Editor: Ngọc Thương
Tôn thị muốn cảnh thái bình giả tạo, cực lực giấu sự thật vào túi vải, cho vào cánh tay áo, muốn đem chuyện đắc tội đẩy lên đầu quản sự. Đám người Tô Hoa Kiểm cùng Tô lão phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở, trong lòng rất rõ chuyện này là do Tôn thị cố ý gây ra, nàng chính là muốn hại phu thê Tô Phỉ và Thanh Ninh, nhưng bọn họ lại làm như không thấy, cùng Tôn thị đóng cảnh thái bình giả tạo, không ai đem chuyện đâm phá, mang chân tướng nói ra.
Mà Tiêu Lĩnh trực tiếp nói năng sắc bén, đem chuyện đâm phá, trực tiếp xé rách túi vải Tôn thị đang che giấu.
Sắc mặt Tôn thị trắng bệch.
Nhiều năm qua, nàng làm người hào phóng, làm việc ổn thỏa, trong giới huân quý rất có mỹ danh, công thêm địa vị tại Tề quốc công phủ, lại tăng thêm nàng tỉ mỉ luồn cúi, mọi người phần lớn là nghênh nâng nàng, tán dương cùng nịnh nọt nàng. Chưa từng có người nói với nàng sắc bén như vậy? (ảo tưởng quá má ơi)
Tôn thị sắc mặt trắng bệch.
Tô gia và Tiêu gia là thông gia, kể cả hắn muốn tới cửa đòi thuyết pháp, cho Tiêu Thanh Ninh chỗ dựa, nhưng ở đâu có cái kiểu vừa vào cửa liền đánh vào mặt người ta như vậy?
Đúng là võ tướng ngang ngược th.ô tục, không có lễ giáo!
Hơn nữa, nàng đã e dè hảo ý biểu đạt áy náy của mình.
Tiêu Lĩnh lại còn nói thẳng như thế.
Tiêu Thanh Ninh hôm nay đã là người Tô gia, là con dâu Tô gia, cuộc sống sau này cũng ở tại Tô gia. Đây là muốn xé rách da mặt hai nhà sao?
Thật không ngờ Tiêu Lĩnh thẳng đem chuyện xuyên phá!
Hắn tới đây làm chỗ dựa cho con gái, hay là tới gây chuyện?
Tiêu Lĩnh từ lúc vào kinh đến giờ, mặc dù là võ tướng, nhưng làm việc an phận, làm người nho nhã, cho nên để lại ấn tượng ôn nhuận hữu lễ với người khác. Là quan đồng liêu, Tô Hoa Kiểm đối với Tiêu Lĩnh mặc dù không thân quen, nhưng ấn tượng cũng không tệ lắm, nhưng, Tiêu Lĩnh trước mắt nói chuyện không nể mặt, Tô Hoa Kiểm cực kỳ mất hứng, trầm mặt, cứng rắn nói: "Hầu gia, lời đồn đãi bên ngoài bảo sao hay vậy, không thể tin".
Tiêu Lĩnh không khách khí chút nào, làm cho Tô Hoa Kiểm trong lòng rất không thoải mái, nên ngữ khí cũng không tốt, tương đối giận. Nhưng hắn vẫn lưu lại vài phần đường sống, dù sao bọn họ cũng là thông gia, nếu nói lời hung ác, đả thương hòa khí hai nhà, hôm nay hắn mới bị Hoàng Thượng khiển trách, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi hắn, nếu bây giờ cùng Định Tây hầu phủ tổn thương hòa khí, hai phủ đối chọi, hắn sẽ gặp bất lợi.
Tôn thị nhìn Tô Hoa Kiểm, lời của Tô Hoa Kiểm là cho Tiêu Lĩnh thể diện, lưu lại đường sống, thì nàng phải lập tức phản kích ngược lại, nếu không, Tiêu Lĩnh còn tưởng rằng Quốc công phủ dễ khi dễ! Vì vậy Tôn thị nghiêm mặt, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Lĩnh, âm thanh liền mang vài phần bén nhọn: "Hầu gia, ngài nói những lời này là nghe được từ đâu? Ninh nhi là con dâu ta, ta thương nàng còn không kịp, làm sao lại hại nàng? Bên ngoài đầu đường cuối phố truyền đi lời đồn đãi, trắng cũng có thể bị nói thành đen, chết cũng có thể nói thành sống, Hầu gia tại sao lại tin những lời đồn trên phố, đến đây nói những lời quả quyết như vậy?".
