ hãi, Nghi An quận chúa thật đúng như lời hắn nói, hiền lương thục đức quá nha!
Thanh Ninh nhàn nhạt đáp: "Ta đã nói rồi, ta không có gì để nói với ngươi".
"Nàng tới đây để gặp hắn sao?". Sắc mặt Tống Tử Dật xanh mét, âm thanh giảm thấp xuống.
Thanh Ninh nhíu mày, dừng bước.
Lầu dưới truyền đến tiếng nói chuyện, trong hành lang lầu hai không có khách nhân, chỉ có trong nhã gian truyền tới tiếng ồn ào.
Hắn đây là cố ý chờ nàng? Cho nên đã thấy được Tô Phỉ ra về trước?
Tống Tử Dật làm như rất hài lòng khi thấy Thanh Ninh dừng bước.
"Tiểu thư, ngài và Trà Mai đi trước đi". Nhẫn Đông nhẹ nói, âm thanh lạnh lùng.
"Ngươi muốn nói với ta chính là cái này?". Thanh Ninh cười khẽ: "Tống thế tử, ta đến đây một mình hay là hẹn ước cùng người khác, đều là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, ngươi có tư cách gì chất vấn ta?".
Hắn đã hỏi thăm tiểu nhị, nàng tới đây ăn cơm hay tới để ngắm cảnh? Hay là hẹn bằng hữu? Nhưng tiểu nhị dù được thưởng bạc cũng không nhận, hàm ý không mở miệng, một chữ cũng không nói.
Đợi thật lâu chỉ thấy có Tô Phỉ rời đi.
Tống Tử Dật cơ hồ lập tức có thể xác định, nàng nhất định là có hẹn với Tô Phỉ!
Bọn họ tại sao lại dám công khai như thế, cô nam quả nữ hẹn gặpở bên ngoài?
Nàng, Thẩm Thanh Ninh, là người của hắn!
Tống Tử Dật trong lòng nhất thời lửa giận ngập trời, cảm giác như đang bắt tại trận hồng hạnh xuất tường.
"Nàng không tuân thủ nữ tắc!". Tống Tử Dật thấp giọng cả giận gắt.
"Tống thế tử chớ có ngậm máu phun người, ngươi tận mắt thấy tiểu thư nhà ta cùng người tư thông sao?". Trà Mai thở phì phì nói.
Ánh mắt Thanh Ninh bình thản, trên mặt không có một chút khác thường.
Tống Tử Dật lập tức không nói gì nữa.
Đương nhiên là hắn suy đoán, hắn cũng không tận mắt thấy hai người chung đụng.
"Tống Tử Dật, nhớ rõ thân phận của mình, ngươi có tư cách nói ta sao? Mặc kệ ta có tuân thủ nữ tắc hay không, hoặc là ta dâ.m đãng vô sỉ cũng được, ngươi đều không có bất kỳ tư cách nào nói ta nửa chữ!". Thanh Ninh khinh miệt liếc mắt Tống Tử Dật.
"Nàng...". Tống Tử Dật một bụng hỏa, rồi lại vô lực phản bác, hắn xác thực không có tư cách gì để nói nàng.
"Nhẫn Đông, cho hắn chút dạy dỗ". Thanh Ninh liếc mắt sang Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông gật đầu, phút chốc duỗi chân, hướng bắp chân Tống Tử Dật đạp một cước, Tống Tử Dật không kịp đề phòng, vừa vặn bị đá, xương bắp chân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Tống Tử Dật ôm lấy bắp chân, đau đến mức mồ hô lạnh toát ra.
Ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy thân ảnh ba chủ tớ Thanh Ninh đâu nữa.
Gã sai vặt liên tục cúi đầu đi theo sau lưng Tống Tử Dật, vội đỡ Tống Tử Dật trên trán còn đổ mồ hôi lạnh liên tục: "Thế tử, tiểu nhân đỡ ngài đi vào nghỉ một lát".
