Thanh Ninh cũng không muốn đem sự tình nháo lên. Trong nhà này có không ít nữ quyến nghỉ tạm. Ngay từđầu Thu Nhạn thét chói tai như vậy đã sớm đem mọi người biết rõ tình huống trong phòng, nghĩ cũng không bưng bít được.
Đã vậy kéo Vương phủ cùng xuống nước.
Vương phủ sở yến mời khách, tất nhiên làđều quan lại, quý nhân. Phu nhân các nhàđối với chuyện hậu trạch thâm sâu cũng rõ ràng. Thanh Ninh vừa nói bọn họđương nhiên sẽ cóý kiến. Lý Vân Nương hồng hạnh xuất tường cùng người khác tư thông hay có người có mưu đồ cốý hãm hại? Cái này mỗi người tự có cái nhìn riêng.
Thanh Ninh vẻ mặt oán giận đỡ Lý Vân Nương ra ngoài. Lý Vân Nương sắc mặt trắng bệch, mắt sưng đỏ. Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma cũng tức giận theo phía sau. Nghe Thanh Ninh nói, Mai ma ma tự nhiên cũng phản ứng lại, hai mắt phẫn nộ, sắc mặt trắng bệch cùng Thu Nhạn khóc ôôở phía sau.
Vương Bùi thị trơ mắt nhìn Thanh Ninh đỡ Lý Vân Nương dần biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt cực xấu.
Bùi thị cau mày không nói gì.
Lý Chu đầu đầy mồ hôi, trề miệng cũng không lên tiếng.
Thẩm Phong hắng giọng.
Vương đại lão gia vốn chờ trong sân tiểu hoa viên, nghe thấy Thanh Ninh nói sắc mặt cũng đại biến. Thấy rõ Thẩm Phong giận ngút trời liền đi tới nói "Hầu gia, ngài yên tâm. Ta chắc chắn tra rõ việc này, đưa cho Hầu phủ câu trả lời hợp lí."
"Đúng vậy. Hầu gia ngài yên tâm." Vương Bùi thị cũng không ngừng gật đầu phụ họa.
Thẩm Phong mím môi không nói gì.
Thanh Ninh đỡ Lý Vân Nương trực tiếp đi ra ngoài, thấy rõ trên đường đụng phải rất nhiều người có chút kinh ngạc. Thanh Ninh nghĩ thực sựđúng là phải mang nhiều người đến. Chỉ dẫn theo Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma, khí thế khó tránh khỏi có chút yếu ớt.
Tình huống kiếp trước là như thế nào, Thanh Ninh gần như không hề biết. Khi đó nàng ốm nằm suốt trên giường bệnh, đến lúc biết được mẫu thân đã tự vẫn.
Đời này, nàng vốn cho là mình có khả năng cản trở chuyện phát sinh nhưng là sự tình vẫn xảy ra. May mà không sao. Bất kể làm sao, vẫn đem Vương phủ vàđiểm đáng ngờđều ném ra cho mọi người thấy.
Lý Chu, Thanh Ninh không thèm đểý. Vương phủ bị kéo xuống nước tự nhiên sẽ chỉ lo thân mình, dĩ nhiên sẽ bắt được hắn.
"Ninh nhi."
"Mẫu thân, trở về rồi nói. Sắc mặt người không tốt, người nghỉ một lát." Thanh Ninh mỉm cười nói.
Lý Vân Nương sắc mặt tái nhợt gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Thanh Ninh quét mắt qua Thu Nhạn đang bị trói, dựa vào xe ngựa, từ từ nhắm mắt lại.
Trở về Hầu phủ, Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương trực tiếp đến Mộ Lan viện của Lý Vân Nương.
"Mai ma ma, tiện nhân ăn cây táo rào cây sung. Coi chừng cho tốt, đừng để nó tìm chết." Vào sân, Lý Vân Nương phân phó một tiếng rồi cùng Thanh Ninh vào phòng.
Mọi người nín thở lui ra. Thanh Ninh nhấp một ngụm trà nóng rồi nhìn Lý Vân Nương thản nhiên nói "Mẫu thân, thuốc của con có vấn đề."
"Thuốc của con? Ninh nhi con có sao không? Có nặng lắm không?" Lý Vân Nương kinh ngạc lập tức khẩn trương lôi Thanh Ninh quan sát từ trên xuống dưới.
"Con không sao. Hai ngày trước con phát giác ra. Thuốc kia sở dĩ con cũng không có uống. Mẫu thân yên tâm." Thanh Ninh lắc đầu.
"Người trong viện con là ta tỉ mỉ chọn lựa, nhưng vẫn làđầy cạm bẫy." Lý Vân Nương tức giận, sau đóánh mắt lạnh như băng toàn hàn ý. "Người nào? Ai dám ăn gan hùm mật gấu dám động tay chân thuốc của con?"
