Trong gióđêm dẫn theo mùi hoa ngọt ngào. Ánh trăng bị mây đen che khuất, bầu trời đêm đen đặc. Thu Bội cầm lồng đèn đi ở phía trước. Lý Vân Nương đi từng bước rất chậm thế nhưng lưng cố gắng thẳng tắp.
Mai ma ma bị nắm chặt đến đau nhức, chịu đựng không lên tiếng giúp Lý Vân Nương từng bước đi ra ngoài.
"Nàng là uy hiếp ta? Muốn chết thì chết đi." Trong phòng, lão phu nhân trầm giọng.
"Mẫu thân, ngài bớt giận. Đại tẩu có chút nóng nảy, nhưng là chuyện như vậy là ai cũng không chịu nỗi. Mẫu thân ngài đại nhân đại lượng xin bớt giận." Bùi thị thêm dầu vào lửa khuyên.
"Các ngươi đều vềđi. Ta yên lặng một chút." Lão phu nhân khép mắt xua tay.
Vừa trở về Mộ Lan viện, Lý Vân Nương liền mềm nhũn.
"Phu nhân." Mai ma ma ôm bà.
"Mẫu thân." Thanh Ninh chờ trong phòng vội vàng từ trên ghếđi tới.
"Mẫu thân, người làm sao vậy?" Thanhh Ninh thấy dưới ánh đèn sắc mặt Lý Vân nương như tro tàn không có lấy một chút sinh khí. Toàn thân lộ ra thương tâm cùng tuyệt vọng, tay lạnh lẽo không còn chút ấm nóng.
Nhìn Lý Vân Nương một chút cũng không có tức giận, ôm đôi tay không còn chút ấm áp của bà, Thanh Ninh lòng đau như cắt. Trong nháy mắt ấm áp toàn thân như bị rút đi, nhưđặt trong hầm băng, theo bản năng nhìn Mai ma ma.
Mai ma ma nhẹ nhàng lắc đầu.
Đúng rồi. Tổ mẫu bên kia giữ mẫu thân lại nói đương nhiên sẽ không cho Mai ma ma nghe được. Thanh Ninh nói "Trước tiên đỡ mẫu thân lên giường."
Thanh Ninh cùng Mai ma ma, Tôn ma ma, Thu Bội, Ngọc Trâm vài người cùng đỡ Lý Vân Nương đến trên giường trong phòng.
Thanh Ninh liền đút cho Lý Vân Nương hai chén trà nóng, ngồi bên giường chà tay Lý Vân Nương nói "Mẫu thân, người đừng dọa con. Người xảy ra chuyện gì con làm sao bây giờ?"
Lý Vân Nương không có một điểm sinh khí khiến Thanh Ninh từ trong đáy lòng sợ hãi. Giống như sống không cóý nghĩa, không có hy vọng sống tiếp.
Như vậy cũng chỉ có thểđem bản thân làm cớ giúp đỡ bà.
Vừa nói vừa nghĩ tới đời trước, mẫu thân sau này, nước mắt Thanh Ninh lại rào rạt rơi xuống "Nương, nương, tổ mẫu nói gì ngươi đừng quan tâm. Coi như thế gian này mọi người đều không tin người nhưng mẫu thân còn có Ninh nhi mà. Ninh nhi tin người, Ninh nhi tin người. Nương, người đừng bỏ lại con."
Nghe tiếng khóc thê lương của Thanh Ninh, Lý Vân Nương cũng không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Ngẩng đầu ôn nhu giúp Thanh Ninh lau đi nước mắt trên mặt "Đứa nhỏ này, nương làm sao có chuyện gì? Nương làm sao có thể bỏ lại một mình Ninh nhi."
"Nương." Thanh Ninh nức nở một tiếng.
Lý Vân Nương thương tiếc vuốt mặt Thanh Ninh "Con yên tâm. Nương sẽ không nghĩ quẩn trong lòng."
Thế nhưng đời trước liền bỏ xuống hết thảy. Trong lòng Thanh Ninh kịch liệt "Nương, người nếu xảy ra chuyện gì nữ nhi chỉ sợ cũng không sống nổi."
"Đứa nhỏ này. Có Ninh nhi ởđây, trên đời này có khó khăn gì không vượt qua được?" Lý Vân Nương xoa mặt Thanh Ninh.
Thanh Ninh cầm khăn tay giúp Lý Vân Nương lau nước mắt trên mặt.
Nhìn Lý Vân Nương có một chút huyết sắc, Tôn ma ma thở dài một hơi. TừĐào Nhiên cư một đường trở về giống như hoa tàn, cả người trầm trầm, bà sợ phu nhân như vậy ngã xuống.
Lý Vân Nương ánh mắt ôn nhu, mặc dù sắc mặt tái nhợt thế nhưng ánh mắt lộ ra kiên nghị. Thanh Ninh mở miệng hỏi "Nương, tổ mẫu cùng người nói gì? Có phải tổ mẫu làm khó dễ người không?"
