Editor: Ngọc Thương
Thần sắc Thanh Ninh bình tĩnh, nhưng lão phu nhân lại rất kích động, lôi kéo nàng đến ngồi bên cạnh, vô cùng hòa nhã nói: "Trở lại là tốt rồi, ngươi ngồi xe ngựa có khổ cực không? Có mệt không? Lần trước bị kinh sợ trên mã trường có nghiêm trọng không? Có bị thương ở đâu không?...".
Lão phu nhân hỏi han rất ân cần, đầy vẻ quan tâm.
"Đã khiến tổ mẫu lo lắng, ta không sao". Thanh Ninh cười đáp: "Tổ mẫu không thoải mái ở đâu sao? Thái y nói thế nào?".
"Tuổi đã lớn, bệnh cũ cả thôi". Lão phu nhân cười ha ha, sắc mặt tái nhợt ban nãy giờ đây có thêm chút thần sắc: "Ngươi có bị sợ hãi không? Hay là thuận tiện mời thái y đến chẩn mạch cho ngươi luôn nhé?".
"Khí trời ban ngày càng lúc càng nóng lên, mà sáng sớm và đêm muộn lại trở lạnh, tổ mẫu ngươi vốn đã vất vả vì Hầu phủ, lại nghe nói ngươi bị kinh sợ chuyện trên mã trường, nên đã rất lo lắng. Ngươi lại không ở trong Hầu phủ, tuy nghe nói ngươi không có gì đáng ngại, nhưng trong lòng tổ mẫu không an tâm, cứ như vậy mà ngã xuống, là do vừa mệt nhọc vừa lo lắng quá độ, thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi". Bùi thị tuy trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói lại có chút bất thiện, trong lời nói hàm ý chỉ trích Thanh Ninh đã khiến trưởng bối lo lắng. Thân là trưởng tôn nữ Hầu phủ, ở bên mẫu thân cùng cách để tận hiếu, nhưng lại làm tổ mẫu không an tâm, trưởng bối phái người tới thăm nàng, nàng còn trực tiếp đuổi trở về, đây là bất hiếu!
"Ta lớn tuổi rồi, thân thể dễ ngã bệnh, không liên quan đến chuyện của Ninh nha đầu, nó mới bị sợ hãi chưa được hai ngày, ngươi cũng đừng hù dọa nó". Lão phu nhân và Bùi thị kẻ xướng người họa rất ăn ý, vẫn luôn là như vậy.
"Nhị thẩm nói đúng lắm, là cháu gái đã khiến cho tổ mẫu lo lắng, cháu gái bất hiếu". Sắc mặt Thanh Ninh không thay đổi, đáy mắt thoáng hiện lên tia trào phúng: "Tổ mẫu, ban đầu là thân thể mẫu thân không tốt, tổ mẫu thương mẫu thân, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp quản việc bếp núc của Hầu phủ, nhưng bây giờ đã có tân phu nhân vào cửa, tổ mẫu cũng đã bớt được gánh nặng".
Lúc trước cũng chẳng phải bất đắc dĩ gì, là chính lão phu nhân tự mình đoạt lấy việc quản lý Hầu phủ này.
Hôm nay La Thủy Nguyệt đã vào cửa, La Thủy Nguyệt danh chính ngôn thuận là Hầu phu nhân, nên để nàng chủ trì việc bếp núc, vì vậy cái lí do ốm vì mệt nhọc này thật sự chẳng trách được người ngoài.
Về phần lão phu nhân lo lắng cho nàng, Thanh Ninh lại càng không tin, chẳng qua là liên quan đến chuyện Quốc công phủ, nói đúng hơn là cao hứng vì việc đó mới quan tâm tới nàng.
Chỉ là, nhìn sắc mặt của lão phu nhân cũng thật có mang theo thần sắc bị bệnh, tái nhợt tiều tụy, tinh thần sa sút.
