Editor: Ngọc Thương
Nhất Phẩm tô muốn hãm hại Thanh Ninh, là do Thanh Ninh và Nghi An quận chúa có tư oán, Nghi An quận chúa từ trước đến nay luôn dịu dàng, bị người ta tát một cái liền muốn trả thù, việc này mọi người có thể hiểu được.
Nhưng vì báo thù cho bản thân, mà hạ độc khách nhân của Quan Nguyệt lâu, thì quá mức ác độc rồi!
Ánh mắt nữ quyến nhìn về phía Nghi An quận chúa mang vài phần thâm ý.
Có điều, đó chưa phải là nghiêm trọng nhất.
Nghiêm trọng nhất, nằm trong một câu nói kia của Thanh Ninh – "Yến Hồi lâu và Quan Nguyệt lâu là đối thủ cạnh tranh, hai nhà đều khoản đãi nhiều quan lại quyền quý, không tránh khỏi Yến Hồi lâu có ý định thâu tóm Quan Nguyệt lâu ta, muốn ở kinh thành làm nhất chi độc tú, đem tất cả quan to hiển quý gom vào trong".
Một câu nói mà hàm nghĩa rất sâu.
Không ít quan viên sắc mặt đều khó coi.
Thanh Ninh nói vô tình, người nghe lại có tâm, huống chi, nếu là nói với dân chúng bên ngoài thì mặc kệ, nhưng lại nói trước mặt những người chìm đắm bao năm trong quan trường, tâm tư tự nhiên đều rất sáng.
Mặc kệ người còn lại nghĩ thế nào, nhưng quan lại quyền quý tùy giá bên cạnh Hoàng Thượng tâm tư không thể so với người ngoài.
Trong chuyện này có cái gì kỳ quái, trong lòng mọi người đã tự có tính toán.
Khi vui chơi giải trí, ai nấy đương nhiên đều mang vài phần buông lỏng, tinh thần thoải mái, lời nói cũng sẽ nhiều hơn.
Ánh mắt Hoàng đế cũng nhìn về phía Trịnh Trì.
Hoàng Thượng trên mặt hỉ nộ nhìn không ra, nhưng đôi mắt lại khó lường, sâu như nước giếng.
Lão Tứ, là lợi dụng Yến Hồi lâu để kết bè kết cánh?
Hoàng Thượng là minh quân, nhân nghĩa trị thiên hạ, nhưng cũng đa nghi, tuổi càng ngày càng lớn, nghi ngờ càng ngày càng sâu, đặc biệt là đối với ba vị hoàng tử đã trưởng thành.
Da đầu Trịnh Trì có chút tê dại, cảm giác được ánh mắt người xung quanh nhìn hắn, nhất là ánh mắt Hoàng Thượng, lại càng khiến hắn bất an.
Nhưng mà, lúc này hắn không thể làm gì, cũng không thể nói gì.
Làm nhiều phải xử lý nhiều, nói nhiều càng phải xử lý nhiều.
Hắn vốn thật sự muốn cho Thẩm Đại tiểu thư một bài học, cũng thật muốn nuốt trọn Quan Nguyệt lâu, đây là tính toán của hắn, lúc nha đầu kia nói Quan Nguyệt lâu oan uổng, có chứng cứ, hắn cho rằng nàng chỉ đang nhảy nhót diễn kịch thôi.
Không ngờ nàng đem Yến Hồi lâu kéo xuống nước, còn đem cả tổ nghiệp Nhất Phẩm tô của Kiến An hầu phủ kéo theo.
Đây rõ ràng là họa thủy đông dẫn. (ý chỉ kẻ mang đến tai họa)
Nàng ta hiển nhiên đã sớm biết được tâm tư của nha đầu Nghi An, đã sớm có đề phòng!
Không biết tất cả đều là chủ ý của nàng ta?
Hay là có người ở sau lưng cho nàng ta chỗ dựa, khiến hắn và Kiến An hầu phủ đối nghịch với Nghi An quận chúa?
Trịnh Trì không khỏi nhìn Tô Phỉ.
Trong vô thức, hắn cảm thấy nha đầu kia không thể thông tuệ như thế.
Nếu thật là nha đầu kia tự mình bày trận, xem ra hắn đã coi thường nàng, Thẩm Đại tiểu thư này không chỉ thông minh, còn rất can đảm. Chỉ bằng một kế sách nho nhỏ, đã đem hắn và Kiến An hầu phủ đều kéo xuống nước, chỉ sợ rửa cũng không sạch.
Trịnh Trì nhìn Thanh Ninh, ánh mắt mang theo một tia thâm trầm, trên mặt không hề biểu hiện tức giận, nhưng mâu quang tối lại, giống như muốn nhìn xem từ người Thanh Ninh có cái gì khác thường không.
Ngón tay Nghi An quận chúa sít sao níu lấy cái ghế, móng tay cắ.m vào trong gỗ, hai tròng mắt đỏ ngầu, ánh mắt như đao khóa trên người Thanh Ninh, hận không thể dùng ánh mắt giết nàng.
Ả dám!
Dám đem Kiến An hầu phủ và Tứ biểu ca ra nói!
Còn phản tố cáo Đổng Khải Tuấn, Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô!
Cái đồ tiện nhân này!
Tại sao ả dám lớn mật như thế?
Ả làm vậy hoàn toàn bất chấp hậu quả, chỉ là một thiên kim Hầu phủ nho nhỏ, sống với mẫu thân cùng cách không có ai dựa vào, ả không sợ bị Tứ biểu ca tiêu diệt sao?
Trương thị ngồi bên, trên mặt sốt ruột, khí huyết trong ngực từng đợt trào lên, trên thái dương mang theo sự hoảng hốt, tựa như hít thở không thông.
"Phu nhân, ngài uống một ngụm trà". Ma ma đứng cạnh thấy được, gấp rút bưng trà, sau đó giúp Trương thị thuận khí.
Trương thị uống một ngụm trà, lúc này hô hấp mới được thông thuận chút ít, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Ninh.
Nha đầu chết tiệt kia!
Chính là kẻ đầu sỏ gây tai họa!
Dính vào nó không có cái chuyện gì tốt!
Trước là con trai nằng nặc đòi đính hôn với nó, khoảng thời gian này con dâu nàng bị đánh, sau đó Hầu gia và con trai đều vì nó mà bị Hoàng Thượng trách phạt.