"Không có." Lý Vân Nương lắc đầu phủ nhận "Tổ mẫu con, lão nhân gia chỉ hỏi tình huống hôm nay."
Không có mới là lạ. Thanh Ninh không tin nhưng cũng không nói gì thêm "Vâng, chờ sau này sẽ rõ. Bùi di mẫu bên kia sẽ có kết quả, mẫu thân đừng quá lo lắng."
Xấu nhất cũng chỉ là mang danh hồng hạnh xuất tường, không tuân nữ tắc. Mà bất quá bản thân nàng
cũng chính là mang trên lưng danh con gái dâm phụ. Đời trước nàng cõng nhiều năm như vậy, một lần nữa cũng chỉ thường thôi.
Lý Vân Nương gật đầu.
Nhìn Lý Vân Nương cau mày, Thanh Ninh cười cười nói "Nương đêm nay con ngủởđây được không?"
"Ngày mai sớm bên này còn có chuyện. Thân thể con chưa khỏi hẳn, vẫn nên về Cẩm viên nghỉ ngơi." Lý Vân Nương mỉm cười lắc đầu.
"Đã trễ thế này, nương." Thanh Ninh quay đầu nhìn màn đen trước cửa sổ, hé mắt che miệng hà hơi một chút.
"Con nha đầu này." Lý Vân Nương nhéo lỗ mũi nàng, quay đầu phân phó Thu Bội "Đi thu dọn sương phòng phía tây, đệm chăn dày một chút."
"Vâng phu nhân." Thu Bội trả lời rồi lui ra ngoài chuẩn bị.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn Ngọc Trâm, Ngọc Trâm cũng vội vàng theo Thu Bội ra ngoài.
Cùng Lý Vân Nương nói chuyện, Thu Bội không bao lâu sau liền cùng Ngọc Trâm trở lại nói bên kia đã thu thập xong.
"Con hôm nay cũng bôn ba một ngày, sớm đi nghỉ ngơi đi." Lý Vân Nương nói.
"Vâng, Ninh nhi hầu hạ nương nghỉ ngơi đã." Thanh Ninh gật đầu, quay đầu bảo Mai ma ma cầm hương an thần, đứng dậy tự mình nghiền cho vào lư hương. Sau đó hầu hạ Lý Vân Nương nằm xuống "Nương nếu là có chuyện gì cứ gọi con. Con ở ngay phòng phía tây."
"Ừ, con nhanh đi nghỉđi, cũng mệt rồi." Lý Vân Nương nói
Thanh Ninh cười gật đầu.
Hương an thần ngọt ngào tràn ngập trong phòng. Tuy là Lý Vân Nương đầy bụng tâm tư, cũng không có buồn ngủ, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhìn Lý Vân Nương đang ngủ, Thanh Ninh mới nhìn Mai ma ma một cái rồi rón rén đi ra ngoài.
"Ma ma, mẫu thân hôm nay tâm tình không ổn. Buổi tối ngươi cùng Thu Bội, Thu Hoàn gác đêm. Buổi tối cảnh giác. Nếu mẫu thân có gì không ổn gọi ta."
Nàng rốt cuộc vẫn lo lắng.
"Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ chắc chắn sẽ coi chừng phu nhân không dời mắt." Mai ma ma nói. Việc xảy ra ngày hôm nay Mai ma ma hối hận muốn chết. Nếu lúc đó bà không đi uống rượu màở bên cạnh phu nhân, sự tình cũng sẽ không náo lớn như vậy. Coi như Lý Chu vào phòng bà cũng liều mạng bảo vệ phu nhân chu toàn. Vì vậy trong lòng bà hận không thể mang Thu Nhạn ăn cây táo rào cây sung đánh chết.
"Ma ma sai một nha đầu lanh lợi đi Đào Nhiên Cư một chuyến." Thanh Ninh dừng một chút lắc đầu "Đi Nhị thẩm bên kia một chuyến."
"Vâng." Mai ma ma gật đầu.
Thanh Ninh lúc này mới cùng Ngọc Trâm đi tây sương phòng. Rửa mặt chải đầu một phen, phân phó Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma hai người vài câu rồi mới ngủ. Trong lòng lo lắng Lý Vân Nương giống nhưđời trước thắt cổ tự tử nên dù rất mệt mỏi Thanh Ninh ngủ cũng không sâu.
Nửa đêm trong mơ màng, nghe thấy trong sân cóâm thanh Thanh Ninh trở mình ngồi dậy.
"Tiểu thư." Ngọc Trâm cùng Tôn ma ma canh giữ một bên đồng thời đứng dậy.
"Suỵt." Thanh Ninh ý bảo hai người họ chớ lên tiếng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, tuy nhẹ nhàng nhưng gấp gáp.