Lúc nói chuyện, Thanh Ninh khẽ ngước mắt nhìn La Thủy Nguyệt.
La Thủy Nguyệt ngược lại không ngờ tới Thanh Ninh nhắc đến mình, cũng không nghĩ Thanh Ninh sẽ nhắc tới việc bếp núc của Hầu phủ, sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha nói lời khách sáo: "Ninh nhi nói sai rồi, ta đây vừa mới vào cửa, nhìn cái gì cũng không hiểu, Hầu phủ còn phải cần có mẫu thân làm chủ mới ổn định được, chúng ta đều ngóng trông lão nhân gia ngài sớm ngày khang phục".
Nói xong cười khanh khách không ngừng.
Lời nói rất khách sáo, nhưng lão phu nhân nghe được trong lòng lại có chút cao hứng. Tuy La Thủy Nguyệt này tính tình hung hãn, nhưng chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của nàng ta, nàng ta liền lập tức hiểu quy củ, đối với lão phu nhân cũng một mực cung kính, vì vậy lão phu nhân nở nụ cười, đưa tay chỉ La Thủy Nguyệt: "Cái miệng ngươi đúng là biết nói ngọt".
"Là mẫu thân ngài thương ta". La Thủy Nguyệt vê khăn gấm, một vẻ làm nũng.
Thấy La Thủy Nguyệt bày ra vẻ mặt này, Thanh Ninh kinh hãi một chút.
Mấy người lão phu nhân tập mãi đã thành thói quen, nhìn một màn này cũng không ngạc nhiên.
Chèn ép Đại chất nữ bất thành, ngược lại còn kéo La Thủy Nguyệt vào, mang cả chuyện quản lý bếp núc nói ra. Bùi thị cắn răng, Hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, nàng cũng đã từng phải bỏ tiền túi ra một phần, hiện tại Hầu phủ chưa đến lượt nàng được nắm quyền quản lý, cho nên nàng chỉ có thể từ từ giúp lão phu nhân quản gia, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng tích được một chút thành tựu, gom góp từ tiểu thành đại, đã qua một thời gian dài như vậy, cũng có chút ít khả quan.
Nhưng La Thủy Nguyệt là cái hạng người gì?
Một tháng vừa rồi, Bùi thị coi như đã được lĩnh giáo.
Nếu sự tình không liên quan đến nàng ta, nàng ta sẽ không nhúng mũi vào, ngược lại còn tỏ vẻ hào phóng, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các. Chỉ khi nào việc có liên lụy đến bản thân, nàng ta mới hùng hổ dọa người, không để mình bị chịu nửa điểm thiệt thòi, ngay cả lão phu nhân nàng ta cũng tuyệt đối không nể mặt.
Cho nên, nếu lúc này việc quản lý Hầu phủ rơi vào tay La Thủy Nguyệt, Bùi thị còn có thể tham gia, còn có thể mò được chỗ tốt nữa sao? Hoàn toàn không có khả năng! Trong lòng Bùi thị rất hiểu điều đó.
Ninh nha đầu này, xem ra là cố ý đây!
Nhất định là nó cố ý! Lần trước, chuyện của Bùi Hạo Lâm trộm gà không thành, còn khiến nàng không chừng sẽ mất nắm gạo, đẩy con gái nàng vào hoàn cảnh sẽ phải bồi cho Bùi Hạo Lâm. Bùi thị nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm tức giận, huyết khí cuồn cuộn trong ngực.
"Đại tỷ tỷ, lần này trở về ở lại mấy ngày, đã lâu rồi không gặp, tỷ muội chúng ta sẽ vui vẻ trò chuyện, thêu hoa, viết chữ. Khí trời tốt, có thể mời bằng hữu đến phủ chơi, còn có thể xin tổ mẫu cho chúng ta ra cửa ngắm hoa". Thẩm Thanh Vận cười đi đến trước mặt Thanh Ninh, mặt mày cong cong nói.