Hôm nay lại càng thêm trầm trọng, đem Kiến An hầu phủ ra chỉ trích, đổ hiềm nghi hạ độc mệnh quan triều đình lên đầu Nhất Phẩm tô.
Lại còn nói Nhất Phẩm tô hãm hại Quan Nguyệt lâu.
Thật sự là giỏi múa mép!
Đang yên đang lành, tại sao lại tự dưng đến nhà người khác, nhờ người ta chịu trách nhiệm làm đồ ăn?
Đây không phải là rõ ràng trong lòng nó có quỷ sao?
Nói là nó lương thiện, cho tiểu nhị ân điển. Ai mà biết được, có phải nó đã thu mua người Yến Hồi lâu, rồi bắt tay với cái bọn tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung kia cùng nhau hợp mưu, hãm hại Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô hay không?
Đúng là đồ nha đầu chết tiệt! Tâm tư ác độc quá thể!
Trương thị nghĩ vậy, ngực như bị chặn bởi một tảng đá lớn, ép tới mức thở không ra hơi.
Đám người Đổng Khải Tuấn sau khi biết Tống Thư Thành và Trịnh Trì là Đông gia của Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô, liền nghiêm chỉnh quỳ trên đất, không lên tiếng nữa.
Sắc mặt Trịnh Trì không tốt, Đổng Khải Tuấn không dám nhìn, phủ phục trên mặt đất, chỉ hận không có cái lỗ nào chui xuống, để mọi người không còn nhìn thấy hắn nữa mới tốt.
Chuyện đột nhiên nghịch chuyển lớn.
Vốn là Trịnh Trì dặn dò hắn hãm hại Quan Nguyệt lâu, hôm nay ngược lại, đã đem tư sản Yến Hồi lâu của Trịnh Trì kéo xuống.
Đây hoàn toàn là giơ đá đập chân mình.
Thật không khéo, Đổng Khải Tuấn hắn lại chính là tảng đá đó!
Đổng Xương hận không thể một cước đá lên người Đổng Khải Tuấn.
Hắn đã biết trước, chuyện mà tên bại gia tử này nháo lên không có cái gì tốt!
Ánh mắt Thanh Ninh như nước, sắc mặt bình tĩnh đứng đó.
Gió nhẹ từ mặt sông phất qua, cuốn làn váy và mái tóc đen nháy của nàng, làn váy theo gió bay bay, như đóa hoa linh động.
Nghi An quận chúa suy nghĩ, thời điểm thiết kế cái bẫy này cho Thẩm Thanh Ninh, bọn họ muốn quang minh chính đại đánh sụp Quan Nguyệt lâu, tự là không có gì đáng trách, nhưng ả lại ở sau lưng hại nàng, quả nhiên đáng sợ!
Việc hôm nay náo loạn tới trước mặt Hoàng đế, nếu để Hoàng Thượng nghĩ rằng Kiến An hầu phủ và Trịnh Trì trả thù cho nàng, bọn họ càng thêm không tốt. Cái gì nhẹ, cái gì nặng, bọn họ tự có thể cân nhắc rõ ràng.
Tô Phỉ không tự chủ được, khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý, nàng xinh đẹp phản kích lại đối phương, thắng rất đẹp mắt.
Sau chuyện này, không chỉ có Nghi An quận chúa không được tốt, mà kẻ thua thiệt nhiều hơn chính là Tứ hoàng tử Trịnh Trì.
Nữ tử thông tuệ như vậy, làm sao mà hắn không thích cho được?
Nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng, hôm nay nàng chọc vào Trịnh Trì và Kiến An hầu phủ. Nàng với Kiến An hầu phủ đã sớm có xích mích, nhưng Tứ hoàng tử Trịnh Trì, lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi, sao có thể nuốt xuống khẩu khí này đây?
Trước mắt không có động thái gì, nhưng chỉ cần mọi chuyện trôi qua, tương lai, hắn nhất định sẽ trả thù nàng!
"Hoàng Thượng, vi thần oan uổng! Quận chúa không biết Nhất Phẩm tô là tổ nghiệp của Kiến An hầu phủ, làm gì có chuyện trả thù như vừa nói? Hoàng Thượng, Thẩm Đại tiểu thư đây là suy đoán, không chừng nàng ta còn ký hận chuyện hôn sự của nàng ta và khuyển tử không thành, nên mới cố ý hãm hại Tống gia ta!". Tống Thư Thành lớn tiếng phản bác, kêu oan uổng.
"Ha ha, Hầu gia nói đúng, ta chỉ đoán vậy thôi. Có điều, Quận chúa mà khôngbiết chuyện này, thì người ngoài như ta làm sao mà biết rõ được đây?". Thanh Ninh cười nhạt, hỏi ngược lại, nói tiếp: "Về phần ghi hận Tống gia ngươi chuyện từ hôn, Hầu gia ngài đừng quên, ngày đó là ta chủ động lui hôn, là ta tự mình cầu được Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương lui hôn, ngươi còn cảm thấy ta sẽ vì chuyện không đượcgả cho Tống thế tử mà ghi hận Tống gia sao?".
Hừ! Là nàng không thèm cái tên khốn kiếp Tống Tử Dật không bằng cầm thú kia mới đúng!
Chung quanh có người nghe xong khúc khích cười.
Sắc mặt Tống Thư Thành ửng hồng, dứt khoát quỳ trên đất kêu oan: "Hoàng Thượng, oan uổng quá, Nhất Phẩm tô tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện thương thiên hại lý độc giết mệnh quan triều đình như vậy, Hoàng Thượng minh giám!".
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng". Trịnh trì quỳ trên đất, cũng theo chân kêu oan: "Thẩm Đại tiểu thư nói không sai, Yến Hồi lâu và Quan Nguyệt lâu là đối thủ cạnh tranh, không tránh khỏi có người cố ý thiết kế cái bẫy này, muốn hãm hại Yến Hồi lâu tội danh bất nghĩa!".
Đồng hành cạnh tranh, cho tới bây giờ đều là tranh đấu gay gắt, cá lớn nuốt cá bé.
"Tứ hoàng tử điện hạ nói cũng có đạo lý". Thái độ Thanh Ninh rất hảo ý thừa nhận suy đoán của hắn, nở nụ cười, mắt nhìn sang Đổng Khải Tuấn: "Gã sai vặt của Đổng công tử chết cũng đúng dịp quá mức, hôm nay lại trùng hợp là Yến Hồi lâu phụ trách đồ ăn, ta khó tránh khỏi sẽ đa tâm, nghĩ, phải chăng là Yến Hồi lâu muốn dùng kế một hòn đá hạ hai con chim, thứ nhất là có thể diệt trừ đối thủ cạnh tranh Quan Nguyệt lâu, thứ hai sao...?".
