Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh lo lắng.
Cố phủ.
Mẫu thân Cố Hoán, Thái thị, cũng đang lo lắng trùng trùng, cơm chiều không ăn mấy, cho hạ nhân lui hết, ngồi trên sạp gần cửa sổ lớn cau mày uống trà, uống hai miếng liền thở dài một hơi, đem chén trà đưa cho Liễu ma ma.
"Phu nhân, Cửu thiếu gia từ bé đến lớn thông minh lanh lợi, sáng dạ, từ nhỏ đã không để phu nhân ngài phải lo lắng, ngài đó, nên thả lỏng tinh thần chút đi". Liễu ma ma ở bên Thái thị nhiều năm, tất nhiên có thể đoán được tại sao chủ tử nhíu mày, vì thế tiếp chung trà, cười thấp giọng khuyên giải.
"Đứa nhỏ này quá mức thông minh, chính vì vậy, ngược lại, ta càng thêm lo lắng cho nó. Từ nhỏ nó làm gì cũng thuận lợi, lại được Hoàng hậu nương nương sủng ái, nó chưa từng trải qua suy sụp, cho nên, ta rất bất an". Thái thị xoa xoa thái dương: "Nếu nó được như mấy ca ca của nó, ta cũng yên tâm, nhưng nó..."
Thái thị lại than một tiếng.
Con nàng, nàng còn không hiểu?
Tâm khí cao ngạo, không xem ai vào mắt, vậy mà, tết Đoan Ngọ hôm ấy, khi nhìn thấy ánh mắt của con trai, nàng không khỏi kinh hãi.
Làm thế nào mà Thẩm tiểu thư đã rơi vào trong mắt nó rồi?
Nếu là một tiểu thư quy củ, nàng cũng sẽ cao hứng cưới về cho con trai.
Nhưng mà Thẩm Đại tiểu thư kia...
Aizzz, tóm lại là nghe đồn nhiều lắm, lại còn mới cắt đứt quan hệ với Thẩm gia.
Bất luận ai đúng ai sai, một tiểu thư đang yên đang lành bị đuổi khỏi gia môn, chung quy là không tốt.
Nhưng đứa con trai này, nàng quản không nổi.
Nhi tử vừa trở về, nàng rất lo lắng, theo ý tứ con khuyên can mãi, nó mới buông lỏng thần sắc đôi chút, bỏ đi ý nghĩ muốn vào cung.
Bằng không, lúc mới về nhà, nghe được tin tức tứ hôn kia, sắc mặt nó nổi đóa, muốn lập tức tiến cung để hỏi cho ra nhẽ.
Nàng sao có thể để con trai nổi giận đùng đùng tiến cung như vậy?
Trên đời này không thiếu chuyện hư ảo, giả dối, nếu để con trai nháo lên, sẽ khiến dư luận xôn xao.
"Phu nhân, ngài lo lắng quá nhiều rồi, Cửu thiếu gia chắc chắn vì nương nương, trong lòng mới mang vài phần đồng tình với Thẩm tiểu thư thôi. Dù sao Quốc công phủ cũng là nhà dòng dõi, so với thân phận hiện tại của Thẩm cô nương mà nói, là khác nhau một trời một vực". Liễu ma ma nói.
"Nha đầu kia vốn có nhiều lời đồn đãi quấn thân, ta mới không đồng ý cho tiểu Cửu đi nháo loạn! Tôn thị nhìn thì là người hòa khí, ngày thường không biểu hiện ra cái gì, nhưng ai mà biết được bên trong? Huống chi, thế tử lại chẳng phải cốt nhục của nàng". Thái thị lộ vẻ đồng tình.
Đến lúc đó, con trai nàng chịu nghị luận của người đời, Thẩm tiểu thư bị thiên hạ chê trách, tuy không muốn nha đầu đó làm con dâu mình, nhưng nàng cũng không hy vọng con trai náo loạn ra sự tình gì, để nha đầu đó lại bị thế nhân thêm lần nữa chê trách.
Cho nên, nàng nói với con trai, việc hôn nhân nhất định là do Thẩm tiểu thư đáp ứng. Dù sao trong tay Thẩm tiểu thư cũng có thánh chỉ, ngày tứ hôn, Hoàng Thượng đã gặp Thẩm tiểu thư, cho nên, chắc chắn Hoàng Thượng đã hỏi qua suy nghĩ của nàng ta.
Lại nói, nàng biết hắn và Thẩm tiểu thư có chút giao tình, quan tâm là đương nhiên, nhưng phải đem cảm xúc chế trụ lại.
Có điều, trong lòng nàng chung quy vẫn cứ lo lắng, nghĩ nghĩ: "Hôn nhân của tiểu Cửu cũng nên định rồi, ngày mai đệ bài tử tiến cung".
Cùng Hoàng Hậu nương nương hảo hảo thương định.
"Vâng, phu nhân." Liễu ma ma gật đầu.
Thái thị híp mắt: "Chờ việc hôn nhân của nó định xong, ta sẽ không cần lo lắng nữa..."
Đứa nhỏ tiểu Cửu kia tính tình bướng bỉnh, làm việc từ trước tới giờ đều không theo lẽ thường, mọi việc nó làm đều theo cảm tính. Có điều, bất đắc dĩ là tài hoa nó rất cao, có thể biện ngôn, đen nó cũng có thể nói lý thành trắng, chỉ mong sau khi thành thân, tính cách kia ổn định lại một chút, nàng làm mẫu thân cũng không cần suốt ngày lo lắng nữa.
Một đêm yên lặng cứ thế mà qua.
Ngày hôm sau, Thanh Ninh dẫn theo ba người Ngọc Trâm, Trà Mai, Nhẫn Đông lên xe ngựa đi Quan Nguyệt lâu.
Đến nơi vẫn chưa tới thời điểm cơm trưa, đại đường Quan Nguyệt lâu chỉ ngồi thưa thớt vài khách nhân.