"Đi thôi, hồi phủ". Tống Tử Dật cảm giác chân như muốn gãy ra, vịn vào người gã sai vặt lên xe ngựa, gã sai vặt thấy Tống Tử Dật đau đến mức mặt mũi trắng bệch, liền bảo phu xe chạy tới y quán.
**
Editor: Ngọc Thương
Thời điểm Tống Tử Dật trở lại Kiến An hầu phủ, Nghi An quận chúa không ở trong phòng, nàng đi tới chỗ Trương thị.
Trương thị đang đem danh sách thanh niên tài tuấn đã đến tuổi thành thân nhưng chưa đính hôn, môn đăng hộ đối với Kiến An hầu phủ bày ra.
Gia thế, tuổi tác, nhân phẩm đều viết ra vô cùng cặn kẽ.
Nghi An quận chúa và nàng cùng nhau đối chiếu, sau đó chọn ra vài gia thế tuổi tác không tệ đưa đến, Nghi An quận chúa hé cười, nói với Trương thị: "Mẫu thân, con dâu thấy thế tử Tề quốc công phủ không tệ, nhà này đương nhiên không cần phải nói, tướng mạo, nhân phẩm, tài hoa của hắn đều là nhất đẳng, cùng Tử Quỳnh muội muội có thể nói là trời sinh một cặp, thật là xứng đôi".
Trương thị nghe vậy cười đến mặt nở hoa, gật đầu tiếp lấy tờ giấy trong tay Nghi An quận chúa: "Con nói rất hợp ý ta, nhưng Tô thế tử, ta thật sự rất vừa ý hắn, chỉ là..."
Trương thị khẽ thở dài một hơi: "Chỉ là, mọi người đều nói, hôn sự của thế tử Tề quốc công do Hoàng Thượng làm chủ, e là Tử Quỳnh không có cái phúc phận đó". Con gái của nàng rất tốt, nhưng còn Công chúa xuất thân tôn quý, Quận chúa, Huyện chủ, nữ nhi sao có thể so được với thiên gia quý nữ bọn họ.
Người nhà nàng cũng đã sớm nghĩ lôi kéo Tề quốc công phủ, đáng tiếc, thử mấy lần cũng không có kết quả! Nếu Kiến An hầu phủ cùng Tề quốc công phủ kết thành thông gia, có mối quan hệ này, cho dù bọn họ không mượn sức Tề quốc công phủ, Tề quốc công phủ cũng sẽ vì chính mình mà nước chảy thành sông, trợ giúp cho trận doanh của Tứ biểu ca, có Tề quốc công phủ đứng sau, Tứ biểu ca còn không phải sẽ như hổ thêm cánh! Trong lòng Nghi An quận chúa đã sớm tính kế, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, nói với Trương thị: "Mẫu thân, Tử Quỳnh muội muội luận nhân phẩm, tướng mạo, là trong vạn người chỉ có một. Tô thế tử thì có sao, nếu mẫu thân hợp ý, muốn cùng Quốc công phủ kết cửa hôn sự này, chỗ kia cứ để mẫu thân con tiến cung nói với cậu mợ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu một câu là được...".
Thần sắc lo lắng trên mặt Trương thị lập tức bay hết không còn sót lại một mảnh, đưa tay vỗ vỗ tay Nghi An quận chúa, nở nụ cười hiền lành: "Sao có thể không biết xấu hổ phiền toái tới Công chúa chứ...?"
"Mẫu thân quá lời, đây cũng không phải chuyện phiền phức gì, là hỉ sự mà..."
Tống Tử Quỳnh đứng ngoài cửa, ngăn không cho nha đầu vào bẩm báo, nghe được lời Trương thị và Nghi An quận chúa bàn luận bên trong, gương mặt lập tức thẹn thùng như rặng mây đỏ, ửng hồng.
- ----