Editor: Ngọc ThươngTân phòng tại Cảnh Tụy viên, Cảnh Tụy viên ở phía tây Quốc công phủ, chiếm diện tích rất lớn, một đường đình đài lầu các, đi hơn hai khắc* Thanh Ninh và Tô Phỉ mới tới được chính sảnh. Hôm nay theo Thanh Ninh ra ngoài là hai người Bạc Hà và Trà Mai.
(hai khắc: 30p, khiếp khủng, viện gì mà to thế)Xa xa liền nghe thấy từ phòng khách truyền tới tiếng cười khoan khoái.
"Thế tử, thế tử phu nhân", được tiểu nha đầu bẩm báo, Võ ma ma cười khanh khách từ phòng khách đi ra đón Tô Phỉ và Thanh Ninh vào trong.
"Lão phu nhân, Quốc công gia, phu nhân, thế tử và thế tử phu nhân tới", đón hai người vào cửa, Võ ma ma cười lớn tiếng bẩm báo.
Âm thanh cười nói ban nãy liền ngừng lại, người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hai dáng hình đang bước vào cửa.
Thanh Ninh mặc y phục thêu hoa mẫu đơn đỏ, vải bồi đế giày, cùng làn váy trắng ngà thêu hoa văn lịch sự tao nhã, đầu vấn búi tóc trụy mã kế*, trên búi tóc cài một cây trâm vàng, trên trâm điểm xuyết hồng ngọc sáng chói; đôi mắt như ánh mặt trời tháng năm đầu hạ, sáng ngời bức người, so với viên hồng ngọc kia còn muốn quang hoa chói mắt hơn, da trắng như tuyết, oánh nhận như ngọc, mặt mày như tranh vẽ, dáng người thướt tha, bước chân ưu nhã tựa đóa sen, mỗi lần bước đi làn váy lại lay động kiều diễm như hoa.
(búi tóc trụy mã kế: búi tóc ngã ngựa, cuối chương có hình ảnh minh họa nhé)Cùng Tô Phỉ dung nhan tuyệt luân sóng vai đi đến, tựa hồ như một đôi bích nhân bước ra từ trong tranh. Mọi người cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cơ hồ ánh sáng trong phòng đều vì hai người mà rạng rỡ.
Phân hệ trong Quốc công phủ cũng đơn giản, tổ phụ
(ông nội) của Tô Phỉ là con trai độc nhất, không có huynh đệ tỷ muội, cưới Tô lão phu nhân cũng chỉ sinh được một trai, một gái. Những người còn lại trong đại sảnh hôm nay, Tô Phỉ lúc trên đường đi đã nói qua với Thanh Ninh, là người nhà thúc tổ phụ
(chú ruột của ông nội) bên kia. Thúc tổ phụ là thứ xuất, cách cũng khá xa, lại bởi vì là thứ xuất, cho nên ngày thường không lui tới quá nhiều, hôm nay tự nhiên là đi đến nhận mặt.
Thúc tổ phụ của Tô Phỉ sinh được hai đứa con trai, có điều, con trai lớn lúc nhỏ bị chết non, con thứ hai và thê tử mấy năm trước đã lần lượt qua đời. Người con thứ hai này sinh được ba nhi tử, là Tô Hoa Xuân, Tô Hoa Vân và Tô Hoa Văn. Huynh đệ ba người họ là đệ đệ của Tô Hoa Kiểm, tuổi so với Tô Hoa Kiểm nhỏ hơn. Tô Hoa Văn đã đi làm ăn xa, Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân tư chất bình thường, hai người đang làm chức quan lục phẩm, chức vụ nhàn tản. Dưới ba người còn có một muội muội thứ xuất, được gả đến Ngụy gia, đáng tiếc phúc mỏng, thành thân chưa đầy hai năm thì qua đời vì bệnh, không lưu lại đứa con nào.
Hôm nay tới chính là người hai nhà Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân. Thê tử của Tô Hoa Xuân – Lục thị, vóc dáng không cao, xinh xắn lanh lợi, dung mạo rất đoan chính. Thê tử của Tô Hoa Vân – Văn thị, tướng mạo xinh đẹp, khóe miệng nở nụ cười rất ngọt.
