Editor: Ngọc Thương
Nhẫn Đông và Tùng Mộc tự giác lui qua một bên, ẩn trong bóng đêm.
Tô Phỉ và Thanh Ninh đã mấy ngày không gặp, hai mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên ngọt ngào.
"Có lạnh không?". Gió tháng chín đã mang theo hơi lạnh, Tô Phỉ bước hai bước, nắm lấy tay Thanh Ninh đi tới xe ngựa, để xe ngựa chặn lại gió đêm: "Sao tay lạnh thế này".
Nói xong cầm chặt tay Thanh Ninh, như thể tay nàng đã bị gió đông giá rét đông cứng lại rồi.
Ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền tới.
Trải qua hai kiếp người, ngoại trừ mẫu thân Lý Vân Nương, chưa từng có ai cẩn thận quan tâm nàng giống Tô Phỉ, trong lòng Thanh Ninh như nếm mật ngọt, cười lắc đầu: "Không lạnh, chàng cũng biết, ta mỗi ngày đều đi theo Đồng sư phụ học mấy chiêu, thân thể tốt lắm".
Kiếp trước, nàng chỉ là một mỹ nhân mảnh mai, thân mang bệnh, ở thôn trang cũng phải nếm trải nhiều cực khổ, kiếp này đi theo Đồng Ánh tập võ một thời gian dài, thân thể so với những tiểu thư khuê các khác khỏe mạnh hơn nhiều.
"Dù vậy vẫn phải cẩn thận". Tô Phỉ cười nói: "Đang cuối mùa thu, rất dễ nhiễm lạnh". Tròng mắt hắn như nước suối mùa xuân, tràn ra ôn nhu vô cùng.
Hơi thở của Tô Phỉ phả vào mặt nàng, ấm áp mà mềm mại, Thanh Ninh gật đầu nhẹ, nhìn hắn, nói: "Chàng vừa xong việc về sao? Có chuyện gì để ngày mai nói cũng được, đã trễ thế này, nên sớm trở về, ngày mai còn phải dậy sớm lâm triều".
Giọng nói nàng mềm mại như gió xuân ôm nhuận, đôi mắt sáng như nước mùa thu, lấp lánh sáng chói tựa ánh sao, nụ cười tươi tắn như hoa xuân nở rộ.
Trong mắt Tô Phỉ tràn tra ánh hào quang nồng ấm, đường cong trên mặt nhu hòa vài phần, cúi đầu nỉ non: "Ta muốn đến gặp nàng một chút".
Có thể nhìn thấy nàng, cho dù cả đêm không ngủ, hắn cũng sẽ không thấy mệt, tinh thần vô cùng phấn chấn, sảng khoái.
Nghe ra trong ngữ khí của hắn mang vài phần nồng tình, hai má Thanh Ninh bay lên một đoàn đỏ ửng, tràn cả ra hai bên tai. Ánh sáng nhàn nhạt từ trong xe ngựa tỏa qua rèm xe, rọi lên gương mặt nàng, nổi bật da thịt trắng nõn như ngọc, gương mặt xinh đẹp lịch sự tao nhã động lòng người, mềm mại như nước mùa xuân.
"Là mẫu thân dặn ta nói với chàng như vậy". Thanh Ninh đỏ mặt, bịt tay trộm chuông* giải thích.
(bịt tay trộm chuông: ý là tự lừa dối mình)
Tô Phỉ nghe vậy, trong lòng lập tức như có dòng suối ấm áp chảy qua, cảm động vô cùng, đưa tay ôm lấy Thanh Ninh, cúi đầu dán lên mặt nàng, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ tự chiếu cố cho mình, nàng và phu nhân cũng phải tự chiếu cố cho bản thân thật tốt. Còn nữa, thay ta cám ơn phu nhân đã quan tâm".
Bọn họ chưa thành thân, hiện tại chỉ có thể gọi là phu nhân.