Vào Quan Nguyệt lâu, Đàm chưởng quỹ liền đón Thanh Ninh lên lầu ba.
Đàm chưởng quỹ không nói gì, chỉ đưa Thanh Ninh lên thẳng một nhã gian Lâm Giang trên lầu ba, đứng ngoài cửa gõ vài cái, sau đó mới kéo cửa ra: "Tiểu thư, thỉnh".
"Ừ, ba người các ngươi ở gian bên cạnh ăn chút gì đó đi". Thanh Ninh khẽ lên tiếng, quay đầu liếc mắt ba người Ngọc Trâm một cái, phân phó.
Thanh Ninh hít một hơi, đi vào trong.
"Ba vị cô nương, thỉnh". Đàm chưởng quỹ đem cửa nhẹ nhàng đóng vào sau đó mới quay sang mời ba người Ngọc Trâm.
Nhẫn Đông nhìn cửa khép chặt, buông mắt đi theo Ngọc Trâm, Trà Mai và Đàm chưởng quỹ đến nhã gian cách vách.
Nhã gian Lâm Giang, bên ngoài có một hành lang độc lập, cửa sổ mở rộng, mang theo hơi ẩm gió hạ từ từ thổi vào.
Cố Hoán một thân cẩm bào màu lam, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dáng người cao to, mang vẻ cô đơn.
Nghe thấy tiếng động, dừng một hồi, Cố Hoán mới quay người đi đến cạnh bàn, nói với Thanh Ninh: "Ngươi tới rồi".
Nói xong cười cười: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến".
Thanh Ninh bước vào trong vài bước, thời điểm đến gần bàn, dừng lại cước bộ, mỉm cười nhìn hắn: "Cố công tử đã mời, sao ta có thể không đến, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?".
Cố Hoán không nói tiếp, ánh mắt thâm thúy nhìn Thanh Ninh cách xa mấy bước.
Váy áo màu tím nhạt, vạt áo và làn váy dùng ngân tuyến thêu thành cành lá, thắt lưng trắng ngà, trên đầu chỉ có hai đóa cung hoa màu lam nhạt. Cổ tay trắng nõn, mang một đôi vòng tay xanh mơn mởn, trên lỗ tai xuyết một đôi khuyên tai đính hồng ngọc, màu đỏ của hồng ngọc tiên diễm lộng lẫy, càng thêm nổi bật trên da thịt trắng tuyết.
Thanh nhã mà tinh xảo.
Cố Hoán không nói chuyện, Thanh Ninh cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười trong suốt nhìn hắn.
"Ngươi gạt ta!". Hồi lâu sau Cố Hoán mở miệng nói ra ba chữ.
"A!". Thanh Ninh sững sờ nhìn hắn, trong lòng nghĩ, không biết mình gạt hắn khi nào?
"Ta chẳng qua chỉ xuất môn đi ra ngoài một chuyến, còn không đến một tháng, thế nào ngày hôm qua vừa trở về, liền nghe được tin Hoàng Thượng ban hôn cho ngươi và Tô Phỉ?". Ánh mắt thâm thúy của Cố Hoán lộ ra vài phần âm u, trên mặt mang theo mấy phần khổ sở.
Hắn mới chỉ đi chưa được một tháng, thế nào vừa trở về, hai người bọn họ đã được tứ hôn? Hôm qua hồi kinh, vừa vào nhà, chợt nghe được tin tức này, Cố Hoán cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một loại cảm giác đau khổ không thể hiểu nổi chảy xuôi từ bên trong ra.
Lúc đó, hắn vốn muốn trực tiếp tiến cung, cùng cô cô hỏi cho minh bạch.
Ngày đó, hắn đã nói rõ ràng như vậy cho nàng hiểu, tại sao nàng còn cùng Tô Phỉ giao hảo? Trong tay nàng có thánh chỉ, không lẽ việc này là nàng bị ép buộc? Tuy có thánh chỉ, nhưng sao dám cự tuyệt lại lời nói của Hoàng Thượng?
Cũng may, mẫu thân hắn đã đè suy nghĩ này của hắn xuống, mẫu thân nói, nếu hắn tiến cung làm loạn, sẽ gây thương hại đến Thanh Ninh.
Cả đêm qua hắn đều cảm thấy tâm tình phiền chán.
Thanh Ninh nhìn gương mặt trắng nõn của Cố Hoán, hiện tại bị phơi đen một chút, cười nói: "Thì ra là ngươi xa nhà? Đi đâu vậy? Du ngoạn có vui không?".
Thanh Ninh không trả lời hắn, mà cười hỏi hắn chuyện xuất môn.
Nói xong, nàng ngồi vào ghế tựa, lấy tay với ấm trà, rót ra hai chén, đưa cho hắn một ly: "Hôm qua mới trở về, sao không ở nhà nghỉ ngơi".
Thanh Ninh tránh chuyện tứ hôn, lại càng khiến Cố Hoán thêm tin tưởng nàng bị ép buộc, tiếp trà đặt trên bàn, hai tay chống lên bàn, sắc mặt thân thiết hỏi: "Có phải ngươi bị ép buộc hay không? Nếu đúng là vậy, ta sẽ tiến cung cầu Hoàng Hậu cô cô giúp ngươi giải quyết chuyện tứ hôn này. Dù sao trước đây cô cô cũng đã giải trừ tứ hôn của ngươi và Tống Tử Dật một lần, trước lạ sau quen, thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì. Đây là chuyện cả đời, là nửa đời hạnh phúc sau này của ngươi, ngươi không thể thỏa hiệp như thế được".
Trước lạ sau quen? Thanh Ninh dở khóc dở cười, trong lòng lại rất cảm động, Cố Hoán hắn là thật lòng lo lắng cho nàng.
Cố Hoán thấy nàng không nói, lại tiếp: "Ta cũng không bởi vì chuyện lần trước đã nói với ngươi mà nói những lời này, chỉ cần ngươi cho ta biết, ngươi có bị ép buộc hay không? Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ giúp ngươi giải quyết việc hôn sự này, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không vì vậy mà yêu cầu ngươi đáp ứng gả cho ta".