Giọng nói mang theo hương vị lấy lòng.
Trong lòng Thanh Ninh biết rõ, Thẩm Thanh Vận này chỉ sợ vẫn còn thương nhớ Nhị công tử Tề quốc công phủ Tô Khiêm. Thanh Ninh liếc mắt nhìn Bùi thị.
Xem ra Thẩm Thanh Vận không rõ mấy chuyện Bùi thị đã làm, cũng không biết dự định của Thái thị. Thái thị và Bùi thị náo loạn, cụ thể thế nào thì nàng không rõ lắm, nhưng nghe nói Bùi thị đi khắp nơi tìm danh y, xem ra bà ta đang rất cuống cuồng, dù sao Thẩm Thanh Vận cũng là con gái ruột thịt, bà ta không nỡ để nó bị hủy trong tay Bùi Hạo Lâm. Cháu gái thì có thể dùng để tính kế, nhưng đối với con gái ruột thịt thì ngược lại, bà ta sẽ không thể để nó chịu một chút ủy khuất!
"Con khỉ con này, chỉ biết chơi". Lão phu nhân giả vờ giận nói với Thẩm Thanh Vận.
"Tổ mẫu, ngài đáp ứng đi nhé? Con và Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ đã lâu rồi không được nói chuyện với Đại tỷ tỷ mà". Thẩm Thanh Vận cười duyên ngẩng đầu: "Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, các tỷ nói xem có đúng không?".
"Tổ mẫu, khó có dịp Đại tỷ tỷ về phủ, ngài đồng ý với Tứ muội muội đi. Chờ ngài khỏi bệnh, tỷ muội chúng con sẽ cùng nhau vui chơi náo nhiệt một chút". Thẩm Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
Thẩm Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, không lên tiếng.
"Vũ nha đầu ngươi hiểu chuyện, yêu thương muội muội, nhưng cũng đừng giúp nó nói chuyện, nó ấy mà, lúc nào cũng chỉ ham chơi". Bùi thị trừng mắt liếc Thẩm Thanh Vận.
Lão phu nhân còn đang bị bệnh nằm trên giường, nha đầu này lại tập trung tinh thần vào chuyện vui chơi.
"Tổ mẫu, là do Vận nhi không thường xuyên chăm sóc cho ngài, Vận nhi chỉ hận không thể thay ngài ngã bệnh". Thẩm Thanh Vận vội ôn nhu nói với lão phu nhân.
"Vận nhi mới khỏi bệnh, không cho phép ngươi nói thế với nó". Lão phu nhân nhìn Bùi thị, sau đó lại hòa ái nói với Thẩm Thanh Vận: "Đừng nghe lời mẫu thân ngươi, có chuyện gì cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi. Bệnh của ta cũng chỉ là bệnh nhỏ, Đại tỷ tỷ ngươi đã trở về, tỷ muội các ngươi nên nói chuyện cười đùa thân cận với nhau nhiều hơn một chút".
"Vẫn là tổ mẫu ngài thương con". Thẩm Thanh Vận cười tủm tỉm.
Lão phu nhân nói một hồi, tinh thần có chút mệt mỏi, uống thuốc xong liền đuổi mọi người về.
Mọi người rời khỏi, bà nhắm hờ nửa con mắt, nói chuyện với Lâm ma ma: "Nha đầu kia cũng thật không biết điều, Quốc công phủ là người thế nào, là nhà dòng dõi thế nào... Cơ hội tốt như vậy mà không biết bắt lấy, còn phải để bà già ta vì nó mà tính toán. Nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không phân biệt được nặng nhẹ, chẳng lẽ Lý Vân Nương cũng không hiểu? Nàng ta cũng nên vì con gái mà mưu tính một chút chứ! Còn La thị kia nữa, tuy nói là kế mẫu, không liên quan đến Ninh nha đầu, ra vẻ không quan tâm, nhưng hiện tại dù sao nó cũng là Hầu phu nhân, chẳng lẽ còn không biết, nếu cùng Tô gia kết thông gia, đối với Hầu phủ mà nói sẽ là chuyện rất tốt sao? Đứa con dâu nào cũng không hiểu chuyện, cứ phải để bộ xương già này lo lắng".