"Ừ". Thanh Ninh ừ nhẹ một tiếng, cảm thấy gương mặt bị hắn dán chặt vào tựa như có lửa đốt, tiếp theo đó, toàn thân phát nóng lên.
Một lát sau Tô Phỉ mới buông lỏng tay, cúi đầu hôn lên khóe miệng Thanh Ninh: "Bên ngoài gió lớn, chúng ta lên xe ngựa thảo luận".
Nói xong kéo Thanh Ninh xoay người đi về phía trước hai bước, lên xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa nho nhỏ so với đứng bên ngoài gió đêm, xác thực ấm áp hơn rất nhiều. Ánh đèn tỏa ra hào quang nhu hòa mà ấm áp, con mắt Tô Phỉ sáng long lanh, so với ánh đèn kia còn sáng ngời hơn, tựa như có thể phát sáng cả xe ngựa. Tô Phỉ cười cầm túi vải gấm ở một góc xe lấy đến, ngón tay thon dài linh hoạt mở túi, túi mở ra, Thanh Ninh cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Lông hồ ly trắng muốt, dưới ánh đèn giống như tuyết trắng oánh nhuận.
"Khí trời càng ngày càng lạnh, lấy cái này làm cho nàng và phu nhân mỗi người một chiếc khăn quàng cổ, chờ đến khi trời lạnh hẳn liền có thể dùng tới, vừa đẹp mắt lại giữ ấm". Tô Phỉ nhẹ nói.
Thanh Ninh đưa tay sờ sờ, cảm giác thật mềm mại, thoải mái, gật đầu: "Được".
Ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ: "Chứ không phải bởi vì lời vừa nãy của ta, chàng mới cố ý lấy ra để cám ơn ta, nhân tiện lấy lòng mẫu thân luôn sao?".
"Ta cảm thấy, trên đời này có bất cứ thứ đồ nào tốt, ta cũng muốn lấy cho nàng. Về phần phu nhân, bà là mẫu thân nàng, có bà thì mới có nàng, vì thế nhất định ta phải lấy lòng bà, hiếu kính với bà rồi. Hơn nữa phu nhân rất tốt với ta, ta tự nhiên cũng muốn đối tốt với bà". Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, ấm giọng nói, nụ cười trên mặt trong sáng như sương sớm.
Thanh Ninh nhẹ cười.
Tô Phỉ thế này, không biết người Tô gia đã lãnh đạm với hắn đến cỡ nào, để bây giờ, mẫu thân nàng chỉ hơi quan tâm tới hắn một chút, trong lòng hắn đã cảm động?
Năm đó hắn còn nhỏ như vậy đã phải ra vào trong cung.
Người Quốc công phủ, đã làm được gì cho hắn?
Mười mấy năm qua, hắn thanh lãnh như vậy, thật ra là cố ý dùng vẻ lạnh lùng đó bao quanh thân, để bảo vệ chính bản thân mình.
Thanh Ninh không khỏi đau lòng một hồi, đôi tay theo phản xạ nắm chặt lấy tay của hắn.
Nghĩ vậy, càng muốn cho hắn thêm ấm áp, quan tâm hắn.
Tô Phỉ đương nhiên có thể giảm giác được Thanh Ninh nhu tình, bàn tay rộng mở ôm lấy thân thể mềm mại như cây cỏ của nàng.
Thanh Ninh mỉm cười dựa vào người hắn, cúi đầu ngắm đôi tay hắn.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, tựa như ngọc.
Thanh Ninh cười, đưa tay vuốt vuốt ngón tay hắn: "Chàng cảm thấy Tiêu đại tướng quân là người thế nào, có tin được không?".
Không đợi Tô Phỉ trả lời, liền đem chuyện trước kia của Lý Vân Nương và Tiêu đại tướng quân nói ra: "Hôm ông ta vào thành, ta chỉ đơn giản nhìn qua một chút, không biết cách làm người của ông ta thế nào?".
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Phỉ, Tiêu đại tướng quân và Lý phu nhân trước đây có quen biết.