"Ta biết". Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy đôi mắt cho chút cay cay, cúi đầu uống một ngụm trà, hỏi: "Ngươi tìm ta là muốn xác nhận chuyện này sao?".
"Ừ, ta tìm ngươi để hỏi cho minh bạch, ta đã phân tích rõ ràng cho ngươi, trong lòng ngươi hẳn là cũng đã hiểu, cho nên...", Cố Hoán dừng một chút, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Thanh Ninh: "Chẳng lẽ chính ngươi gật đầu? Ngươi đã đáp ứng gả cho Tô Phỉ sao?".
Gương mặt hiện lên kinh ngạc.
Thanh Ninh cười gật gật đầu: "Ừ, chuyện này không có ai bức bách ta, là bản thân ta đồng ý".
Hơi dừng một chút, ánh mắt trong suốt nhìn Cố Hoán: "Cửu công tử, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã quan tâm ta như thế".
"Là chính ngươi đáp ứng sao?". Cố Hoán thì thào, ngồi ở ghế tựa, ánh mắt nhìn Thanh Ninh, gương mặt mang theo khổ sở.
Hắn đã nói với nàng minh bạch như vậy, nhưng nàng vẫn cố tình đáp ứng cửa hôn sự này, cho nên, nàng rõ ràng là thích Tô Phỉ!
Thanh Ninh chậm rãi gật đầu: "Ừ".
Lòng nàng rung động, cho nên đành để tùy lòng mình đi.
Cố Hoán nghe vậy, cúi đầu uống một ngụm trà, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Có phải tên tiểu tử Tô Phỉ kia nói mấy lời hoa ngôn xảo ngữ lừa ngươi phải không? Cho nên ngươi mới nhất thời bị mê hoặc?".
Nói xong, tinh thần nhất thời lại lên cao: "Nhất định là như thế, tên tiểu tử kia cho tới bây giờ đều ra vẻ, khẳng định là hắn không có tí hảo tâm nào, hắn là muốn gạt ngươi, việc hôn sự này, ta thấy vẫn nên để ta đi cầu cô cô giúp ngươi giải quyết thôi".
"Nếu ngươi cảm thấy không tốt, vậy rời thành đi chơi một năm, chờ sự việc lắng xuống rồi trở về là được". Cố Hoán càng nói lại càng thêm hưng phấn: "Đúng vậy, đi Giang Nam được lắm, nơi đó có phong cảnh đẹp, dân phong cũng tốt, nếu ngươi sợ cô đơn, ta sẽ đi du học một thời gian, đi cùng ngươi. Ở đó không có ai biết ngươi, tới lúc đó, ngươi nữ phẫn nam trang*, chắc chắn sẽ được vào thư viện đi học..."
(nữ phẫn nam trang: nữ cải trang thành nam)
"Cửu công tử đây là dụ dỗ vị hôn thê của ta giải trừ hôn ước, sau đó bỏ nhà trốn đi sao?".
Bên ngoài vang đến tiếng nói chậm chạp của Tô Phỉ, trong thanh âm mang theo vài phần lãnh liệt.
Cố Hoán đột nhiên dừng lời, cùng Thanh Ninh quay đầu nhìn ra cửa.
Tô Phỉ một thân cẩm bào trắng ngà tao nhã đi đến.
Ngoài cửa lấp ló gương mặt áy náy cùng bất an của Đàm chưởng quỹ.
Thanh Ninh than một tiếng, nhìn về phía Đàm chưởng quỹ gật gật đầu, Đàm chưởng quỹ liền cúi người khép cửa lại.
Này... Bị bắt được đúng lúc, mặc kệ là thế nào, hắn quả thật đang dụ dỗ vị hôn thê của người ta giải trừ hôn ước, gương mặt tuấn tú của Cố Hoán giật giật: "Sao ngươi tới đây? Không phải là đang thượng triều sao?".
"Có người muốn giật dây vị hôn thê của ta giải trừ hôn ước, đương nhiên vị hôn thê quan trọng hơn rồi". Tô Phỉ không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Thanh Ninh.
Cố Hoán cau mày, sắc mặt lập tức khôi phục bình tĩnh, ngước đôi mắt sáng quắc nhìn Tô Phỉ: "Ta chính là lo lắng Thanh Ninh bị ngươi mê hoặc, vì nàng suy nghĩ, ta muốn nàng nhìn rõ, nghiêm cẩn suy nghĩ thật kỹ mới tốt, nếu để xảy ra sai lầm, cả đời phải chịu khổ, cho nên, đương nhiên hiện tại phải kịp thời sửa sai".
Một mặt bình tĩnh, ngữ khí lại rất hợp lý hợp tình.
Cố Hoán hắn là dạng người gì, dám làm đương nhiên dám nhận, hắn tới đây mục đích chính là khuyên Thanh Ninh giải trừ hôn ước.
Thanh Ninh thần sắc bình tĩnh rót cho Tô Phỉ một ly trà.
Tô Phỉ tiếp trà, nhìn về phía Cố Hoán, hỏi: "Cửu công tử cảm thấy là ta lừa Thanh Ninh sao?".
"Còn không phải? Tô Phỉ ngươi chẳng qua chỉ là thế tử Tề quốc công phủ, xuất thân cao quý mà thôi. Mà Thanh Ninh hôm nay đã không còn thân phận Hầu phủ Đại tiểu thư, thân phận hiện thời của nàng sao xứng đôi với ngươi? Cửa hôn sự này chẳng phải quá không hợp lý sao?". Cố Hoán hỏi.
"Đúng vậy". Tô Phỉ một bộ đồng ý gật gật đầu, hỏi lại: "Không xứng với ta, chẳng lẽ xứng với ngươi?".
Cố Hoán sửng sốt, lập tức nghiêm cẩn nói: "Đương nhiên là xứng với ta, thê tử của ta liên quan gì đến người khác?".