Nhìn thấy Tô Phỉ và Thanh Ninh đi tới, Văn thị cười nghiêng đầu nói với Tô lão phu nhân: "Đường bá mẫu thật hảo phúc khí, ngài xem, hai phu thê Phỉ nhi đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, tựa như Kim đồng Ngọc nữ trước mặt Bồ Tát hạ phàm".
Lục thị ngồi bên cạnh cũng lập tức cười phụ họa: "Ha ha, đúng là một đôi bích nhân trời đất tạo nên".
Tô Hoa Kiểm, Tô lão phu nhân, Tôn thị, ba người ngồi trên ghế phía trước.
Tô Hoa Kiểm sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra vẻ mặt gì.
Tôn thị quyến rũ nở nụ cười, bộ dáng rất cao hứng.
Tô lão phu nhân mang theo trên mặt nụ cười hòa ái, cười ha ha.
Văn thị nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh và Tô Phỉ, che miệng cười: "Coi chừng chúng ta hù sợ tân nương tử".
"Ta đây không cho phép", Tôn thị đáp lời.
"Nàng dâu vừa mới vào cửa, tẩu tử ngươi liền bảo hộ a", Văn thị hé miệng cười.
Mọi người đều cười theo.
Tô Phỉ và Thanh Ninh đi tới trước mặt bọn họ, mọi người gấp rút ngưng âm thanh cười nói, mang theo nụ cười nhìn hai người, ánh mắt nhất loạt đều rơi trên người Thanh Ninh, đánh giá.
Thanh Ninh cười, thản nhiên để cho bọn họ quan sát, sắc mặt không có một chút khiếp ý.
Trong nháy mắt, Tôn thị nhíu mày.
Nha đầu kia bình tĩnh như thế, làm tân nương tử, đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng sau khi vào cửa, nụ cười trên mặt nó phân nửa cũng không thay đổi, độ cong nhếch trên khóe miệng đều không có biến hóa.
Lập tức Tôn thị lại khôi phục thần sắc.
Tục ngữ nói, nghé con mới đẻ không sợ cọp, nha đầu kia vốn là kẻ to gan lớn mật, việc nhận người thân này nghĩ đến, có tính là gì?
Đây thật sự phù hợp với tính tình của nó.
Nha đầu đem bồ đoàn đã chuẩn bị đặt trên mặt đất.
Tô Phỉ cùng Thanh Ninh dập đầu, tiếp trà trong tay nha đầu, kính cẩn dâng lên: "Thỉnh tổ mẫu dùng trà".
Tô lão phu nhân đưa tay nhận, nhấp một miếng, mang theo nụ cười nói hai người phải cùng nhau kính yêu, sớm ngày khai chi tán diệp, sau đó để nha đầu sau lưng đem lễ ra mắt song hỉ đã chuẩn bị sẵn đưa ra, là một đôi vòng tay phỉ thúy cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh tiếp lễ, cảm ơn Tô lão phu nhân, đem lễ vật giao cho Bạc Hà phía sau, rồi tiếp tục kính trà cho Tô Hoa Kiểm.
Lễ ra mắt của Tô Hoa Kiểm là một đôi ngọc Kỳ Lân.
Đến lượt Tôn thị, Thanh Ninh lại không dập đầu, cũng không đón trà trong tay nha đầu, mà quay sang phía Tô Phỉ, ra vẻ có điều muốn nói lại thôi.
Đây là thế nào? Mọi người không hiểu nhìn về phía Thanh Ninh.
Đang êm đẹp kính trà, làm sao bây giờ lại bất động?
Tôn thị đoan trang hào phóng, trong giới huân quý rất nổi danh, lại là Quốc công phu nhân, Văn thị và Lục thị đối với nàng nhất mực cung kính, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi ghen ghét. Vì thế, nhìn thấy cảnh này, Văn thị cùng Lục thị liếc nhau một cái, ánh mắt lóe lên.
Mẹ chồng các nàng đã qua đời, nhưng các nàng hiểu rõ quan hệ giương cung bạt kiếm giữa mẹ chồng – con dâu.
Tiêu Thanh Ninh này là vừa mới vào cửa đã muốn mẹ chồng – con dâu khai chiến?
"Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?", Tôn thị ngược lại khéo hiểu lòng người, rất có phong phạm trưởng bối, nụ cười trên mặt mang theo tia lo lắng vừa đúng.