Phu thê hai người Tô Hoa Kiểm và Tôn thị đều tránh nặng tìm nhẹ, đem chuyển hướng trên lời đồn đãi bên ngoài! Tiêu Lĩnh cười lạnh một tiếng: "Quốc công gia, phu nhân nói thật hay, lời đồn bên ngoài tuy là không thể tin! Nhưng, phu nhân ngươi là Quốc công gia đương gia chủ mẫu, tay nắm việc bếp núc của Quốc công phủ, đồ ăn tặng đến cho người khác đều tùy tiện đưa qua, chẳng lẽ đây là phương thức làm việc của Quốc công phủ? Hay là...".
Tiêu Lĩnh nghiêm mặt, một cỗ hơi thở lạnh lẽo tiêu sát đột nhiên tản mát ra, ánh mắt nhìn Tôn thị và Tô Hoa Kiểm: "Kỳ thực, hay là phu nhân và Quốc công gia không hài lòng Ninh nhi, nhưng bởi vì Ninh nhi và con rể là do hoàng thất tứ hôn, cho nên mới phải dùng loại biện pháp hạ lưu này hại Ninh nhi? Nếu phu nhân và Quốc công gia không hài lòng khuê nữ nhà ta, cho là Tiêu gia ta không xứng với Tô gia, không xứng với Tề quốc công phủ, thì ngay từ đầu, trước đại hôn phái người đến nói với ta một tiếng là được. Cần gì phải nhịn tức đón Ninh nhi vào cửa, hôm nay lại bày ra loại việc ngáng chân này, lãng phí nàng! Các ngươi đã không hài lòng khuê nữ nhà ta như vậy, thì cùng người làm phụ thân như ta nói một câu là được, ta biết cửa hôn sự này là do Hoàng Thượng ban cho, Quốc công gia và phu nhân không thể không tiếp nhận, nhưng nếu các ngươi sớm nói, ta sẽ liều mình đi cầu Hoàng Thượng cho một ân điển, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Tiêu Lĩnh ta mặc dù không tự phụ bằng Quốc công gia ngài, Tiêu gia cũng không phú quý bằng Tô gia, nhưng nữ nhi của ta, ta còn có thể nuôi nổi!".
Vốn cho là hắn nho nhã, tương đối dễ nói chuyện, ai ngờ hắn cứ bám lấy sai lầm, không chịu buông tha, hơn nữa còn trực tiếp giáng một cái tát, đem sự việc ra định luận! Tô Hoa Kiểm nhíu mày, sắc mặt mang vài phần giận: "Hầu gia, chuyện này còn phải tra xét rõ ràng, chờ điều tra xong, chắc chắn sẽ cho Hầu gia và phu nhân một cái công đạo".
Tôn thị thấy Tiêu Lĩnh dễ dàng đem lời nói gay gắt đối chọi, vòng vo kéo đề tài trở về, lại bị ánh mắt bức người của Tiêu Lĩnh nhìn đến, có chút chột dạ, nghe lời hắn nói xong, tức giận muốn ói máu: "Mới vừa nãy ta đã nói, chuyện này là do ta sơ sót, Hầu gia ngài là người làm đại sự, tự nhiên có thể hiểu được, trong nhà rất nhiều việc, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm sơ sẩy! Mà Hầu gia ngài lại nói, chúng ta đối với đứa nhỏ Thanh Ninh không hài lòng, không biết là Hầu gia nghe được từ đâu? Lời này của Hầu gia đúng là nói ngược, chúng ta thực ra rất hài lòng đứa nhỏ Thanh Ninh này. Hầu gia ngài không biết, lúc trước, thời điểm Thanh Ninh còn là Hưng Ninh hầu phủ Đại tiểu thư, chúng ta đã rất vừa lòng nàng, khi đó Tô gia chúng ta còn cố ý cùng Thẩm gia kết thân, ta và trưởng bối Thẩm gia đã đề cập qua hôn sự của Phỉ nhi và Thanh Ninh. Bất quá, bởi vì Phỉ nhi thâm thụ thánh ân, cho nên, mặc dù ta và Quốc công gia là phụ mẫu hắn, nhưng chuyện chung thân của hắn, chúng ta cũng không làm chủ được, bởi vậy, chuyện này lúc trước không quyết xuống được gì. Nếu Hầu gia không tin, phái người đi Hưng Ninh hầu phủ hỏi thăm một chút liền biết ngay, chúng ta không hài lòng đứa nhỏ Thanh Ninh, lời này không biết từ đâu mà đến!".