Nói xong liềm im miệng, nhìn Tô Phỉ: "Tô Phỉ, ngươi không cần cắt câu lấy nghĩa, ta là thật tâm lo lắng cho nàng".
"Thật sao?". Tô Phỉ nhìn hai mắt Cố Hoán, hiển nhiên không tin.
Cố Hoán nhíu mày chống lại ánh mắt hắn.
"Đa tạ Cửu công tử lo lắng, thế tử cũng đã tới đây rồi, khó có được dịp gặp gỡ thế này, chi bằng hôm nay ta làm chủ, cho người làm đem rượu ngon, đồ ăn đến đây". Thanh Ninh sợ hai người sẽ đánh lên, vì thế cười nói.
Tô Phỉ quay đầu nhìn Thanh Ninh, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi nở nụ cười, đem lời nói của Cố Hoán vừa nãy, nói lại với hắn: "Cửu công tử đã nói vậy, thê tử của Tô Phỉ ta đây, đương nhiên cũng do Tô Phỉ ta tự định đoạt".
Thê tử của Tô Phỉ, chỉ cần Tô Phỉ hắn nói xứng liền xứng, không liên quan gì đến người khác!
Cố Hoán nhìn Tô Phỉ, thấy được nhu tình trên mặt hắn, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết, nàng vào Quốc công phủ, sẽ gặp rất nhiều chuyện khó khăn sao?"
"Ta sẽ che chở cho nàng". Sắc mặt Tô Phỉ nghiêm cẩn đáp.
Tô Phỉ là người được Hoàng Thượng sủng ái, hắn là người được Hoàng Hậu sủng ái, cho nên hắn và Tô Phỉ mặc dù không phải là bạn bè tri kỉ, nhưng con người của Tô Phỉ, hắn đều rõ ràng. Cố Hoán trầm ngâm một hồi, nhìn Thanh Ninh: "Thanh Ninh, nếu ngươi thay đổi chủ ý, lúc nào cũng có thể tới tìm ta, nhất định ta sẽ giúp ngươi giải quyết".
Nói xong lại cảnh cáo Tô Phỉ: "Ngươi đừng có khi dễ nàng không có ai dựa vào, Cố Hoán ta sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, nếu ngươi dám để nàng chịu một chút ủy khuất, Cố Hoán ta chắc chắn sẽ đem nàng đi".
"Ngươi sẽ không có cơ hội đó". Đôi mắt Tô Phỉ thanh lãnh như trăng, chắc nịch trả lời.
Cố Hoán nhìn Tô Phỉ một cái rồi đứng lên, nhẹ giọng nói với Thanh Ninh: "Ta đi đây".
Nói xong không chờ Thanh Ninh trả lời, liền sải bước ra khỏi nhã gian.
Ra ngoài Quan Nguyệt lâu, Cố Hoán mới phát hiện, mục đích hôm nay tới khuyên Thanh Ninh giải trừ hôn ước đã không đạt được.
Suy nghĩ một chút, nhớ đến ánh mắt nhu tình và vẻ mặt nghiêm cẩn của Tô Phỉ, Cố Hoán lại thấy cảm giác mất mát trong lòng hôm qua quay trở về.
Ngẩng đầu nhìn Quan Nguyệt lâu, Cố Hoán lên xe ngựa rời đi.
Trên nhã gian, Thanh Ninh hơi có chút chột dạ cúi đầu, nàng một mình xuất môn tới gặp mặt Cố Hoán, bị Tô Phỉ bắt được đúng lúc, chẳng biết hắn có nổi giận không đây?
Nàng cùng nam tử khác ước gặp.
Mặc kệ là ai, cũng sẽ bực bội.
Không biết Tô Phỉ có hối hận vì đã đính hôn với nàng hay không?
Nếu hắn không so đo, thì có nghĩa là nàng ở trong lòng hắn không hề quan trọng? Thanh Ninh lập tức đem ý nghĩ này đè xu.ống, không đúng, nếu hắn không để ý, hắn đã không đến đây! Cho nên, nhất định là hắn có để ý, hắn để ý đến nàng.
Nhưng, liệu hắn có hối hận không?
Trong nhất thời, Thanh Ninh có chút tâm phiền ý loạn.
"Được rồi, đầu sắp cắm xuống đất rồi kìa". Tô Phỉ cúi đầu nhìn Thanh Ninh, nhẹ giọng nói.
"Chàng không tức giận sao?". Thanh Ninh phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt chưa kịp thu liễm tia thất vọng.
"Không tức giận, nhưng ta sợ, sợ nàng sẽ bị hắn mê hoặc". Tô Phỉ lắc lắc đầu, ánh mắt lập tức sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thanh Ninh: "Có điều, nếu nàng thật sự bị Cố Hoán mê hoặc, muốn giải trừ hôn ước, ta đây sẽ tức giận, không chỉ có tức giận, ta còn đem nàng giam lại, cột nàng vào bên người ta, không để nàng rời khỏi tầm mắt của ta".
"Nhưng mà, ta vẫn tin tưởng, nàng sẽ không dao động". Tô Phỉ nhẹ nhàng cười, đôi mắt ngập tràn ôn nhu.
Sắc mặt Thanh Ninh đỏ lên, như ánh nắng chiều hoàng hôn, hỏi: "Đúng rồi, sao chàng biết ta gặp Cố Hoán ở đây? Là Nhẫn Đông mật báo với chàng sao?".
Cố Hoán đưa bái thiếp tới cho nàng, Nhẫn Đông không biết cơ mà nhỉ?
"Không phải Nhẫn Đông. Cố cửu để ý nàng, ta có thể nhìn ra. Hôm qua hắn hồi kinh, vừa trở về không bao lâu liền hò hét phái người đến đặt phòng ở Quan Nguyệt lâu, ta nghĩ, cơ bản là có liên quan đến nàng". Tô Phỉ nói xong lại dặn một câu: "Ta biết, bởi vì quan hệ với Hoàng Hậu nương nương, nàng và Cố Hoán có chút giao tình, nhưng mà Cố Hoán làm việc từ trước đến nay đều không có chú ý tới ánh mắt người khác, sau này, nếu hắn lại một mình đến tìm nàng, nàng phải kêu ta đi cùng".