"Tiêu đại tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa". Tô Phỉ dịu dàng vừa cười vừa đáp: "Ta với ông ấy cũng từng đối mặt vài lần, ông ta mang đến cho người khác cảm giác thẳng thắn, lại có vẻ nho nhã của văn nhân, nhưng cụ thể là người thế nào, ta lại không dám định luận. Nàng đừng vội, ta đã cho người đi thăm dò, hai ngày nữa sẽ có kết quả".
Hắn đến cũng là vì muốn nói chuyện này, để nàng đừng lo lắng.
Hắn đương nhiên hiểu, nàng rất quan tâm đến mẫu thân.
"Ừ, ta biết rồi". Thanh Ninh ôn nhu tựa vào Tô Phỉ: "Ta với mẫu thân đã nói qua, mấy ngày tới sẽ đi gặp ông ấy, chàng đi cùng ta nhé!".
"Được". Tô Phỉ tự nhiên gật đầu.
"Thái độ cua Hoàng Thượng thế nào?". Thanh Ninh hỏi. Tiêu đại tướng quân chiến công hiển hách, trước đây có tin đồn, nói Hoàng Thượng đang muốn tìm cho Tiêu đại tướng quân một vị quý nữ làm thê tử, nhưng không ngờ Tiêu Lĩnh lại chọn mẫu thân nàng.
Liệu Hoàng Thượng có đáp ứng hay không đây?
Quân tâm khó dò, Hoàng Thượng cố ý chọn quý nữ, có khi nào Hoàng Thượng sẽ cảm thấy, Tiêu Lĩnh đây là đang đánh vào thể diện của Hoàng Thượng hay không?
Nếu là như vậy, đến lúc đó, mẫu thân nàng tất sẽ bị người ta căm ghét.
"Tiêu đại tướng quân lập được không ít chiến công, là trụ cột của quốc gia ta". Tô Phỉ nói: "Mặc dù ngay lúc đó Hoàng Thượng không đáp ứng thỉnh cầu của Tiêu đại tướng quân, nhưng ta nghĩ, sau này Hoàng Thượng sẽ đáp ứng".
Thanh Ninh khẽ gật đầu.
Chỉ có thể nghĩ như vậy.
Những thứ khác cứ để đi đến đâu tính đến đó.
Huống chi, nếu Tiêu Lĩnh không phải là người tốt, không đáng để mẫu thân phó thác cả đời, thì nàng tuyệt đối sẽ không đem mẫu thân giao cho hắn ta! Tới lúc đó, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, cho dù Hoàng Thượng có tứ hôn, nàng cũng sẽ đem chuyện quấy đục lên.
Tô Phỉ cúi đầu hôn lên khóe môi Thanh Ninh, sau đó nhẹ giọng: "Nàng nên về rồi, buổi tối trời lạnh".
Thanh Ninh gật đầu.
Hai người xuống xe ngựa, chờ Thanh Ninh vào cửa, lúc này Tô Phỉ mới lên xe ngựa rời đi.
Thanh Ninh ôm túi vải gấm đi tới viện tử của Lý Vân Nương. Lý Vân Nương đang lo lắng Thanh Ninh và Tô Phỉ tuổi trẻ huyết khí sôi trào, sợ hai người nói chuyện say sưa không biết điểm dừng, thấy Thanh Ninh nhanh như vậy đã trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Ninh thản nhiên cười vào phòng: "Tô Phỉ mang tới, nói là cho mẫu thân và con làm khăn quàng cổ".
"Đứa nhỏ này thật là có tâm". Lý Vân Nương đưa tay sờ sờ, cười đáp.
"Còn nữa, chàng nói tạ ơn mẫu thân ngài đã quan tâm đến chàng". Thanh Ninh vừa cười vừa nói.
Đứa nhỏ này! Chẳng qua chỉ là một câu thuận miệng bình thường nói ra mà thôi.