"Con...", Thanh Ninh nhấp môi dưới, bộ dáng có lời khó nói.
"Không thoải mái ở đâu? Có muốn gọi đại phu không? Có nặng lắm không?". Lo lắng trên mặt Tôn thị thêm sâu vài phần: "Không thoải mái ở đâu thì cứ nói, người một nhà không cần ngại như thế".
Thanh Ninh suy nghĩ một chút, đáp: "Có phải con nên kính trà cho mẫu thân của thế tử trước hay không?", mẫu thân của thế tử, đương nhiên là chỉ mẫu thân thân sinh của Tô Phỉ, Tôn Lâm Lang.
Trong phòng lập tức yên tĩnh không tiếng động.
Theo thứ tự trước sau, Tôn thị là kế thất, là vợ kế, trước bài vị của mẫu thân thân sinh Tô Phỉ sẽ phải thấp hơn một cái đầu, muốn chấp thiếp lễ!
Sắc mặt Tôn thị cứng lại, cổ họng như bị nghẹn.
Đồng dạng, Thanh Ninh nhìn thấy sắc mặt Tô lão phu nhân và Tô Hoa Kiểm cũng đều trầm xuống.
Nghe nàng nhắc tới Tôn Lâm Lang, hai người đều mất hứng!
Nghe vậy, Văn thị cùng Lục thị khóe miệng ngậm cười. Ngày thường cứ ra vẻ đoan trang hào phóng, rốt cuộc chẳng phải vẫn chỉ là thứ xuất, là kế thất mà thôi?
Văn thị không có chú ý tới sắc mặt của Tô Hoa Kiểm và Tô lão phu nhân, gương mặt tròn trịa chất đầy nụ cười vui vẻ, nhìn Thanh Ninh nói: "Đúng là đứa bé hiếu thuận, nếu tẩu tử bạc mệnh của ta dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng".
Lục thị nhưng lại lớn tuổi hơn, mắt nhìn Tô Hoa Kiểm và Tô lão phu nhân, không nói chen vào.
Tôn thị lập tức khôi phục thần sắc, vội vàng tự trách: "Đều do ta cân nhắc không chu toàn, Phỉ nhi thành thân, nghĩ đến cao hứng nhất hẳn là tỷ tỷ, ta nên đem linh vị của tỷ tỷ chuyến tới, nhưng do mấy ngày nay quá bận rộn, không nghĩ đến điều này...".
"Được rồi, ngươi nhớ nàng là tốt rồi, đợi lát nữa sẽ để Phỉ nhi dẫn ngươi đi thắp cho nàng nén hương", Tô lão phu nhân khoát tay.
Nụ cười hòa ái nhạt vài phần, ngữ khí lộ ra không ngờ.
"Mẫu thân, Thanh Ninh nói đúng, cần phải kính trà cho tỷ tỷ trước",
Tôn thị rất hiểu lễ đứng lên, nói với Thanh Ninh: "May mắn có ngươi hiểu lễ, nhớ rõ điều này, có điều từ nơi này đến từ đường có chút xa, muốn đến đó chỉ sợ là tốn không ít thời gian, chi bằng ngươi ở đây hướng ghế trống này dập đầu đi".
Nói xong liền bước sang bên cạnh, nhường ra một chỗ, để nha đầu mang ghế khác đến, ngồi vào vị trí dưới tay ghế trống.
Trong lòng Thanh Ninh xoẹt qua một tia cười lạnh, trên mặt lại không lộ một phần, vẫn mang theo mỉm cười như cũ.
Tôn thị này thực nhạy bén.
Bà ta làm như vậy, người ngồi đây ai cũng sẽ cho rằng bà ta đoan trang hiền lành, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Hơn nữa cũng rất hợp lý.
Vì vậy Thanh Ninh dập đầu với ghế trống kia, sau đó mới kính trà cho Tôn thị.
Tôn thị cho một bộ trang sức vàng ròng làm lễ ra mắt.
Sau đó là vợ chồng Tô Hoa Xuân, Lục thị rồi đến vợ chồng Tô Hoa Vân, Văn thị.
Tiếp đó là ra mắt Tô Khiêm và Tô Dao.