Tôn thị nói xong, trong lòng cười lạnh một chút, thầm nghĩ, hôn sự lúc trước nếu là Tô gia cùng Thẩm gia kết thân, sự việc còn có liên quan đến Tiêu Lĩnh ngươi nữa sao? Cửa hôn sự này định rồi, liệu Thẩm gia lão phu nhân và Thẩm Phong còn dám đem nha đầu kia đuổi ra khỏi Thẩm gia không? Hôm nay còn có thể đến phiên Tiêu Lĩnh ngươi xen vào?
"Phu nhân, ngươi sơ sẩy nhưng thiếu chút nữa đã hại cả đời khuê nữ. Thật không ngờ, phủ đệ huân quý đứng đầu công hầu, Quốc công phủ, lại làm việc không có quy củ, tùy tiện như thế!", Tiêu Lĩnh trào phúng nói.
Nàng cũng đã xin lỗi, còn vẫn cố tình một bước cũng không chịu nhường! Tôn thị tức giận đến run rẩy!
Không khí trong đại sảnh rất khẩn trương, có chút hương vị giương cung bạt kiếm bên trong.
Thanh Ninh cùng Tô Phỉ đang ngồi nói chuyện, nghe tin Định Tây hầu đến, Tôn thị gọi nàng tới bái kiến, Thanh Ninh sửng sốt một chút, lập tức trong lòng rất cảm động, trái tim như được một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy, hốc mắt có chút đỏ.
"Cảm động sao?", Tô Phỉ giương mày đẹp, hỏi.
"Vâng, rất cảm động". Tiêu Lĩnh là kế phụ, ở chung thời gian không lâu, hắn lại cho nàng cảm giác như một trưởng bối tôn kính, một bằng hữu tin cậy. Nàng vốn nghĩ, lần đó chuyển lời về nhà, Tiêu Lĩnh và mẫu thân chắc chắn sẽ yên tâm về nàng! Không ngờ, chuyện vừa truyền
ra, Tiêu Lĩnh liền trực tiếp tới cửa. Hắn đến, tự nhiên không phải là tới tìm Tô Hoa Kiểm uống rượu nói chuyện phiếm!
Thanh Ninh nhìn xuống y phục trên thân hai người, vội vàng cười kéo Tô Phỉ đứng dậy đi vào nội thất: "Thay đổi y phục, hai người chúng ta cùng đi".
Nói rồi, chọn cho Tô Phỉ một chiếc cẩm bào tím nhạt.
Chọn cho mình một chiếc áo sắc hoa tường vi, váy trắng ngà bạch nguyệt. Thay y phục, lại chải tóc, lúc này Thanh Ninh mới cười cùng Tô Phỉ đi ra ngoài.
Mặt trời sắp xuống núi, tịch dương đẹp đẽ, ánh bình minh trong không trung hừng hực khí thế, nhiễm đỏ hơn phân nửa bầu trời, tuyệt diễm đến cực điểm.
Lúc Tô Phỉ và Thanh Ninh tới nơi, Tiêu Lĩnh ngồi trên ghế, Tô Hoa Kiểm, Tôn thị đều không nói gì, nha đầu bà tử đứng ngoài cửa cảm thấy trong sảnh trầm mặc đến mức làm cho người khác hít thở không thông, mọi người đều rũ đầu xuống, không dám thở mạnh.
Thanh Ninh và Tô Phỉ vào phòng, hành lễ cho ba người.