Nghĩ tới Tô Phỉ vừa mới chào đời đã mất mẹ đẻ, Lý Vân Nương lập tức mềm lòng, nghiêng đầu phân phó Mai ma ma: "Ngày mai đi khố phòng lựa chút da tốt lấy ra, làm cho thế tử một chiếc áo choàng, mùa đông sắp đến rồi, để hắn xuất môn có thể mặc".
"Mẫu thân, con và ngài cùng nhau làm". Thanh Ninh mặt mày hớn hở.
"Con tự làm cái khác đi, cái này là quà của mẹ vợ tương lai ta làm tặng cho thế tử". Lý Vân Nương ấm giọng cự tuyệt Thanh Ninh.
Thanh Ninh bĩu môi, cố làm ra vẻ ghen: "Mẫu thân đây là có con rể liền ném nữ nhi sang một bên sao".
"Ha ha ha, tiểu thư, tục ngữ nói, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng yêu". Mai ma ma vừa cười vừa nói.
Lý Vân Nương nghe xong ha ha cười.
Thanh Ninh đỏ mặt, cũng nở nụ cười.
Sau khi huyên náo ầm ĩ ở Đào Nhiên cư, La Thủy Nguyệt cả đêm dẫn theo nha đầu bà tử thu thập hành lý ly khai
Hầu phủ về nhà mẹ đẻ. Hầu phủ suốt đêm bị bao phủ bởi một làn hơi thở bất an và khẩn trương. Bọn thủ vệ, bà tử đều yên tĩnh lui xuống, không được cắn hạt dưa nói chuyện phiếm như mọi hôm.
Lão phu nhân đầu đau muốn nứt, uống chút trà an thần xong mới thư thái được một chút, trong lòng bị chuyện buồn đè nặng, sáng sớm đã tỉnh dậy.
Bởi vì lo lắng cho sức khỏe của lão phu nhân, nên Thẩm Phong và Thẩm Tránh hôm qua liền nói với người hầu cận, đi báo xin nghỉ hôm sau.
Biết hai đứa con trai đều ở nhà, lão phu nhân phái Thúy Hương và Thúy Trân kêu huynh đệ Thẩm Phong, Thẩm Tránh đến.
"Mẫu thân", Thẩm Phong và Thẩm Tránh rất nhanh đã tới.
Thẩm Phong sắc mặt xanh mét, con ngươi mang theo tia máu, hiển nhiên là buổi tối ngủ không được ngon giấc.
Thẩm Tránh ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì không ổn.
Lão phu nhân uống một ngụm trà sâm, nhìn về phía hai người, nói: "Hai huynh đệ các ngươi phải tương thân tương ái, có chuyện gì cũng phải thương lượng, giúp đỡ lẫn nhau".
"Vâng, mẫu thân". Hai người đồng thanh gật đầu trả lời.
"Xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không cần để trong lòng, phải nhớ kỹ, các ngươi là huynh đệ, không được cấu kết với người ngoài để đấu đá một mất một còn, huynh đệ tự giết lẫn nhau". Lão phu nhân dặn dò, sau đó nói với Thẩm Phong: "Ta cũng đã già rồi, không chịu nổi giằng co. Việc tốt hôm qua, đánh chết Trương Nguyên Gia kia, mọi sự liền chấm dứt. Ngươi là huynh trưởng phải trân trọng đệ đệ, đệ đệ ngươi ngàn vạn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Còn em dâu ngươi, ngươi biết nó từ nhỏ, nó là hạng người gì, ngươi cũng rõ ràng, không thể chỉ vì một hạ nhân, mà xa lạ với người trong nhà".
Tuy con trai thứ và con dâu có tư tâm, nhưng lão phu nhân đã suy nghĩ cả đêm, vẫn hi vọng chuyện này cứ như vậy bỏ qua.
Dù sao cũng là việc xấu trong nhà, không thể để truyền ra ngoài.
Chuyện này mà vỡ lở ra, Thẩm gia sẽ rất mất mặt.
Thẩm Phong mím miệng, không nói gì.