Còn Quốc công phủ, đưa hậu lễ xong cũng không có nửa điểm động tĩnh gì, Uông Bình hôm đó trở lại bẩm báo, nói ý tứ của thế tử là muốn phủi sạch quan hệ. Tôn thị lại không có vẻ gì quan tâm, bởi dù sao Tô thế tử cũng không phải là ruột thịt của nàng ta.
Lão phu nhân rất muốn đi bái phỏng Quốc công
lão phu nhân. Vì vậy lần này thừa dịp bị bệnh, kêu Đại điệt nữ trở về, ý muốn tự mình tới cửa Quốc công phủ bái tạ, định ra chuyện chung thân cho Thanh Ninh và Tô Phỉ.
Lâm ma ma ngồi trên ghế con bên cạnh giường, thấp giọng nói: "Lão phu nhân yên tâm đi, Đại tiểu thư là người có phúc, thế tử tuấn mỹ, xuất chúng tài hoa, lại từng cứu Đại tiểu thư, nhất định là Đại tiểu thư đang xấu hổ thôi".
"Hi vọng là thế...". Âm thanh của lão phu nhân dần dần nhỏ lại.
**
Editor: Ngọc Thương
Bùi thị kéo Thẩm Thanh Vận trở về viện tử của mình, vào phòng liền cho nha đầu lui xuống, dạy dỗ Thẩm Thanh Vận: "Sao con lại không có nhãn lực như vậy? Tổ mẫu bị bệnh mà con mở miệng ra là nói đi chơi! Con học Vũ nha đầu một ít đi, tổ mẫu bị bệnh, nó ở bên cạnh săn sóc, không chừng vị trí của nó trong lòng tổ mẫu còn vượt qua cả con rồi!".
"Nó chỉ là một đứa thứ nữ, làm sao vượt qua được con? Nó lấy tư cách gì mà so với con? Nó nói thì hay lắm, muốn đến Kiến An hầu phủ làm thiếp, tuy nó chỉ là thứ nữ, bị hủy dung mạo, nhưng dù gì nó cũng là tiểu thư Hầu phủ, lại hạ mình đi làm thiếp cho nhà người khác? Thật là làm mất mặt Thẩm gia ta!". Thẩm Thanh Vận khinh thường: "Con là đích nữ, tổ mẫu từ trước tới giờ thương con nhất, sao nó có thể vượt qua con được?".
Bùi thị lại không cho là vậy: "Đại tỷ tỷ con cũng là đích nữ, nhưng từ trước đến giờ chẳng phải tổ mẫu con cũng không thèm gặp nó đấy sao?".
Hôm nay lão phu nhân thân mật với Thanh Ninh, chẳng qua là vì nó có thể mang đến lợi ích cho Hầu phủ mà thôi!
"Mẫu thân suy nghĩ nhiều quá rồi, trong lòng tổ mẫu đều có cân nhắc mà". Thẩm Thanh Vận nói: "Mẫu thân, con nói vậy cũng không phải vì con ham chơi. Đại tỷ tỷ đã trở lại, nếu muốn mời khuê tú các nhà đến phủ chơi, nói không chừng còn có thể mời được Tô Tam tiểu thư tới".
Trên mặt Thẩm Thanh Vận mang theo một tia thẹn thùng.
"Vận nhi...". Thấy nữ nhi e lệ ngại ngùng, Bùi thị đau lòng không thôi: "Con còn nhỏ, trước không vội, nương sẽ từ từ xem cho con...".
Thẩm Thanh Vận đột nhiên lạnh mặt, hỏi Bùi thị: "Mẫu thân, ngài và Đại cữu mẫu có chuyện gì giấu diếm con phải không?".