Thanh Ninh có chút áy náy cúi thấp đầu xuống.
Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh, gương mặt cúi xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn như ngọc, sợi tóc đen như mây, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, hồng ngọc bên tai, hết thảy đều lộ ra một loại cảm giác lịch sự, tao nhã, động lòng người không nói lên lời. Tô Phỉ vươn tay, đem Thanh Ninh bế dậy ngồi trên đùi hắn.
"A!". Thanh Ninh không kịp đề phòng, sợ tới mức kêu lên, thân thủ gắt gao tóm được vạt áo trước ng.ực Tô Phỉ, vội đè thấp thanh âm: "Chàng làm gì vậy, đang ở bên ngoài đó".
"Phải ở trong nhà mới có thể sao? Ninh nhi đây là trong lòng hận không thể lập tức thành thân với ta ư?". Tô Phỉ khẽ cười.
Thanh âm trong vắt như nước suối.
"Ta không có ý đó". Thanh Ninh vội nói.
"Ha ha, ta biết, nàng chính là có ý đó". Tô Phỉ ha ha phá lên cười, hai tròng mắt nhu tình như nước, tựa hồ như sao sáng trên trời, lấp lánh chói mắt.
Đây là lời của một Tô Phỉ thanh lãnh nói ra sao?
"Chàng... đăng đồ tử!"*. Thanh Ninh xấu hổ đỏ mặt giận dữ mắng một tiếng, tay đấm lên ng.ực hắn.
(đăng đồ tử: ý chỉ kẻ háo sắc)
Tay nàng rơi vào lòng bàn tay Tô Phỉ.
Cảm giác khô ráo mà cực nóng chậm rãi theo lòng bàn tay hắn truyền đến.
Giữa ngày hè, hai người đều mặc rất mỏng.
Cách lớp quần áo mỏng manh, hai người đều có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương, trong không khí mang theo vài phần ngọt ngào, kiều diễm cùng triền miên.
Quanh quẩn trước mặt nàng đều là hơi thở của hắn, Thanh Ninh cảm thấy toàn thân nóng bỏng lên, hơi cúi đầu, đem tay bị Tô Phỉ giữ rút ra, nói: "Ta đi gọi người mang đồ ăn lên".
"Không vội". Thanh âm của Tô Phỉ có chút khàn khàn, giữ thật chặt tay nàng, thân thủ chế trụ vòng eo nàng, kéo nàng lại gần hơn một chút.
Thanh Ninh cảm
thấy không khí quanh mình đều nóng lên.
Mâu quang Tô Phỉ dần dần càng sâu, ôn nhu nâng mặt Thanh Ninh, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều diễm như hoa của nàng.
Môi nàng mềm mại, tươi mát, trong veo, ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn ôn nhu hôn vòng quanh môi nàng, mang theo một phần dè dặt, cẩn trọng như nâng niu trân bảo.
Thanh Ninh cảm thấy đầu nổ oanh một tiếng, trong nháy mắt liền trống rỗng, hồi lâu sau mới ngô một tiếng, vừa hé miệng, lại khiến Tô Phỉ như phát hiện ra một thứ trân bảo quý hiếm khác, đầu lưỡi linh hoạt dò xét đi vào.
Thanh Ninh túm vạt áo trước ng.ực Tô Phỉ, theo bản năng đáp lại hắn.
...
Cho tới khi cách lớp quần áo, Thanh Ninh cảm nhận được nơi nào đó có vật c.ứng rắn mà nóng bỏng đang dâng trào, nàng giật mình thanh tỉnh lại, vội dùng tay trước ng.ực mềm yếu đẩy hắn, hô một tiếng: "Tô Phỉ!".
Đôi môi Tô Phỉ không buông tha Thanh Ninh, tay gắt gao ôm lấy nàng, dứt môi mới gục đầu trên hõm vai Thanh Ninh, ngửi hương thơm trên người nàng, giọng nói khàn khàn: "Ninh nhi, đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng một lúc".
Thanh Ninh thả lỏng thân thể mặc cho hắn ôm, không dám động đậy.
Một hồi lâu, Tô Phỉ mới ngẩng đầu, tay vuốt vuốt sợi tóc nàng, trong mắt nồng đậm ôn nhu: "Còn phải chờ tới sang năm mới đến đại hôn a!".
Thanh Ninh vẫn như cũ có thể tinh tường cảm giác được nơi đó còn cứng rắn, chưa tiêu xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chàng bỏ ta xuống trước đi".
"Ừ". Tô Phỉ lên tiếng, nhưng không buông nàng ra ngay, mà lại hôn lên khóe miệng nàng thêm một chút nữa, lúc này mới thả nàng ra.
Thanh Ninh hô một hơi, cầm chén trà uống mấy ngụm, chờ nhiệt độ trên mặt giảm xuống, mới gọi người tiến vào, phân phó tiểu nhị gọi ba người Ngọc Trâm đi đến.
Một bữa cơm ấm áp.
Hai người ngồi ở cửa sổ một hồi, Tô Phỉ mới đứng dậy đưa Thanh Ninh trở về.
Thời điểm Thanh Ninh lên xe ngựa, dư quang liếc nhìn một người phía trong trà lâu ở con phố đối diện, ánh mắt có chút rét run.
"Sao vậy?". Tô Phỉ nghi hoặc nhìn theo ánh mắt nàng.
Thanh Ninh cười lắc đầu: "Không sao, đi thôi".
Đổng Khải Tuấn này lại không dạo thanh lâu, mà đến trà lâu?
Thật ngạc nhiên!