Đôi mắt Thanh Ninh nhìn vào mắt Đổng Khải Tuấn, nhàn nhạt thả một câu: "Thứ hai là có người muốn đại nghĩa diệt thân!".
Mọi người cả kinh, trên mặt mang theo thần sắc đã hiểu.
Đổng Khải Tuấn này trong kinh thành thanh danh tàn tạ.
Đổng gia là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, Đổng Khải Tuấn thỉnh thoảng lại gây họa, xác thực là kẻ cản trở sự nghiệp.
Cho nên...
Mượn đao giết người, một hòn đá hạ hai con chim, đích xác là ý kiến hay.
Một là nuốt trọn Quan Nguyệt lâu, hai là trừ bỏ kẻ vô dụng Đổng Khải Tuấn.
"Thẩm Thanh Ninh, ngươi suy đoán lung tung!". Trịnh Trì nắm chặt quả đấm, quát. Hắn không hề biết Yến Hồi lâu tiếp nhận việc làm ăn này, tại sao lại xảy ra việc như vậy, nói gì đến việc muốn giết tên bại gia tử Đổng Khải Tuấn?
Thanh Ninh khẽ cười: "Đúng là ta chỉ đoán thôi, Tứ điện hạ anh minh".
Nàng thẳng thắn như vậy, Trịnh Trì nhất thời không biết nên làm thế nào, trong lòng rất bực, nói với Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, chuyện này nhi thần không hề biết, nhi thần chắc chắn sẽ đem người Yến Hồi lâu tra xét thật tốt, cho phụ hoàng ngài một lời công đạo".
Tuy nói thế, nhưng trong lòng Trịnh Trì rất rõ ràng, muốn được trở về thẩm tra người Yến Hồi lâu là hy vọng xa vời!
"Hoàng Thượng, án này dính líu rất rộng, hôm nay sắc trời đã tối, không bằng ngày mai tái thẩm?". Ý kiến vừa rồi lại vang lên.
"Hoàng Thượng, án này là hạ độc giết mệnh quan triều đình, nên nghiêm tra".
...
Editor: Ngọc Thương
Hạ độc Đổng Khải Tuấn và các vị mệnh quan triều đình, án này sao có thể để Tứ hoàng tử lén lút trở về điều tra người Yến Hồi lâu đây? Thanh Ninh cười nhạt, nhìn sang Trịnh Diễn, cầu này nàng đã tung lên, có thể đá cao bao nhiêu, đằng sau còn phải do Ngũ hoàng tử hắn ra tay!
Trịnh Diễn ôn nhuận hướng Thanh Ninh mỉm cười.
Mặc kệ là nàng cố ý hay trùng hợp đụng vào. Nhưng đối với hắn mà nói, vô tình lại là một món hời lớn.
Phần hậu lễ, nhân tình này, xem như hắn tiếp nhận.
Biết rõ ý tứ trong mắt Trịnh Diễn, Thanh Ninh hạ nụ cười, thu hồi ánh mắt.
Kiếp trước hắn có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, tự là có năng lực.
Cố Hoàng Hậu suy nghĩ một chút, phân phó cung nữ Tố Như bên cạnh vài câu, Tố Như gật đầu, đi về phía Hoàng Thượng.
"Đổng Khải Tuấn, gã sai vặt của ngươi thân có nội thương nghiêm trọng, là thế nào? Chẳng lẽ đúng như Thẩm Đại tiểu thư nói, ngươi muốn lừa bịp tống tiền Quan Nguyệt lâu sao?". Cố Hoán nhìn Đổng Khải Tuấn hỏi.
Đổng Khải Tuấn vội đáp: "Không phải...".
"Hoàng Thượng, Đại nhân". Đổng Xương ngắt lời Đổng Khải Tuấn, đứng dậy chắp tay hành lễ, sau đó giải thích: "Gã sai vặt kia mấy ngày trước trộm bạc trong phủ, liền bị trách phạt một trận hèo, bởi vì hắn kịp thời sám hối, khuyển tử lại thấy hắn đã hầu hạ bên người từ nhỏ, nên mới tiếp tục giữ lại bên cạnh, không nghĩ tới...".
Đổng Xương cúi đầu.
"Không nghĩ tới Đổng công tử lại là người trọng tình trọng nghĩa đến vậy". Tô Phỉ cười khẽ.
Có người không nhịn được, xì một tiếng, bật cười.
Gương mặt già nua của Đổng Xương đỏ lên, hận không thể chui vào khe đất.
Đổng Khải Tuấn thấp đầu.
"Nô tỳ gặp qua Hoàng Thượng."
"Tố Như, nương nương có chuyện gì sao?". Hoàng Thượng nhìn sang phía Cố Hoàng Hậu, hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, trời sắp tối, bờ sông gió lớn, nương nương rất lo lắng cho long thể của Hoàng Thượng". Tố Như trả lời: "Nương nương nói, Đỗ đại nhân cương trực công chính, chắc chắn sẽ tra ra manh mối vụ án, kính xin Hoàng Thượng bảo trọng long thể".
"Còn có, nương nương cũng nói, Quan Nguyệt lâu là khổ chủ, mong rằng Hoàng Thượng ngài thấy Lý thị và Thẩm Đại tiểu thư cơ khổ, không có ai dựa vào, mà phái người quan tâm nhiều hơn tới an toàn của Quan Nguyệt lâu".
Cố Hoàng Hậu rõ ràng là muốn cho mẹ con Lý Vân Nương và Thanh Ninh chỗ dựa.
Thanh Ninh vội hướng về phía Cố Hoàng Hậu khẽ quỳ gối thi lễ.
"Hoàng Hậu nói rất đúng". Hoàng Thượng gật đầu, mắt nhìn Thanh Ninh, sau đó phân phó Tô Phỉ: "Thẩm Đại tiểu thư nhất định đã bị hù dọa không nhẹ, Tô Phỉ, ngươi phải đưa nàng trở về bình an".
Theo mọi người thấy, đây là Hoàng Thượng vì Hoàng Hậu nên mới đặc biệt chiếu cố như thế với Thẩm Đại tiểu thư, hợp tình hợp lý.