"Ninh nhi, con theo ta trở về", vừa thấy Thanh Ninh đến, Tiêu Lĩnh liền buông chén trà trong tay xuống, đứng lên nói.
Nguyên là không chỉ đến để đòi thuyết pháp cho mình, còn muốn đón mình về nhà mẹ đẻ sao! "Phụ thân...", trong mắt Thanh Ninh hiện lên vui vẻ, đôi mắt nhìn sang Tô Hoa Kiểm cùng Tôn thị, sau đó nhìn Tiêu Lĩnh, muốn nói lại thôi.
"Nhạc phụ, là con rể không bảo vệ tốt cho Ninh nhi", Tô Phỉ cúi đầu.
"Ninh nhi mới vào cửa chưa được hai tháng, đã bị người độc hại, nữ nhi của Tiêu Lĩnh ta sao có thể bị người khác khi dễ như thế?", Tiêu Lĩnh nhìn Tô Phỉ, sau đó nói với Thanh Ninh: "Đi, về nhà! Mọi sự có phụ thân làm chủ cho con!".
"Hầu gia, ngài đây là ý gì?". Tôn thị vội la lên.
"Ý gì? Đương nhiên là đón nữ nhi của ta về nhà. Nếu như là vợ chồng son bọn chúng gây gổ, ta nhất định sẽ không như thế. Nếu là cãi vã, kể cả Ninh nhi có tức giận chạy trở về nhà mẹ đẻ, chắc chắn ta sẽ mắng nàng trở lại. Nếu là Ninh nhi làm sai chuyện gì, ta đương nhiên cũng sẽ đến thăm thỉnh tội, sẽ thỉnh phu nhân nghiêm gia dạy bảo nàng! Nhưng mà, chuyện hôm nay không phải như vậy, phủ đệ không có quy củ như thế, chuyện này chưa có cái thuyết pháp, ta sao có thể yên tâm để nữ nhi ở lại đây? Có một thì sẽ có hai, không phu nhân lại tưởng nữ nhi Tiêu gia ta dễ khi dễ!", Tiêu Lĩnh lạnh lùng nói với Tôn thị.
Tôn thị tức muốn chết, khuyên can mãi, Tiêu Lĩnh này dầu muối cũng không vào! "Hầu gia, bất quá là ta sơ sót, hôm nay con dâu cũng vẫn rất tốt, ngài thật muốn đem con dâu ta đón về?". Nàng đã cúi thấp đầu, hắn dầu muối không vào thì thôi, lại còn muốn đón người trở về!
"Hầu gia, cân nhắc, chuyện gì cũng nên từ từ nói", Tô Hoa Kiểm nhìn Tiêu Lĩnh.
"Hầu gia, ngài thật sự muốn đón người trở về Tiêu gia?", Tôn thị hỏi lại lần nữa: "Bởi vì ta sơ sẩy, chẳng lẽ còn muốn ta dập đầu nhận sai với con dâu hay sao? Hầu gia ngài nháo lên như vậy, đến lúc đó, chịu tội, chịu khổ là vợ chồng son Phỉ nhi, ninh sách thập tòa miếu, bất hối nhất cọc hôn*!".
(ninh sách thập tòa miếu, bất hối nhất cọc hôn: thà hủy đi mười tòa miếu cũng không hủychuyện hôn nhân đại sự của người khác)
"Hại con nối dòng của khuê nữ nhà ta, còn là việc nhỏ sao?", Tiêu Lĩnh cười lạnh, ôm quyền: "Cáo từ!".
Thái độ rõ ràng, hắn chính là muốn đón nữ nhi trở về, sau đó quay sang Thanh Ninh: "Mẫu thân con trong lòng rất sốt ruột, vô cùng lo lắng cho con, đi!".
Nói xong, vén áo, phất tay áo đi ra ngoài.
Thanh Ninh do dự một chút, hướng Tôn thị cùng Tô Hoa Kiểm cong gối, xoay người liền đi theo.
"Ninh nhi!", Tô Phỉ nhẹ cau mày gọi, hướng Tô Hoa Kiểm và Tôn thị nói: "Con đi xem một chút".
Nói xong, cũng đi theo. (con trai bỏ bố đẻ, về phe bố vợ =)))
Không đến một lát, thân ảnh ba người liền biến mất trong mảnh trời chiều.