Ba người còn lại đều đã chết, Thanh Ninh tất nhiên là biết Tô Phỉ đã hạ thủ. Bất quá, nghe nói Đổng Khải Tuấn sợ tới mức trốn trong nhà một thời gian, Đổng gia cũng đã làm tràng trừ tà, cầu bùa bình an, đều làm đủ.
Hiện thời, mới qua vài ngày, hắn đã ra khỏi cửa.
Có điều... Thanh Ninh nhìn xe ngựa hoa lệ dừng trước cửa trà lâu kia, xe ngựa đó, nếu nàng nhìn không lầm, là của Nghi An quận chúa.
Là tới tìm Nghi An quận chúa sao?
Hi vọng sẽ không phụ công Tô Phỉ để lại cho hắn một cái mạng!
Thanh Ninh nhếch miệng cười, lên xe ngựa.
**
Editor: Ngọc Thương
Quả như Thanh Ninh sở liệu, Đổng Khải Tuấn đúng là tới gặp Nghi An quận chúa.
Nghi An quận chúa ngồi trong nhã gian lầu hai, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Tô Phỉ và Thanh Ninh nhu tình mật ý, trong lòng như bị đè bởi một tảng đá, trên mặt giăng kín tức giận.
"Quận chúa". Đổng Khải Tuấn cà lơ phất phơ bước vào nhã gian, hai tay ôm quyền hành lễ với Nghi An quận chúa.
"Ừ". Nghi An quận chúa thu liễm thần sắc, ánh mắt nhìn Đổng Khải Tuấn, hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?".
"Đương nhiên là chuyện tốt". Đổng Khải Tuấn vui cười ngồi xuống đối diện Nghi An quận chúa, tự rót cho mình một ly trà, uống một ngụm, sau đó nhìn Đan Tâm và Đan Chân sau lưng Nghi An quận chúa: "Có mấy câu muốn nói riêng với một mình Quận chúa".
Nói xong, ánh mắt không kiêng nể đánh giá Đan Tâm và Đan Chân một phen.
"Các nàng là người của ta, không cần tránh bọn họ". Nghi An quận chúa nhíu mày.
"Quận chúa xác nhận sao?". Ánh mắt Đổng Khải Tuấn dừng một chút trước ng.ực Nghi An quận chúa, sắc mặt mang theo vài phần nghiêm túc: "Sự tình liên quan trọng đại, Quận chúa không để ý, ta cũng sẽ không để ý. Có điều, nếu sự tình truyền ra ngoài, sẽ không phải là trách nhiệm của ta, ta không hề mang thêm ai tiến vào".
Nói xong, vẻ nghiêm túc mất sạch không còn, sau đó dựa vào ghế tựa, một bộ mặc cho Nghi An quận chúa làm chủ.
Nghi An quận chúa nghĩ một chút, quay đầu phân phó: "Các ngươi ra ngoài đi".
Cho dù Đổng Khải Tuấn có là quỷ háo sắc, nhưng nàng là Quận chúa, hắn dám làm xằng bậy sao?
"Nói mau, có chuyện gì?". Đám người đi ra ngoài, Nghi An quận chúa có chút không kiên nhẫn, mở miệng hỏi.
"Không vội". Đổng Khải Tuấn vuốt cằm đứng lên, đi đến bên cạnh Nghi An quận chúa, cúi người, thổi một hơi vào bên tai Nghi An quận chúa: "Gấp cái gì, thời gian còn dài..."
"Ngươi làm gì?". Nghi An quận chúa cứng đờ người, vọt đứng dậy, nộ khí đằng đằng.
"Ta làm gì? Đương nhiên là làm việc khiến cho Quận chúa cao hứng". Ánh mắt Đổng Khải Tuấn thẳng tắp nhìn bộ ng.ực cao ngất của Nghi An quận chúa.
"Ngươi dám, thứ không biết xấu hổ, Vương bát đản, ngươi dám chạm vào một sợi lông của ta, ta sẽ chém ngươi!". Nghi An quận chúa chỉ tay vào Đổng Khải Tuấn mắng.
"A, tức giận làm cái gì?". Đổng Khải Tuấn nắm lấy tay Nghi An quận chúa.
"Ngươi, buông tay!". Nghi An quận chúa giận dữ đỏ bừng mặt: "Ta gọi người đó".
"Ngươi gọi đi, gọi hết mọi người đến đây...". Đổng Khải Tuấn dùng lực, đem Nghi An quận chúa kéo vào trong lòng, thân thủ nhéo lên mông nàng, ghé vào lỗ tai nàng, âm trầm nói: "Ngươi kêu đi, kêu lớn lên, ta thật muốn xem, nếu Tống Tử Dật cùng người Kiến An hầu phủ biết Nhất Phẩm tô là bị ngươi kéo vào án tử kia, bọn họ sẽ có phản ứng thế nào? Ta rất chờ mong đó".
Nhất Phẩm tô? Nghi An quận chúa cắn môi, đó là tổ nghiệp của Tống gia, tự tay nàng phá hỏng nó, mặc dù nàng chỉ nằm trong phòng tĩnh dưỡng vì sảy thai, nhưng cũng có nghe nói, Tống Thư Thành và Trương thị vô cùng phẫn nộ, cũng rất thương tâm.
Dù sao cũng là sản nghiệp nhiều năm của tổ tiên, vậy mà cứ như thế bị mất.
"Ngươi đừng chạm vào ta!". Nghi An quận chúa quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Đổng Khải Tuấn: "Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta giết ngươi!"
"Ngươi không biết đã bị bao nhiêu người chạm vào rồi, ra vẻ trinh tiết liệt phụ làm cái gì?". Bàn tay Đổng Khải Tuấn đánh úp về phía bộ ng.ực sữa của Nghi An quận chúa.
"Làm càn!". Nghi An quận chúa hất tay hắn ra.
"Quả nhiên là vưu vật*". Đổng Khải Tuấn biến sắc, ánh mắt âm ngoan nhìn Nghi An quận chúa: "Ngươi mau ngoan ngoãn nghe theo ta, bằng không ta sẽ đem chuyện tết Đoan Ngọ truyền ra ngoài, nói là ta phụng mệnh Nghi An quận chúa đi trả thù Thẩm Thanh Ninh".