"Vi thần tuân chỉ". Sắc mặt Tô Phỉ không thay đổi, lĩnh mệnh.
Hoàng Thượng ngước mắt nhìn mặt trời, kêu: "Hàn ái khanh".
Hình bộ thượng thư Hàn đại nhân gấp rút đứng dậy: "Có vi thần".
"Án này dính líu rất rộng, vụ án này liền giao cho ngươi và Đỗ ái khanh, hai người chịu trách nhiệm, hai người các ngươi nhất định phải làm việc công chính nghiêm minh, sớm điều tra ra manh mối".
"Vi thần nhất định không phụ Hoàng Thượng ưu ái". Đỗ đại nhân và Hàn Đại nhân vội vàng quỳ xuống đất.
"Đỗ ái khanh, đám người Đổng Khải Tuấn có nhiều điểm đáng ngờ, đem bọn họ và hai chưởng quỹ liên can đều tạm thời giam giữ ở Thuận Thiên phủ, lập tức cho người niêm phong Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô, sau đó phái người đi nghiệm tra thật kỹ". Hoàng Thượng nói.
"Vi thần tuân chỉ".
"Liên ái khanh".
Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã tư, Liên Thành gấp rút bước ra khỏi hàng, quỳ xuống: "Có vi thần".
"Đỗ ái khanh, Liên ái khanh, lời Hoàng Hậu nương nương nói, các ngươi đã nghe rõ chưa?".
"Vi thần nhất định tăng cường tuần tra". Đỗ đại nhân và Liên Thành vội đáp.
"Vi thần tuân chỉ".
"Khởi giá hồi cung".
"Cung tiễn Hoàng Thượng".
Mọi người quỳ xuống đất đưa tiễn.
Cố Hoán không cam lòng, nếu nể mặt mũi của Hoàng Hậu, thì phải để hắn hộ tống chứ? Nhưng mà Hoàng Thượng lại quang minh chính đại giao cho Tô Phỉ làm rồi!
Bước chân có chút vô thức đi về phía hai người Tô Phỉ và Thanh Ninh.
"Tiểu Cửu!"
Cố Hoán nghiêng đầu thấy mẫu thân Thái thị đang vịn tay nha đầu, cùng vài người chị dâu, và một đám cháu gái đang đi về phía bên này.
Thái thị nhìn về phương hướng con trai đang đi, thấy được thân ảnh của Tô Phỉ và Thanh Ninh, mi tâm cau lại: "Tiểu Cửu".
"Mẫu thân, các vị tẩu tử". Cố Hoán cười hì hì.
Phụ thân và huynh đệ Cố Hoán đều đã đi tới.
"Cửu thúc thúc", có đứa cháu nhỏ nghịch ngợm ôm chân Cố Hoán. Cố Hoán đưa tay bế nó lên một bên vai. Người một nhà hoan hỉ cùng nhau tiến tới phía xe ngựa, về nhà.
Cố Hoán quay đầu lại nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh, trong lòng không cam tâm tình nguyện theo người nhà rời đi.
*
Editor: Ngọc Thương
"Về nhà? Hay là...". Tô Phỉ đi tới bên người Thanh Ninh, cười hỏi.
"Ta phải đến Quan Nguyệt lâu xem một chút". Thanh Ninh trả lời.
"Ừ, đi thôi". Dù sao hắn đã có khẩu dụ Hoàng Thượng, hôm nay phải đưa nàng trở về an toàn.
"Đàm chưởng quỹ đã khổ cực rồi". Thanh Ninh nhìn về phía Đàm chưởng quỹ nói.
"Tiểu thư quá lời". Đàm chưởng quỹ đáp.
"Chúng ta đi về trước xem một chút".
"Vâng, tiểu thư".
Hoàng Xảo Y nói với người nhà một tiếng, sau đó liền đi tới, kéo Thanh Ninh đang muốn đi về hướng Quan Nguyệt lâu: "Thanh Ninh, thật sự là làm ta sợ muốn chết".
Trong mắt vẫn còn lo lắng và sốt ruột.
"Hoàng Xảo Y, cám ơn ngươi đã quan tâm". Thanh Ninh dừng bước, vừa cười vừa nói.
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi". Hoàng Xảo Y hé miệng cười, sau đó hành lễ với Tô Phỉ: "Tô thế tử".
"Hoàng tiểu thư không cần đa lễ". Tô Phỉ chắp tay.
"Ngươi đây là đi Quan Nguyệt lâu? Không về nhà sao?". Hoàng Xảo Y nở nụ cười với Tô Phỉ, lập tức hỏi Thanh Ninh.
"Đúng vậy, ta phải đi qua xem một chút". Thanh Ninh gật đầu, thấy Hoàng phu nhân đang nhìn sang bên này, khẽ vuốt cằm, nói với Hoàng Xảo Y: "Ngươi mau trở lại đi, đừng để phu nhân sốt ruột chờ".
"Được, vậy ta đi trước, quay đầu lại ta sẽ đến tìm ngươi chơi". Hoàng Xảo Y vừa cười vừa nói.
Chờ Hoàng Xảo Y đi rồi, đoàn người Thanh Ninh mới cất bước hướng về Quan Nguyệt lâu.
Đối với sự việc diễn ra ngày hôm nay, Tôn thị từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh nhìn xem, chỉ tại thời điểm Hoàng Thượng phân phó Tô Phỉ tiễn Thanh Ninh về nhà, đôi mắt nàng mới thoáng hiện một tia vui vẻ.
Nha đầu kia, lá gan lớn, lại dám đi chọc trời!
Thật là không biết ẩn nhẫn, đến hoàng tử nó cũng dám chọc vào!
Đúng là tuổi trẻ khinh cuồng!
Cũng không biết Hoàng Thượng có ý gì?
Vừa phủ quyết hôn sự của hai người, bây giờ lại phái tiểu tử thối kia đi hộ tống nha đầu đó?
Tôn thị trăm mối như tơ vò, khẽ cau mày dẫn theo Tô Dao đến hội họp với Tô Hoa Kiểm và Tô Khiêm đi về phía xe ngựa.
Bùi thị vốn nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể chứng kiến nha đầu kia bị tố cáo, còn có thể mang đến vận xui cho Lý Vân Nương, trong lòng rất cao hứng, lại không ngờ, nha đầu kia thế nhưng lại ung dung tránh khỏi được một kiếp?
Trong lòng Bùi thị rất bực tức.
Thẩm Thanh Vũ vừa thất vọng vừa ghen ghét, móng tay cắ.m vào lòng bàn tay.