"LàĐỗ Quyên."
"Tiện nhân." Lý Vân Nương cắn răng nói.
"Trước không nói nó. Con bảo Tôn ma ma chúýđến nó rồi." Thanh Ninh nhìn Lý Vân Nương hỏi "Mẫu thân, hôm nay người đãđáp ứng con không ra ngoài nhưng sao lại đi ra?"
"Ai, Bùi di mẫu con đưa thiếp mời, mẫu thân sao có thể không đi." Lý Vân Nương trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Thanh Ninh hiểu rõ. Coi như
mình nói chuyện Đỗ Quyên, mẫu thân sẽ tức giận nhưng không ngăn được mẫu thân xuất môn dự tiệc. Bùi thị cùng muội muội Bùi thịđều là cháu ngoại của tổ mẫu. Mẫu thân không đi, tổ mẫu sẽ nói như thế nào.
Thanh Ninh lại hỏi "Mẫu thân, người nọ hôm nay, mẫu thân cùng hắn rất quen thuộc sao?"
"Ninh nhi, nương cùng hắn trong sạch." Thấy Thanh Ninh hỏi thế, Lý Vân Nương sắc mặt lúng túng biện giải. Xảy ra chuyện như vậy, bị con gái mình chứng kiến, mặc dù nữ nhi đều che chở nhưng ng.ực Lý Vân Nương vẫn thật khó chịu, vừa xấu hổ vừa khô nghẹn.
"Mẫu thân, nữ nhi dĩ nhiên tin tưởng mẫu thân cùng đăng đồ tử(1) kia không có quan hệ gì." Thanh Ninh ngưng trọng gật đầu "Mẫu thân, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nữ nhi đều tin tưởng người."
Trong mắt Lý Vân Nương hiện lên hận ý "Trước đây nhà hắn cùng ngoại tổ mẫu con quan hệ rất tốt, thân cận. Ta xuất giá cũng không có gặp lại hắn, chưa từng nghĩ hắn có thể bôi nhọ ta..."
"Cho nên rất nhiều người biết mẫu thân và hắn quen biết?" Thanh Ninh hỏi.
"Sự tình nhiều năm, nhưng những người quen biết cũng đều biết." Lý Vân Nương gật đầu.
"Người trong phủ thì sao? Ví như phụ thân?" Thanh Ninh nhíu mày.
"Đương..." Lý Vân Nương ngẩng đầu biểu tình không thể tin "Ninh nhi, không thể nghi ngờ phụ thân con."
"Con chỉ hỏi mà thôi. Hôm nay phụ thân phản ứng lớn như vậy. Nhị thẩm đều giúp người giải vây, thế nhưng phụ thân lại..." Thanh Ninh cau mày nói. Tự dưng đem nón xanh đội trên đầu phải hoài nghi chứ!
"Ninh nhi, nam nhân ý mà, không thể dung được dù chỉ là một hạt cát. Tình huống hôm nay như vậy cũng khó trách phụ thân con suy nghĩ như vậy. Phụ thân con bình thường đối với con nghiêm khắc. Ninh nhi cũng không thể nghi ngờ phụ thân." Lý Vân Nương nghiêm mặt nói.
Trước mặt người ngoài không bảo vệ thê tử của chính mình, duy trì vẻ mặt phẫn nộ giận giữ với con của mình? Thanh Ninh thầm nghĩ nhưng là vẻ mặt không cho là thế gật đầu "Con biết rồi."
"Cũng tại ta, hôm nay rất sơ suất."
Thanh Ninh nhìn sắc mặt xám trắng của Lý Vân Nương nói "Mẫu thân, hôm nay là có người thiết kế bố cục cho người rơi vào. Chỉ sợ chúng ta cẩn thận hơn cũng chạy không thoát. Con bên này bịđổi thuốc, cũng là làm để lót đường cho chuyện đó."
Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, sắc mặt càng xám trắng, đầu ngón tay đều trắng.
"Phu nhân, Hầu gia tới." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Thu Bội.
Thanh Ninh không khỏi có chút bận tâm nhìn Lý Vân Nương.
"Con trở về phòng đi, không cần lo lắng."
"Vậy con trở về thay y phục, lát nữa lại đến." Thanh Ninh gật đầu.
Ra cửa liền nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Phong. Thanh Ninh hành lễ rồi trở về Cẩm viện. Rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục rồi mới đến Mộ Lan viện.
"Nói cho cùng là chàng không tin ta?" Vừa bước vào sân, Thanh Ninh chợt nghe giọng Lý Vân Nương dị thường bén nhọn từ trong nhà truyền ra.