Bùi thị có chút chột dạ, lắc đầu: "Có chuyện gì giấu diếm con? Ta chỉ lo lắng cho biểu ca của con thôi".
Mẫu thân coi nàng là tiểu hài tử sao? Thời điểm trở về nhà ngoại tổ mẫu, Đại cữu mẫu có ý vị đẩy nàng đến trước mặt Hạo Lâm biểu ca, mẫu thân nhìn vào cũng chỉ làm ra vẻ mặt coi như không thấy.
Mợ có ý gì, nàng đã thấy rõ!
Nhưng mà, có lẽ nào mẫu thân cũng đồng ý? Mẫu thân không hề suy nghĩ cho nàng, dự định gì cho nàng sao? Dù sao nàng cũng là con gái ruột của mẫu thân!
"Mẫu thân không nói, con cũng cảm giác được rồi". Thẩm Thanh Vận cắn cắn môi, tay nắm thành quyền, nói: "Nếu Nhị công tử Quốc công phủ muốn cưới con, chẳng lẽ Đại cữu mẫu còn dám đoạt con về?".
Nói xong tay vẫn nắm thành đấm, kéo cửa chạy ra ngoài.
Cái này...
Bùi thị yên lặng ngồi trên ghế.
Nếu có thể gả nữ nhi cho Tô nhị công tử, tất nhiên là không còn gì tốt hơn, đại tẩu nhà mẹ đẻ đương nhiên cũng không dám cùng Quốc công phủ cướp người.
Nhưng mà Thái thị đã từng cảnh cáo nàng, nếu gả Vận nhi cho người khác, thì Thái thị sẽ vì con trai mà xé rách da mặt của nàng.
Đến lúc đó nàng muốn sống yên ổn ở Hầu phủ cũng không nổi!
Bùi thị cảm giác như bản thân đang ngồi trên chảo nóng.
Làm sao bây giờ?
Hy sinh nữ nhi? Hay là tìm cho nữ nhi một cửa hôn sự vừa ý, nhưng Bùi gia bên kia phải làm thế nào?
Đầu Bùi thị đau muốn nứt ra, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, Thẩm Thanh Nghiên!
Nhưng liệu Thái thị có đồng ý không?
Ở trong mắt Thái thị, Bùi Hạo Lâm là viên minh châu, tuy hiện tại hắn đã bị gãy chân gãy tay, nhưng trong lòng Thái thị hắn vẫn là bảo bối, nếu ở trong tình huống bình thường, Bùi Hạo Lâm bị tàn phế, đương nhiên chỉ có thể cưới một thứ nữ. Nhưng Thái thị lại đang nắm được thóp của nàng! Nàng ta nhất định muốn nàng phải gả con gái qua.
Bùi thị vươn tay xoa thái dương đau như bị kim châm.
...
Editor: Ngọc Thương
"Đại tiểu thư, bệnh tình của lão phu nhân xem ra không nhẹ, người gầy đi không ít, tinh thần cũng không còn tốt như trước". Trà Mai vừa giúp Thanh Ninh trang điểm, vừa nói.
"Ừ, xem ra có chút nghiêm trọng". Thanh Ninh gật đầu, lần trước trở lại Hầu phủ, tinh thần lão phu nhân nhìn rất tốt, lần này trở về thấy bà bị bệnh, già đi không ít.
Nàng nhớ rõ kiếp trước, mặc dù bị rời khỏi Hầu phủ ba năm, nhưng sau khi trở lại, nàng thấy thân thể lão phu nhân liên tục rất khỏe mạnh, mặt mày hồng hào.
Hay là kiếp trước, thời gian nàng ở thôn trang thượng, lão phu nhân bị bệnh mà nàng không biết?
Hoặc thực sự là do vất vả, mệt nhọc mà đổ bệnh?