Bởi vì một màn kia, Tô Dao kêu một tiếng tẩu tử không cam lòng, không tình nguyện, trong mắt cũng mang theo không vui. Thanh Ninh chỉ coi như không nhìn thấy, cao hứng đem lễ vật chuẩn bị đưa cho nàng.
Sắc mặt Tô Khiêm như thường, không có vẻ gì là không vui.
Cuối cùng là con trai, con gái của Tô Hoa Xuân và Tô Hoa Vân.
Chờ nhận mặt người thân xong, chính sảnh để lại cho đám người Tô Hoa Kiểm nói chuyện.
Nữ quyến đi phòng khách, Văn thị và Lục thị hoan hoan hỉ hỉ kéo Tô lão phu nhân cùng Tôn thị, Thanh Ninh đánh bài diệp tử, năm người thừa một người, Thanh Ninh liền quy củ ngồi bên cạnh nhìn xem.
Nói chuyện phiếm một phen, Tô Phỉ mang Thanh Ninh đi đến từ đường dâng hương cho mẫu thân Tôn Lâm Lang.
Trước khi đi, Tôn thị mỉm cười nói với Thanh Ninh: "Ngươi mới vào cửa cũng không cần quá câu nệ, trong phủ tuy lớn nhưng không nhiều người, cho nên cũng không có nhiều quy củ. Quy củ này lập linh tinh, cũng coi như không có, ngươi chỉ cần chiếu cố kỹ lưỡng cho Phỉ nhi là được. Ngươi cùng Phỉ nhi lại ở xa, việc sớm chiều thăm hầu ngươi cứ để huynh muội Dao nhi làm là được, mỗi ngày tới thỉnh an một lần là tốt rồi".
Đây là không cần mình giữ quy củ, mỗi ngày sớm chiều thăm hầu, cũng chỉ muốn thỉnh an một lần? Tôn thị như thế vừa hiểu lẽ vừa rộng lượng, Thanh Ninh ngoan ngoãn cười nhẹ, gật đầu: "Vâng, con dâu xin nghe theo mẫu thân dạy bảo".
"Gì mà dạy bảo, trước kia lúc ta mới vào cửa, tổ mẫu ngươi thương ta, cũng đối đãi với ta như thế", Thanh Ninh không do dự đáp ứng như vậy, nụ cười trên mặt Tôn thị càng thêm sâu, vừa cười vừa nói: "Ngươi sớm ngày khai chi tán diệp, chúng ta liền vui vẻ".
"Đúng vậy, đường bá mẫu thương con dâu nhất", Văn thị cười khanh khách: "Hôm nay đại tẩu trở thành mẹ chồng, cũng giống vậy, rất thương con dâu".
"Đúng thế, ngươi đúng là có phúc khí", Lục thị cũng phụ họa.
Thanh Ninh mỉm cười gật đầu.
Dâng hương xong, Tô Phỉ cùng Thanh Ninh trở về Cảnh Tụy viên.
Hai người sóng vai đi, đám người Trà Mai theo sát xa xa phía sau.
"Cám ơn nàng", Tô Phỉ duỗi tay nắm chặt tay Thanh Ninh.
"Là ta cần phải vậy", Thanh Ninh nắm lại tay hắn.
Tô lão phu nhân cùng Quốc công gia cho lễ ra mắt rất quy củ, nhưng thái độ đối đãi với Tô Phỉ lại vô cùng khách khí, khách khí như đối với khách nhân.
Khách nhân!
Bọn họ là người thân nhất của Tô Phỉ, tại sao lại có thể đối đãi với một Tô Phỉ ưu tú như thế!
Kiếp trước, cho dù hắn cùng ái thiếp của Tô Hoa Kiểm có tư tình, nhưng dựa vào sự ưu tú của Tô Phỉ, bọn họ hẳn phải đem chuyện đó che đậy lại chứ?
...
Sắc mặt Tô Phỉ thanh lãnh mang theo vài phần buồn bã.
Thanh Ninh nhìn gò má hắn, trong lòng không khỏi liền đau xót, thấy còn cách Cảnh Tụy viên không xa, vì vậy dừng bước, kéo cánh tay Tô Phỉ: "Ta đi không nổi nữa rồi".
"Vậy chúng ta nghỉ một lát nhé?", Tô Phỉ chỉ vào đình nghỉ chân phía trước cách đó không xa.