Thẩm Thanh Vận trên mặt mang theo nụ cười, may mắn Thanh Ninh không có hạ độc giết người, Hoàng Thượng còn mở miệng phái Tô thế tử đưa nàng ta trở về, việc này...
Ánh mắt Thẩm Thanh Vận nhìn về phía Tô Khiêm, gương mặt đỏ bừng.
Thẩm Thanh Nghiên cúi đầu đi sau lưng La Thủy Nguyệt, cùng mọi người tiến lên phía trước.
Cư nhiên lại là sản nghiệp của nữ nhân kia! Thẩm Phong nghĩ tới chuyện mình và Lý Vân Nương cùng cách, liền giận dữ vô cùng, thấy Quan Nguyệt lâu gặp chuyện không may, nữ nhi nhà mình đứng trên đài cao, Thẩm Phong không nghĩ tới sẽ ra mặt giúp nàng, nên để cho Lý Vân Nương bị giáo huấn một lần!
Hiện thời, rửa sạch hiềm nghi, Thẩm Phong cảm thấy may mắn, hắn càng đỡ phải xuất đầu, một bên, Thẩm Tránh ngược lại có chút cân nhắc muốn ra mặt cho đứa cháu gái này.
Tuy nhiên, Thẩm Phong làm cha ruột không có động thái gì, hắn làm thúc phụ tự nhiên cũng sẽ không xen vào việc của người khác.
Vị đại ca này năng lực không bằng hắn, tài hoa không so được với hắn, chẳng qua là chiếm được ưu thế là lớn hơn hắn thôi, nên mới có tước vị Hầu gia.
Hắn nào có thể chịu phục?
Cho nên, hắn luôn ước gì đại phòng gặp xui xẻo.
Hai người hội hợp với đám Bùi thị và La Thủy Nguyệt, trở về Hầu phủ.
Sóng người dần dần tản đi.
"Mẫu thân, ngài phải tin con, con không có lợi dụng Nhất Phẩm tô để trả thù nha đầu chết tiệt kia". Đám người Nghi An quận chúa không động, chờ người xung quanh đi gần hết, Nghi An quận chúa mới nghiêng đầu bày tỏ cõi lòng với Trương thị.
"Ta biết, con mới vào cửa, còn chưa tiếp xúc qua công việc vặt trong phủ, cũng không biết Nhất Phẩm tô là tổ nghiệp của Tống gia, thì làm sao có thể lợi dụng Nhất Phẩm tô đây?". Trương thị an ủi Nghi An quận chúa.
Nghe lời của nha đầu kia, mặc dù nàng hoài nghi, nhưng đúng là đứa con dâu này không biết chuyện, làm sao mà tính kế? Có điều, trong lòng Trương thị vẫn tồn tại một tia nghi ngờ.
Nghi An quận chúa không tiếp xúc với công việc vặt trong phủ, nhưng trong phủ có không ít người cảm kích nàng, khó tránh khỏi nàng sẽ lén lút hỏi thăm, dù sao nàng là một Quận chúa, lại ở trước mặt mọi người bị một bạt tai, sỉ nhục lớn như vậy, nàng có thể nuốt xuống sao? Trương thị nhìn Nghi An quận chúa, ánh mắt mang một phần ngờ vực.
"Mẫu thân". Khóe mắt Nghi An quận chúa hiện lệ
quang.
"Mẫu thân, để con đi hỏi ả ta, tại sao lại vu oan cho con, con vốn không hề có ý định làm gì ả, ả cư nhiên oan uổng con như thế! Con nhất định muốn chính miệng hỏi xem, ả làm vậy là vì cái gì? Đánh con trước mặt bao người đã quá đủ rồi, còn muốn hãm hại Hầu phủ? Lòng dạ ả sao lại ác độc như vậy, một chút niệm tình giao hảo giữa Thẩm gia và Tống gia cũng không có?". Thấy hai người Tô Phỉ và Thanh Ninh phía xa xa đang đi về Quan Nguyệt lâu, Nghi An quận chúa phập phồng lồng ng.ực, trong mắt cơ hồ có thể phóng hỏa, vọt đứng lên.
Tống Tử Quỳnh cắn môi, nhìn thân ảnh của Thanh Ninh và Tô Phỉ, trong mắt hiện tia ghen ghét, điên cuồng đứng dậy.
Vì sao lại để Tô Phỉ tiễn ả?
Không phải chính miệng Hoàng Thượng đã phủ quyết hôn sự của hai người bọn họ rồi sao?
Bây giờ lại còn để Tô Phỉ đưa ả về nhà?
Vì cái gì?
Tống Tử Quỳnh nghĩ đến đó, cũng vọt đứng lên: "Đại tẩu...".
Câu nói kế tiếp đột nhiên nuốt vào, Tống Tử Quỳnh trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn váy áo Nghi An quận chúa, hét to: "Máu, máu, đại tẩu, ngươi, ngươi làm sao vậy?".
Nghi An quận chúa cảm thấy bụng quặn đau, một cỗ nhiệt dinh dính từ trong thân thể bừng lên, sau đó theo chân chảy xuống.
Cúi đầu, liền thấy vết máu theo váy áo chảy xuống, váy áo bị máu nhiễm đỏ một mảnh, thấy mà giật mình. Trong lòng Nghi An quận chúa lộp bộp, quên mất chính mình đang bước chân ra, dưới chân là bậc thang bốn năm cấp, một cước đạp vào khoảng không, ngã nhào về phía trước.
"Quận chúa!". Đan Tâm và Đan Chân đứng gần đó, đưa tay kéo lại, chủ tớ ba người trực tiếp lăn xuống dưới, ngã thành một đống.
"Mau, nhanh đi đánh xe ngựa tới đây, còn nữa, mau cho người đi thỉnh thái y". Trương thị nhìn thấy, trong lòng đoán được gì đó, lập tức đứng lên, gấp rút chạy đến, gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Khung cảnh lập tức hỗn loạn một mảnh.
"Nghi An! Làm sao vậy?". Đám người Nghi An quận chúa chưa đi, Vân Thái công chúa cũng không rời đi, nàng vốn muốn nói chuyện với nữ nhi một chút, không ngờ lại thấy nữ nhi bị ngã, lập tức đi tới.
"Nghi An! Con của ta, con sao thế này?". Trương thị ôm Nghi An quận chúa, kêu: "Nghi An, mau tỉnh lại!".