Suốt cả một buổi tối, hắn ở trong Mộ Lan viện đi qua đi lại, tựa hồ đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Lý Vân Nương, cùng âm thanh dịu dàng của nàng.
La Thủy Nguyệt nói rất đúng.
Ngoại trừ chi thứ hai, còn ai vào đây dùng trăm phương ngàn kế làm như vậy?
Nếu không phải, nếu không phải... bọn họ tính kế.
Hắn hiện tại đã có con trai con gái quấn chân, kiều thê bầu bạn!
Cứ như vậy, đánh chết một kẻ hạ nhân, liền xong chuyện?
Ngực Thẩm Phong như bị chặn nghẹn.
"Cũng may là phát hiện sớm, Phong nhi, ngươi còn trẻ, La thị lại đang ở độ tuổi rất tốt, muốn sinh bao nhiêu đứa cũng có thể". Lão phu nhân từ ái nói với Thẩm Phong: "Phụ thân ngươi đem Hầu phủ đặt vào tay ngươi, ông ấy hi vọng ngươi có thể bảo vệ Hầu phủ, hi vọng huynh đệ hai ngươi có thể hòa thuận, cùng tương trợ lẫn nhau".
Nghĩ đến phụ thân đã mất, sắc mặt Thẩm Phong buông lỏng đôi chút: "Mẫu thân..."
"Tối nay ngươi tới nhà nhạc phụ, đón vợ ngươi trở lại, hai đứa hảo hảo mà sống qua ngày, ta còn đang ngóng trông được ôm đại tôn tử đây". Lão phu nhân vẻ mặt ôn hòa, trong ôn hòa còn mang theo một tia khẩn cầu.
Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, chợt nhận thấy tóc bà đều xám trắng, không tự chủ được gật đầu: "Vâng, mẫu thân".
Lão phu nhân vui vẻ cười: "Vậy là tốt rồi, ta chết cũng có thể nhắm mắt..."
"Mẫu thân, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi". Thẩm Phong nhíu mày.
"Mẫu thân, ngài đừng nói gở". Thẩm Tránh bận rộn phụ họa.
Lão phu nhân thở dài một hơi, vừa muốn mở miệng nói tiếp, Thúy Hương sắc mặt có chút không tốt vào phòng, bẩm báo: "Lão phu nhân, La phu nhân đến đây".
"Bà thông gia đến? Mau mời vào". Lão phu nhân vội nói.
Vừa mới dứt lời, ngoài phòng liền truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vàng, sau đó La phu nhân mang theo ba con dâu, vài người bà tử, nổi giận đùng đùng vào phòng, đi theo phía sau là vẻ mặt khẩn trương, bất an của quản gia Uông Bình.
Đoàn người La phu nhân khí thế hung hăng, trực tiếp hướng viện tử của lão phu nhân xông tới, hắn không cản nổi.
"Ngươi lui xuống đi". Thẩm Phong nhìn Uông Bình, nhẹ giọng.
Uông Bình lau một trán đầy mồ hôi, vội vàng lui ra ngoài.
"Bà thông gia". Lão phu nhân cười đứng dậy.
"Nhạc mẫu". Thẩm Phong ôm quyền.
"La phu nhân". Thẩm Tránh cũng hành lễ.
"Hừ". La phu nhân hừ một tiếng.
Lão phu nhân vừa cười vừa nói: "Ta vừa mới bảo Phong nhi lát nữa qua bái phỏng ngài đây, vừa vặn bà thông gia đã tới rồi..."
"Thôi giả bộ cho ta". La phu nhân đưa tay đập một chưởng trên bàn, trợn mắt nói: "Ta đến là để đòi cho nữ nhi một cái thuyết pháp!".