(vưu vật: vật quý lạ, ở đây là khen bộ ng.ực của Nghi An quận chúa ngon đó:)))
"Ngươi...". Sắc mặt Nghi An quận chúa trắng bệch.
Bản thân đã không thể sinh đứa nhỏ, nếu sự việc này lại bị truyền ra ngoài, chưa nói đến cái khác, chỉ nói đến Tống gia, người Tống gia sẽ ghi hận nàng.
Chính nàng đã hại bọn họ mất đi sản nghiệp tổ tiên.
Tiền bạc, sản nghiệp của riêng thì có thể bù đắp, nhưng đây là tổ nghiệp của Tống gia, có ý nghĩa phi phàm, không tiền bạc nào có thể bồi thường được!
Đổng Khải Tuấn nuốt nuốt nước bọt, tay nhanh chóng kéo Nghi An quận chúa ép vào người.
Nghi An quận chúa căng mình giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, ngoan nào, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không lộ ra nửa lời". Đổng Khải Tuấn cúi đầu cắn một ngụm lên bờ vai nàng.
Nghi An quận chúa nắm chặt tay.
Đổng Khải Tuấn cười d.âm đãng, giở trò, đem quần áo nàng mở ra, sốt ruột khó nén, trực tiếp đè nàng ra đất, vội vã lột sạ.ch quần áo dưới thân Nghi An quận chúa, sau đó cởi đai lưng của mình, vọt đi vào.
Nghi An quận chúa đau đến cắn chặt khớp hàm, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không được lưu lại dấu vết trên cổ ta".
Đan Tâm và Đan Chân nghe được động tĩnh bên trong, hai người liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu thấp xuống, Quận chúa không có kêu, các nàng cũng không dám đi vào.
Đều tại tiện nhân này, hại hắn ngồi tù, trong nhà lao Thuận Thiên phủ chịu không ít cực khổ, còn bị người ta đâm châm vào tay.
Tuy rằng ba người bọn Trần tứ bỏ mạng, nhìn bên ngoài đều là tai nạn, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được, cái chết của bọn họ cùng sự việc tết Đoan Ngọ không thoát khỏi liên quan.
Đều tại tiện nhân này.
Đều do nàng!
Đổng Khải Tuấn nghĩ đến đây, nhìn sắc mặt Nghi An quận chúa thống khổ dưới thân hắn, động tác liền hung mãnh lên.
"Ha ha, bình thường ngươi cũng thế này dưới thân người khác sao?". Đổng Khải Tuấn nhéo ng.ực nàng một phen, nói.
Nghi An quận chúa cắn môi không đáp, khóe mắt lệ chảy như mưa, điều khiến nàng càng thêm xấu hổ là, thân mình nàng đang chậm rãi mềm nhũn ra, có phản ứng!
Nghi An quận chúa thống khổ nhắm hai mắt.
Đây là Quận chúa đó! Hắn đã từng chơi đùa nha đầu, chơi đùa nữ tử thanh lâu, cũng đã từng chơi đùa phụ nhân có chồng, nhưng Quận chúa cao quý như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng lại đã thành thân, là thê tử của Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn bị kí.ch th.ích, động tác càng thêm mãnh liệt.
Thật lâu sau, Đổng Khải Tuấn mới giải phóng bản thân.
Vừa nghỉ ngơi một lát, Đổng Khải Tuấn lại xoay người đè lên, liên tục ép buộc Nghi An quận chúa thêm hai lần nữa, sau đó mới thỏa mãn triệt để, đứng dậy nhặt quần áo mặc vào.
Nghi An quận chúa khóc đỏ mắt, cả người yếu xìu, không có nổi một điểm lực.
Đổng Khải Tuấn mặc quần áo xong, trên cao nhìn xuống Nghi An quận chúa đang nằm trên đất, khom người nắm lấy ng.ực nàng: "Được đấy, lần sau cứ ngoan ngoãn hầu hạ ta thế này. Ngươi cũng đừng mong trừ khử ta, ta đã viết tất cả chuyện này ra giấy, đóng dấu ấn triện của mình lên đó, giao cho người thỏa đáng, chỉ cần ta xảy ra việc gì ngoài ý muốn, hắn sẽ đưa giấy đó đến Thuận Thiên phủ".
Nói xong đùa nghịch bộ ng.ực cao ngất của nàng, đứng dậy, cười rất vừa lòng đi ra ngoài.
"Quận chúa!". Đan Tâm và Đan Chân ướt mắt đi đến.
Trong phòng ngập tràn hương vị hoan lạc, Đan Tâm và Đan Chân nhìn ngọc thể Nghi An quận chúa, sợi tóc rối loạn, đầy người đều lưu lại dấu vết, hai người chảy nư.ớc mắt, vội vàng nhặt quần áo bị vứt bừa bãi, hầu hạ Nghi An quận chúa mặc vào.
"Quận chúa, hắn, hắn cư nhiên dám giở trò hèn hạ với Quận chúa!". Đan Chân phẫn nộ nói: "Quận chúa, phái người bắt hắn xử lý đi".
Nghi An quận chúa nhẹ lắc đầu, một câu cũng không muốn nói.
Đổng Khải Tuấn nắm được yếu điểm của nàng, nếu sự việc kia thật sự bị truyền ra ngoài, Tống gia sẽ đối đãi với nàng thế nào?
Hưu (bỏ) nàng?
Nàng có phủ Công chúa làm chỗ dựa, hưu nàng, trước mắt là sẽ không.
Nhưng những ngày tiếp theo ở Tống gia, nàng nhất định sẽ không khá hơn.
Còn tương lai?
Cuộc đời này của nàng, đã không thể có lại đứa nhỏ.
Cũng chính vì điều này, nàng tin tưởng chuyện hôm nay sẽ không bại lộ.
Giờ phút này, nàng không dậy nổi.