Đôi mắt Nghi An quận chúa nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, máu tươi theo váy áo dưới chân ồ ồ chảy ra ngoài.
Đan Tâm và Đan Chân gấp đến độ rơi lệ.
Tống Tử Quỳnh khẩn trương đứng một bên, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xe ngựa.
"Đây là...", Vân Thái công chúa đã đi tới, vội vàng cúi người xuống, thấy vết máu trên váy áo Nghi An quận chúa, lập tức ngước mắt hỏi Trương thị: "Phu nhân...?"
"Còn chưa biết". Trương thị lắc đầu.
Vân Thái công chúa cau mày, gấp rút phân phó ma ma sau lưng: "Mau, lập tức cho thị vệ cưỡi ngựa nhanh đi thỉnh thái y, trực tiếp mời đến Hầu phủ".
Sau đó nghiêng đầu qua, đưa tay dịu dàng vỗ Nghi An quận chúa: "Nghi An, Nghi An".
Nghi An quận chúa chậm rãi mở mắt, nước mắt ồ ồ chảy xuống, môi run rẩy: "Mẫu thân, con đau bụng quá!".
"Không sợ, chúng ta trở về trước, đã lập tức mời thái y tới rồi". Vân Thái công chúa nhịn không được, rơi nước mắt an ủi.
"Mẫu thân, ngài mau cứu con, con đau muốn chết!". Nghi An quận chúa cuộn tròn người, trên trán đổ mồ hôi lạnh, kêu lên.
"Đến rồi, đến rồi, xe ngựa đến rồi". Tống Tử Quỳnh thấy xe ngựa chạy tới, quay đầu nói.
"Công chúa, đường hồi phủ không ngắn, nên tới y quán thỉnh đại phu chẩn mạch cho Quận chúa trước". Trương thị ngẩng đầu nói với Vân Thái công chúa.
Triệu chứng này của Nghi An quận chúa hiển nhiên là có thai, máu chảy như vậy, không biết đứa nhỏ trong bụng có giữ được hay không! Trương thị nóng lòng như lửa đốt, đứa bé này chính là trưởng tôn* của nàng đó!
"Được", việc này là vì tốt cho Nghi An quận chúa, Vân Thái công chúa đương nhiên đồng ý.
Mấy bà tử nâng Nghi An quận chúa lên xe ngựa, Trương thị phân phó Tống Tử Quỳnh vài câu, sau đó cùng Vân Thái công chúa lên xe ngựa.
May mắn lúc này đám đông đã phân tán khá nhiều, người trên đường cũng đã tản bớt, xe ngựa chạy rất nhanh tới y quán gần nhất.
**
Editor: Ngọc Thương
Trở về Quan Nguyệt lâu, còn có khá nhiều khách nhân chưa rời đi.
Thanh Ninh phân phó Đàm chưởng quỹ vài câu, để Đàm chưởng quỹ đi trấn an khách khứa, còn nàng và Tô Phỉ cùng đi lên lầu ba.
Vào nhã gian, Trà Mai và Ngọc Trâm lên trà, sau đó cùng Nhẫn Đông lui ra ngoài.
Thanh Ninh uống một ngụm trà, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Phỉ khẽ nhíu mày: "Nàng đã quá mạo hiểm, sau này Trịnh Trì chắc chắn sẽ tính sổ...".
"Không sợ, chuyện huyên náo lớn như vậy, trong lòng Trịnh Trì tự hiểu, hắn sẽ không động thủ, huống chi...". Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, ánh mắt như nước mùa xuân, mang ý tín nhiệm cùng ỷ lại: "Huống chi, không phải là còn có chàng sao?".
Mấy ngày nay, nàng đã suy nghĩ rõ ràng, nàng có động tâm với Tô Phỉ.
Nàng cũng không rõ, bản thân mình đối với Tô Phỉ có bao nhiêu sâm đậm, cũng không biết, tương lai sau này, kết quả có được đi cùng nhau trên một con đường hay không.
Nhưng Tô Phỉ hắn lại toàn tâm toàn ý với nàng.
Có một số việc có thể coi như chưa phát sinh, nhưng cũng có một số việc không thể lẩn tránh.
Hắn tốt, hắn chung tình, nỗi thống khổ, sự cô đơn của hắn, hắn đều để lộ ra trước mặt nàng, càng hiểu rõ hắn, nàng càng đau lòng vì hắn, càng không bỏ được hắn.
Cũng có thể, vì nàng biết, kiếp trước Tô Phỉ quá mức máu lạnh, quá mức thê lương, nên đôi khi nàng vô thức nghĩ rằng, nếu nàng dành cho hắn nhiều quan tâm hơn, Tô Phỉ hắn cũng sẽ không cô đơn tịch mịch như vậy nữa.
Nữ tử trước mắt, toàn tâm tín nhiệm và ỷ lại hắn, tim Tô Phỉ đập mạnh, không khỏi vươn tay, nắm lấy tay Thanh Ninh: "Ừ, nàng đã làm rất tốt, còn lại cứ giao cho ta là được".
Tô Phỉ hỏi: "Phát sinh chuyện gì ta không biết sao?".
Thái độ của nàng thay đổi khiến hắn vui sướng, nhưng thay đổi cũng quá nhanh đi, trong lòng hắn rất rõ, mấy ngày trước gặp mặt, nàng đối với hắn vẫn còn duy trì một khoảng cách.
"Sao vậy, chàng không thích?". Thanh Ninh khẽ nhướng mày.
"Sao lại không? Ta thích, rất thích. Trong lòng vô cùng thích". Tại sao nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, điều này không quan trọng! Quan trọng là hiện tại nàng đã mở lòng với hắn. Tô Phỉ vội vàng lắc đầu, nâng hai tay Thanh Ninh, ánh mắt ôn nhu: "Ta sao có thể không thích được đây!".
Thanh Ninh ôn nhu nở nụ cười, thấp đầu tựa trên cánh tay mình, nói khẽ: "Tô Phỉ, ta không biết tương lai của chúng ta thế nào...".
Ngón tay Tô Phỉ căng thẳng, vội vàng vươn ra đặt trên môi nàng, ngăn nàng không được nói thêm gì nữa: "Tương lai nhất định sẽ tốt, nàng cứ tin ở ta".
Nàng vốn muốn nói, nếu tương lai có một ngày, phần ân tình này mất đi, trong lòng hắn có người khác, thì hắn hãy để nàng rời đi. Thanh Ninh đem lời định nói nuốt xuống, gật đầu: "Được, ta tin chàng". Lòng của nàng, có lẽ đã sớm tin tưởng hắn.