Lão phu nhân đón nàng trở lại, Thanh Ninh thừa hiểu, chẳng qua là vì chuyện Tô Phỉ cứu nàng.
Trà Mai lưu loát vấn cho nàng một búi tóc đơn giản, dùng cây trâm bạc cố định lại.
Thanh Ninh đứng dậy nói với Trà Mai: "Nơi này có Nhẫn Đông là được rồi, ngươi cũng đã lâu không gặp bọn Ba Tiêu, nên ra ngoài trò chuyện với các nàng đi".
"Vâng tiểu thư, vậy nô tỳ ra ngoài trước". Trà Mai hiểu ý, gật đầu.
Nhẫn Đông không quen ai trong Hầu phủ, nhưng Trà Mai ngược lại, vô cùng quen thuộc.
Ngày hôm sau, Thanh Ninh dùng điểm tâm xong liền đi Đào Nhiên cư.
Nàng tới sớm, lúc này Bùi thị và Thẩm Thanh Vận, La thị còn chưa tới, chỉ có Thẩm Thanh Nghiên đang bóp vai cho lão phu nhân.
"Tổ mẫu, hôm nay đã đỡ hơn rồi?". Thanh Ninh cười đi vào.
"Ừ, đã khá hơn nhiều". Lão phu nhân hiền lành vừa cười vừa trả lời.
"Tổ mẫu". Thẩm Thanh Vũ mang theo một tấm lụa mỏng che mặt, bưng một ly trà từ trong phòng kế bên đi ra, thấy Thanh Ninh liền cười: "Đại tỷ tỷ".
"Nhị muội muội". Thanh Ninh khẽ mỉm cười, ánh mắt rời về phía chén trà trên tay nàng ta: "Trà gì đây? Mùi hương rất được".
"Cái này sao, là đích thân Nhị tiểu thư ngâm nước làm cho lão phu nhân, lão phu nhân hiện giờ chỉ uống trà sâm của Nhị tiểu thư". Lâm ma ma cười giải thích.
Hương vị này...?
Có chút không đúng!
Thanh Ninh ngửi một chút, trong phòng có vị thuốc, có hương nhang, nàng nhất thời không đoán được mùi hương không thích hợp kia là cái gì.
Kiếp trước mặc dù nàng có theo chân Bụi sư thái học về hoa cỏ và độc thảo, nhưng dù sao nàng cũng không phải đại phu, hiểu biết vẫn có hạn.
"Đại tỷ tỷ, nếu tỷ thích, để muội pha cho tỷ một ly?". Thẩm Thanh Vũ ánh mắt mang theo ý cười nói với Thanh Ninh.
"Không cần, Nhị muội muội, ta không uống".
Trà sâm này hương vị có chút kì quái, cũng có thể là nàng quá đa nghi, nhưng nàng không muốn uống.
Bùi thị và Thẩm Thanh Vận, La Thủy Nguyệt đều lần lượt đến.
Một phòng người nói chuyện cười đùa với lão phu nhân.
Thanh Ninh âm thầm quan sát thần sắc của lão phu nhân, so với lúc nàng mới về, thần sắc đã khá hơn nhiều.
Đã khỏi bệnh rồi? Hay là...
Thanh Ninh bất động thanh sắc liếc mắt sang Thẩm Thanh Vũ, hay là chén trà sâm kia thực sự có vấn đề?
Nói một hồi, La Thủy Nguyệt ở lại chăm sóc cho lão phu nhân, Bùi thị đi xử lý công việc vặt, mấy tỷ muội Thanh Ninh cáo từ trở về phòng.
Lúc Thanh Ninh mới trở về Cẩm viên, Kiến An hầu phủ phái người đưa thiệp mời qua, nói muốn tới thăm lão phu nhân. Người Kiến An hầu phủ vừa rời đi, ma ma quản sự của Quốc công phủ lại tới, dẫn theo người đưa lễ đến.
Lão phu nhân lập tức nở rộ tâm hoa.