Dù sao bản thân không thể có đứa nhỏ, coi như bị chó cắn một ngụm đi!
Đôi mắt lạnh như băng của Nghi An quận chúa lộ ra ngoan ý.
Đổng Khải Tuấn, thứ vô sỉ, đồ vương bát đản, một ngày nào đó, tự tay nàng sẽ giết hắn!
Nghi An quận chúa không nói chuyện, Đan Tâm vội cho Đan Chân một ánh mắt, Đan Chân không nói gì thêm nữa, hai người hầu hạ Nghi An quận chúa mặc quần áo xong, rồi chải lại đầu tóc cho nàng.
Sau đó Đan Tâm tìm tiểu nhị, lấy chút nước đến xoa xoa mặt cho Nghi An quận chúa, lúc này mới rời đi.
**
Editor: Ngọc Thương
Sau khi gặp Thanh Ninh, biểu cảm của Cố Hoán khôi phục lại như trước kia, Thái thị thấy sắc mặt hắn khôi phục, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoàng Hậu đã phái người trở lại, triệu nàng tiến cung yết kiến.
Đến ngày tiến cung, Thái thị trang điểm thỏa đáng xong, liền vào cung yết kiến Cố Hoàng Hậu.
Gặp Thái thị, Cố Hoàng Hậu hỏi tình hình Cố gia gần đây.
Thái thị nhất nhất trả lời, sau đó mới đem việc hôn sự của Cố Hoán nói ra: "Nương nương, đứa nhỏ tiểu Cửu kia được ngài yêu thương lớn lên, hiện tại đã đến tuổi thành thân, việc hôn sự này...".
Nói đến đây thì dừng lại.
"Tẩu tử (chị dâu) không cần cẩn thận như thế, ngươi là mẫu thân thân sinh của tiểu Cửu, lo lắng cho việc hôn nhân của nó là đương nhiên". Cố Hoàng Hậu cười nói: "Tẩu tử yên tâm, bản cung cũng không làm khó. Nếu ngươi đã có nhân tuyển, có thể nói với bản cung một câu. Trước đây tẩu tử và các thế gia thường xuyên lui tới, thiên kim thế gia trong kinh thành, ngươi so với bản cung còn hiểu rõ hơn".
"Nương nương quá lời, hiểu biết của thần phụ sao có thể so với nương nương ngài". Thái thị vội đáp.
"Ngươi với ta không cần khách khí như vậy, hiện thời lại là vì hôn sự của tiểu Cửu, ngươi càng không cần khách khí". Cố Hoàng Hậu xua tay: "Nếu ngươi vừa lòng ai, cứ nói với bản cung là được".
"Thần phụ tuân chỉ". Thái thị cười đứng dậy quỳ gối, nói xong liền tinh tế mang ra danh sách một số tiểu thư gia thế mà bản thân đã chọn đến.
"Ừ, mấy đám này đều tốt". Cố Hoàng Hậu liên tục gật đầu, rất vừa lòng, sau đó lại cau mày: "Có điều, không biết tiểu Cửu nó...".
"Nương nương, ngài lên tiếng, tiểu Cửu còn có thể không nghe?". Thái thị cười ha ha: "Đứa nhỏ này từ bé đã thân với ngài, cô nương ngài nhìn trúng, ngài tứ hôn, tiểu Cửu còn có thể không gật đầu sao?".
"Tứ hôn?". Cố Hoàng Hậu còn chưa đáp lời, Cố Hoán cười đi đến: "Cô cô nhìn trúng nữ tử nhà ai, muốn tứ hôn cho con đây?".
"Ngươi, đứa nhỏ này, ở nhà không hiểu quy củ thì thôi, trước mặt nương nương lại dám xông thẳng vào, cấp bậc lễ nghĩa ngươi học đều đi đâu hết cả rồi?". Thái thị chỉ vào Cố Hoán trách cứ.
"Quên đi, đứa nhỏ này dĩ nhiên là biết ngươi ở đây, nên mới cố ý không để cung nữ vào thông báo". Cố Hoàng Hậu từ ái nhìn Cố Hoán, cười nói với Thái thị.
"Nếu con không tiến vào, còn không biết mẫu thân ngài cùng cô cô đang nói tới việc hôn sự của con đâu". Cố Hoán bĩu môi.
"Ngươi, đứa nhỏ này, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, tuổi con cũng không còn nhỏ, nên thành thân, nương nương thế này là vì muốn tốt cho con". Thái thị nghiêm mặt.
"Được, để con thành thân cũng được". Cố Hoán nói: "Chỉ cần mẫu thân và cô cô nhìn trúng nữ tử văn tài* có thể qua được mắt con".
(văn thái: tài hoa)
Cố Hoàng Hậu cười, tay phát xuống lưng hắn.
Qua được mắt hắn? Đừng nói là kinh thành, kể cả là toàn quốc, có nữ tử nào văn tài có thể so sánh với hắn? Có thể vào được mắt hắn?
Thái thị mở to hai mắt nhìn con trai trước mặt, hắn tuấn lãng dục tú, dáng người cao lớn, một mặt ngạc nhiên.
"Ngươi, đồ vô liêm sỉ này!". Thái thị hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, không khỏi mắng một câu: "Ngươi muốn làm khó ta và nương nương sao?".
"Hừ, không qua được mắt con, con sẽ tuyệt không thành thân". Trên mặt Cố Hoán lộ ra kiên quyết.
Thái thị chán nản: "Không thành thân? Vô liêm sỉ nhà ngươi, nói cái gì thế hả?"
"Cứ từ từ, không vội, biết đâu mấy ngày tới đứa nhỏ này sẽ cải biến tâm ý?". Cố Hoàng Hậu trừng mắt với Cố Hoán.
Cố Hoán chậm rãi cười.
Có Hoàng Hậu sủng ái như vậy, Thái thị chỉ có thể thở dài.
Việc hôn sự của Cố Hoán cứ như vậy từ bỏ.
*