Tô Phỉ thu tay về, ánh mắt trong suốt nhìn Thanh Ninh, khóe mắt đuôi mày mang theo nụ cười, con mắt đen như mực, lại ngập tràn nhu tình, sáng ngời như ánh sao trong bầu trời đêm, tựa như có thể chiếu sáng cả nhã gian.
Dung nhan tuyệt sắc, nụ cười trên mặt sáng chói mà ấm áp.
Thanh Ninh bị hắn nhìn chằm chằm, gương mặt đỏ ửng, con ngươi đen nhánh gợn sóng, chậm rãi mở ra.
Xúc giác cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng vô cùng rõ ràng, phảng phất lưu lại nơi ngón tay, không đuổi đi được. Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh trước mặt, hai gò má trắng như tuyết nổi lên rặng mây đỏ, còn đẹp hơn cả phấn son thượng đẳng, có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bị dính vào, lại giống như ngọc thượng hạng, trong trẻo thấu xương!
Con mắt Tô Phỉ lóng lánh, ngón tay lần nữa vô thức nắm hai tay Thanh Ninh.
Đây là người trong lòng của Tô Phỉ hắn, độc nhất vô nhị, giống như trân bảo quý hiếm.
Thanh Ninh bị hắn nắm, cả người nóng bừng lên, gấp rút ngẩng đầu, đổi đề tài: "Mấy người kia, giữ lại Đổng Khải Tuấn đi".
"Giữ lại hắn?". Đôi mắt Tô Phỉ lộ ra lãnh khí: "Nàng muốn lợi dụng hắn đối phó Nghi An quận chúa?".
"Đúng vậy". Thanh Ninh gật đầu, nhẹ rút đôi tay sắp bị Tô Phỉ nắm đến hòa tan: "Hắn làm việc cho bọn họ, nhưng lại dính họa tai ương nơi lao ngục, trong lòng đương nhiên rất căm tức. Hắn sẽ không dám tìm đến Tứ hoàng tử, nhưng Nghi An quận chúa thì sao? Hắn không làm gì được chúng ta, đương nhiên sẽ tìm tới Nghi An quận chúa".
Nghi An quận chúa dĩ nhiên không muốn Đổng Khải Tuấn tới tìm mình, bởi vì do nàng ta mà Nhất Phẩm tô mới bị kéo xuống nước.
Tên Đổng Khải Tuấn kia, có thể dễ dàng nuốt xuống khẩu khí này hay không đây?
Mắt nhìn sắc mặt Tô Phỉ, Thanh Ninh lại bỏ thêm một câu: "Về phần ta? Hắn dám tìm tới ta, ta sẽ cho Nhẫn Đông dạy dỗ hắn một trận, đánh cho hắn lần sau gặp lại ta bắp chân phải run không đứng nổi".
"Nàng đó". Tô Phỉ khẽ cười, đưa tay nhéo mũi Thanh Ninh: "Được, giữ lại hắn".
Tìm đến nàng tính sổ? Đổng Khải Tuấn chán sống rồi phải không?
"Đi, ta đưa nàng về, phu nhân chắc sốt ruột lắm rồi". Tô Phỉ cười nói.
Thanh Ninh gật đầu, chuyện huyên náo lớn như vậy, mẫu thân tất nhiên đã nghe được tin tức.
Nhìn Thanh Ninh đi vào Lý trạch, Tô Phỉ mới rời đi.
Thanh Ninh vào cửa thùy hoa, Lý Vân Nương mang vẻ mặt sốt ruột đứng chờ ở đó.
Kéo tay Thanh Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, Lý Vân Nương mới vội vàng hỏi: "Chuyện như thế nào? Con có bị thua thiệt gì không? Những người khác trong Quan Nguyệt lâu sao rồi?".
Thanh Ninh lắc đầu, khoác lên cánh tay Lý Vân Nương đi vào trong: "Mẫu thân không cần lo lắng, con không sao, những người khác trong Quan Nguyệt lâu đều ổn, không có việc gì".
Lý Vân Nương nhíu mày: "Tiền tài đều là vật ngoài thân, mọi người không sao là tốt rồi, vụ án hôm nay thế nào?".
Thanh Ninh cười trả lời: "Hoàng Thượng đã giao cho Hình bộ và Thuận Thiên phủ thụ án, mẫu thân yên tâm, chuyện này với Quan Nguyệt lâu không có liên quan gì, đồ ăn hôm nay đều do Yến Hồi lâu và Nhất Phẩm tô phụ trách...", đem chuyện đơn giản kể lại một lần: "Tuy lần này Quan Nguyệt lâu đã rửa sạch hiềm nghi, nhưng cũng không tránh khỏi Đàm chưởng quỹ bị gọi đến thẩm vấn, cho nên con đã để Đàm chưởng quỹ nghỉ mấy ngày, chờ sự tình lắng xuống mới mở cửa lại".
"Ừ, nên như thế". Lý Vân Nương gật đầu đồng ý.
Thanh Ninh mềm mại tựa vào đầu vai Lý Vân Nương: "Mẫu thân, con đói bụng".
Lý Vân Nương vừa kéo Thanh Ninh đi vào trong, vừa phân phó người nhanh đi chuẩn bị thức ăn.
**
Editor: Ngọc Thương
Hài tử không giữ lại được, bị sảy tại y quán, máu chảy không ngừng, Nghi An quận chúa biết đã sảy thai, khóc hỗn loạn, nước mắt rơi liên tiếp, đại phu y quán đâm châm cho nàng cũng không thấy tốt hơn, Trương thị và Vân Thái công chúa quyết định đưa nàng trở về Hầu phủ, để thái y chẩn mạch cho nàng.
Trương thị vẻ mặt khổ sở, cùng Vân Thái công chúa dẫn theo Nghi An quận chúa trở về Kiến An hầu phủ.
Đại phu nói là vừa mới thụ thai, thai vị chưa ổn định, Quận chúa tâm tình kích động, cho nên mới bị rớt thai.
Đây là đại tôn tử (cháu nội lớn) của nàng đó! Nghi An này cũng quá không cẩn thận rồi, thế nào lại không biết bản thân đang có bầu đây? Chuyện lớn như vậy mà nó cũng không cẩn thận! Trương thị kìm nén một bụng tức giận, nhưng có Vân Thái công chúa ở bên, lại không dám phát tác, đành phải nghẹn liên tục.