"Được", Thanh Ninh gật đầu.
"Hay là...", mắt Tô Phỉ sáng ngời nhìn Thanh Ninh: "Để ta bế nàng trở về".
"Không cần, sẽ bị người khác nhìn thấy", sắc mặt Thanh Ninh lập tức ửng đỏ, trợn to hai mắt, vội vàng lắc đầu.
Nàng chẳng qua muốn dời đi sự chú ý của hắn, không muốn thấy hắn khổ sở.
Nhưng sao hắn lại nghĩ ra chủ ý này, bây giờ đang là ban ngày đó!
"Thì có sao, nương tử của ta đi mệt, ta cõng trở về không phải là việc nên làm sao?", Tô Phỉ nói rất có đạo lý, nụ cười trên mặt như gió xuân tháng ba, xán lạn mà ấm áp.
Thanh Ninh cười, tiếp tục lắc đầu: "Không có việc gì, rất nhanh là đến nơi, hơn nữa, kỳ thật ta cũng không mệt đến thế".
Nói xong liền nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước.
Không ngờ, Tô Phỉ vươn tay ôm lấy nàng, cười nhỏ giọng: "Không sao, người Cảnh Tụy viên không ai dám nói huyên thuyên".
"Mau buông ta xuống". Thanh Ninh hờn dỗi.
"Ngoan nào, đi một hồi là đến". Tô Phỉ thấp giọng dụ dỗ.
Đám người Trà Mai đi sau cúi đầu coi như không nhìn thấy.
Trở về phòng, lúc này Tô Phỉ mới thả nàng xuống.
Thanh Ninh đỏ mặt, trừng Tô Phỉ.
Tô Phỉ khẽ cười rất vui vẻ.
Thanh Ninh vô thức cũng nở nụ cười.
Đổi y phục thường ngày, lại đem trâm trên đầu cởi xuống, Thanh Ninh phân phó Trà Mai ngâm một bình trà ngon, uống với Tô Phỉ chưa được vài ngụm, Tùng Mộc ngoài cửa bẩm báo, nói hạ nhân trong viện đều muốn đến bái kiến Thanh Ninh.
Cảnh Tụy viên có ba tòa nhà, ở giữa có một cổng vòm chia làm sân trước, sân sau. Sân trước là thư phòng làm việc của Tô Phỉ, phía sau là chỗ ở của nàng, xem như hậu viện.
Thời điểm buổi sáng đi ra ngoài, Tô Phỉ đã đại khái giới thiệu qua cho nàng một chút.
Nghe lời nói của Tùng Mộc, Thanh Ninh đứng dậy ra cửa.
Đông đúc trong sân đứng hơn ba mươi người.
Gã sai vặt cơ bản đều làm việc ở bên ngoài viện, hậu viện ngược lại không nhiều người, phòng bếp có bốn bà tử, việc quét dọn có bốn nha đầu.
Bái kiến xong, Thanh Ninh để bọn họ tản đi.
Ngoại trừ bốn bà tử phòng bếp, những người này đều có hô hấp lâu dài, cước bộ trầm ổn, rất hiển nhiên đều là người luyện võ.
Dĩ nhiên là thật sự không có nha đầu hầu hạ bên người Tô Phỉ, Thanh Ninh vừa cao hứng, vừa có chút chua xót.
Qua nhiều năm như vậy, là ai chăm sóc cuộc sống thường nhật của hắn?
Vào phòng, Thanh Ninh nhịn không được hỏi: "Bên cạnh chàng chỉ có Tùng Mộc và Bách Mộc chiếu cố thôi sao?".
Tô Phỉ mỉm cười: "Mấy năm trước, bà ta có an bài nha đầu cho ta, về sau đều bị ta kiếm cớ đuổi đi rồi, bà ta cũng không có cơ hội chèn người của mình vào nữa".
Người Tôn thị an bài tới, có thể tốt được bao nhiêu?
Vừa rồi, trên mặt Thanh Ninh hiện vẻ thương yêu, hắn không có bỏ lỡ, Tô Phỉ nghiêng người hôn lên trán Thanh Ninh: "Nha đầu ngốc, không phải hôm nay ta đã có nàng bên người rồi sao?".
Thanh Ninh chậm rãi nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Nàng sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.