Bà phẫn nộ vô cùng, nữ nhi được bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ lớn lên, tối hôm qua bỗng dưng trở về nhà mẹ đẻ, bà nghe nữ nhi nói xong, tức giận đến mức không ngăn lại được, nếu không phải tối qua đã quá khuya, thì bà đã lập tức đến giết người rồi! Sáng sớm nay hầu hạ lão gia vào triều xong, bà liền trực tiếp dẫn theo người đến đòi thuyết pháp cho nữ nhi.
"Bà thông gia bớt giận, đều là Phong nhi không tốt, khiến cho Thủy Nguyệt chịu ủy khuất, tức giận đến mức cả đêm bỏ về nhà mẹ đẻ. Ta đã mắng hắn, hắn cũng biết sai rồi, về sau nhất định sẽ đối tốt với Thủy Nguyệt". Nàng dâu về nhà mẹ đẻ, dù bị nhà chồng ủy khuất cũng sẽ không nói thẳng ra, huống chi, việc này mà nói ra sẽ khiến Hầu phủ mất mặt, La Thủy Nguyệt là Hầu phu nhân, cho nên lão phu nhân tình nguyện tin nàng sẽ tự biết điều, không để lộ chuyện này ra ngoài, vì vậy vừa cười vừa nói.
"Có người muốn hại cô nãi nãi nhà ta, đương nhiên phải tra ra manh mối!".
"Đừng tưởng La gia chúng ta không có ai!".
"Bắt hung phạm, cho cô nãi nãi một cái công đạo!".
Ba cô con dâu của La thị bực tức nói.
Sắc mặt lão phu nhân lập tức ửng hồng, trong lòng rất hận La Thủy Nguyệt, đúng là đồ không biết nặng nhẹ, lại cư nhiên đem chuyện nói hết với người nhà bên mẹ đẻ?
"Bà thông gia, ngươi không cần phải vừa đánh vừa xoa, khuê nữ nhà ta thanh bạch đến Thẩm gia, lại bị ủy khuất lớn như thế, có người cố ý hạ thuốc tránh thai cho khuê nữ nhà ta, lão phu nhân chỉ đánh chết một hạ nhân là muốn xong chuyện? Đây là phương pháp làm việc của Hầu phủ sao?". La phu nhân nói với lão phu nhân.
"Mới sáng sớm, các ngươi muốn làm cái gì? Lên cơn sao?". Thẩm Tránh đỡ lão phu nhân, nhíu mày nhìn đoàn người La phu nhân.
"A, đường đường là Hầu phủ, thì ra đều là nuông chiều sinh hư thế này sao?". Lão phu nhân chỉ vào lão phu nhân, cả giận nói.
"Đừng có nói bậy, các ngươi tới đây, ta coi các ngươi là khách, việc của Hầu phủ chúng ta, khi nào đến phiên người ngoài các ngươi tới hỏi?". Lão phu nhân bao nhiêu năm qua chưa từng bị ai nói qua như thế, tức giận hai mắt bốc hơi.
"Nhạc mẫu, thê tử tức giận bỏ đi cũng không phải là lỗi của ta". Thẩm Phong cũng nhíu mày.
"Ha ha ha, thì ra đây chính là Hầu phủ sao, ta biết rồi, nhớ kỹ lời hôm nay ta nói, chuyện này vẫn chưa kết thúc, sẽ không xong với ta đâu". La phu nhân ha ha cười một hồi, rồi nói với Thẩm Phong: "Con rể, trước đây ta thấy ngươi là một người tốt, không ngờ ngươi...!".
La phu nhân lắc đầu, hô con dâu cùng bà tử, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Có người của La gia ồn ào, chuyện của Hưng Ninh hầu phủ rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Thời điểm nhận được tin tức, Thanh Ninh và Lý Vân Nương đang chọn vật liệu làm áo choàng cho Tô Phỉ.
Thanh Ninh phản ứng rất nhanh, sau đó nghiêm mặt, buông miếng da trong tay xuống, nghiêng đầu phân phó Mai ma ma: "Ma ma, mau, nhanh đi thỉnh đại phu, thỉnh thánh thủ phụ khoa tốt nhất kinh thành đến đây".
*****