"Quận chúa, nàng sao vậy?". Tống Tử Dật nghe được chuyện xảy ra hôm nay, cũng đã chuẩn bị tâm lý, thấy Nghi An quận chúa một thân đầy máu được đưa trở về, liền sợ hết hồn, vội vàng vịn ghế đứng lên, thấy Vân Thái công chúa cũng đi tới, gấp rút hành lễ: "Công chúa".
"Thái y đâu, đã tới chưa?". Vân Thái công chúa khoát tay, hỏi.
"Dạ đến rồi, đang chờ trong phòng ăn". Tống Tử Dật trả lời, thái y đã sớm tới, hắn chỉ cho là Nghi An quận chúa bị chọc tức, thân thể có chút không thoải mái thôi, ai ngờ khi trở về lại đầm đìa máu tươi như vậy.
"Nhanh đi thỉnh thái đến". Vân Thái công chúa gấp rút phân phó người đi mời thái y, sau đó lại sai bọn Đan Tâm đỡ Nghi An quận chúa đi tịnh phòng thay quần áo trước.
"Ngươi, tiểu tử thối này, Nghi An có bầu, tại sao ngươi không nói với nương một tiếng, ba tháng đầu thai kỳ phải giữ gìn cẩn trọng nhất". Trương thị chất vấn Tống Tử Dật.
"Con không biết". Tống Tử Dật kinh ngạc, sau đó nhớ lại vết máu khắp người Nghi An quận chúa, trong lòng dâng lên một cỗ bất an: "Quận chúa nàng...".
Trương thị tức giận, trừng mắt liếc Tống Tử Dật, thấy Nghi An quận chúa đã thay xong xiêm y được người nâng ra, vội vàng chạy tới.
Thái y tiến đến.
Vân Thái công chúa gấp rút miễn lễ cho thái y: "Thái y, mau tới xem cho Nghi An".
Thái y gật đầu.
Bắt mạch, kê phương thuốc cho người nấu, lại bận rộn hạ châm một phen, lát sau thái y rút ngân châm, đứng dậy, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn Vân Thái công chúa và Trương thị: "Công chúa, phu nhân, tìm một chỗ nói chuyện".
"Trấn an Quận chúa cho tốt". Trương thị phân phó Tống Tử Dật một tiếng, sau đó mời Vân Thái công chúa và thái y đến noãn các cách vách.
"Thái y, Nghi An nó...?". Không buồn ngồi xuống, Trương thị vội hỏi.
"Thái y, có phải Nghi An gặp nguy hiểm gì không? Có chuyện gì thỉnh nói thẳng...?". Sắc mặt Vân Thái công chúa có hơi trắng bệch, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Đẻ non thế này sẽ ảnh hiểm rất nghiêm trọng đến thân thể.
"Công chúa, phu nhân". Thái y hướng hai người ôm quyền: "Máu của Quận chúa đã ngừng chảy, không có gì đáng ngại, xin Công chúa và phu nhân yên tâm, có điều...".
Tâm trạng Trương thị lo lắng vọt lên cổ họng.
"Có điều cái gì?". Vân Thái công chúa nhíu mày.
"Có điều, lần này Quận chúa sảy thai làm tổn thương 4 cung, chỉ sợ là sẽ để lại hậu quả vĩnh viễn". Thái y châm chước một phen, dè chừng đáp.
Làm tổn thương 4 cung, để lại hậu quả vĩnh viễn?
Thái y nói uyển chuyển, nhưng Trương thị và Vân Thái công chúa trong lòng đều hiểu, đứa nhỏ Nghi An này sẽ không thể mang thai hài tử lần nữa!
Cháu của nàng, đại tôn tử con vợ cả của Tử Dật!
Trước mặt Trương thị bỗng tối sầm, thẳng tắp ngã về phía sau.
**
Editor: Ngọc Thương
Hưng Ninh hầu phủ.
Bùi thị đang cùng lão phu nhân bàn luận chuyện phát sinh ở bờ sông.
Thẩm Thanh Vũ ngồi một bên, chờ Bùi thị nói xong mới lên tiếng: "Tổ mẫu, tuy là Đại tỷ tỷ đã rửa sạch hiềm nghi cho Quan Nguyệt lâu, nhưng người kia chết tại Quan Nguyệt lâu, mà Đổng công tử là hạng người gì? Hắn sẽ bỏ qua sao? Đổng công tử đó là cháu ruột của Thục phi nương nương, Đại tỷ tỷ lần này còn chọc tới Tứ hoàng tử, hôm nay Đại tỷ tỷ may mắn rửa oan được cho Quan Nguyệt lâu, nhưng tương lai....".
Tương lai ai biết?
Lão phu nhân mím chặt môi.
"Mẫu thân, ngài không nhìn thấy đó thôi, Ninh nha đầu, đứa nhỏ này thật sự quá to gan, ngay trước mặt Hoàng Thượng và nhiều quan lại quyền quý như thế, nó thản nhiên đi lên cãi lại, con dâu còn phải đổ mồ hôi lạnh thay nó. Nó thật không biết trời cao đất rộng, hôm nay a, thiếu chút nữa đã gánh trên lưng tội danh giết người rồi". Bùi thị nói: "Tuy là nó muốn hiếu thuận với mẫu thân, nhưng nó cũng phải suy nghĩ cho danh dự của Hầu phủ, suy nghĩ cho mấy đứa muội muội của mình một chút chứ!".
"Thứ vô liêm sỉ, càng ngày càng coi trời bằng vung!". Lão phu nhân đập bộp một chưởng lên bàn, giận tím mặt: "Lâm ma ma, sáng sớm ngày mai ngươi đến nói với nghiệt chướng kia, bảo nó hồi phủ cùng ngươi ngay lập tức, sau này phải ngoan ngoãn ở lại trong Hầu phủ làm tiểu thư khuê các, tuân thủ quy củ, không được xuất đầu lộ diện ra ngoài làm những chuyện xấu hổ mất mặt nữa. Nếu nó không muốn trở lại, muốn một lòng ở lại bên cạnh tiện nhân Lý Vân Nương, vậy thì không cần phải bước vào cửa Thẩm gia, Thẩm gia ta sẽ coi như chưa từng có nữ nhi Thẩm Thanh Ninh này!".
Nghe vậy, Thẩm Thanh Vũ khẽ cúi đầu, giấu đi ý cười trong đáy mắt.