Con dâu cùng đi trở về không nói, nhưng Tô Phỉ cũng đi theo? Đây là cái loại chuyện gì? Tôn thị nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: "Đúng là không biết điều, tên Tiêu Lĩnh mãng phu này, cho rằng Quốc công phủ ta sợ hắn sao? Hảo, đem nha đầu chết tiệt kia đón về đi, đến lúc đó xem ai lợi hại!...". Đến lúc đó, nàng sẽ cho hắn đón người về dễ, trả lại mới khó!
"Câm miệng cho ta!", mặt Tô Hoa Kiểm rất nhanh đen như đáy nồi, vỗ bàn hướng Tôn thị rống giận.
Nha đầu bà tử trong phòng bị hù dọa, bắp chân thẳng run lên.
Tôn thị sợ hãi run run một chút, lập tức cấm thanh, ánh mắt mang theo kinh sắc, dè dặt nhìn Tô Hoa Kiểm, nén lệ thì thầm: "Quốc công gia...".
Tô Hoa Kiểm lạnh lùng, ngưng mắt nhìn Tôn thị, quả đấm nắm chặt buông lỏng, hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng bớt tranh cãi một chút".
"Vâng, Quốc công gia", Tôn thị gật đầu, che lấy cái trán đang lung lay sắp đổ.
Tô Hoa Kiểm nhìn nàng một cái, nghiêng đầu phân phó đám người Võ ma ma và Mai Hồng đỡ nàng trở về.
"Thành sự không đủ bại sự có thừa, lại để Tiêu Lĩnh đón người trở về, thật là đồ vô dụng, nàng không cản nổi sao?...". Chuyện rất nhanh liền truyền đến tai Tô lão phu nhân, Tô lão phu nhân tức giận lớn tiếng đem Tôn thị ra mắng một trận.
Ra khỏi Quốc công phủ, thấy Tô Phỉ theo đuôi phía sau, Tiêu Lĩnh cũng không ngoài ý, dẫn theo hai người trở về Định Tây hầu phủ.
"Mẫu thân con luôn miệng nhắc đến con, con ở nhà vài ngày cùng mẫu thân trò chuyện", đèn vừa lên rực rỡ, ba người trở về Định Tây hầu phủ, trên đường đi tới hậu viện, Tiêu Lĩnh nói với Thanh Ninh.
"Vâng", Thanh Ninh gật đầu.
Tiêu Lĩnh lại nhìn về phía Tô Phỉ: "Hai ngày tới, khả năng sẽ ủy khuất con rồi". Chuyện này nháo lên, đương nhiên sẽ khiến nữ nhi và con rể chịu khổ, lúc này mới tân hôn, là thời gian ngọt ngào suôn sẻ nhất, nhưng, việc này không thể nhượng bộ, nếu không về sau bọn họ liền càng thêm không kiêng nể gì cả.
"Nhạc phụ nói quá lời, tiểu tế vừa vặn cũng muốn cùng Ninh nhi trở lại ở mấy ngày", Tô Phỉ khẽ cười.
Thực ra trước đó Tiêu Lĩnh đã cùng Lý Vân Nương thương lượng qua, cho nên Lý Vân Nương thấy Tiêu Lĩnh đem nữ nhi và con rể trở về, một chút cũng không ngạc nhiên, vô cùng cao hứng, vội vàng phân phó Thu Bội đến phòng bếp bảo nữ đầu bếp làm thêm món ăn, lại phân phó Mai ma ma đi dọn dẹp viện tử trước kia của Thanh Ninh.
...
Con dâu bị Tiêu Lĩnh đón về, Tô Phỉ đi theo ra ngoài cũng chưa thấy quay lại, Tôn thị tức giận cả đêm không ngủ, như bánh nướng trên chảo, nằm trên giường lăn qua lộn lại đến tận hừng đông.
Buổi sáng ngày hôm sau, đôi mắt Tôn thị bầm đen, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy.
Nhưng, hôm qua Hoàng Hậu nương nương cho cung nữ đến truyền lời, muốn nàng vào cung yết kiến, Tôn thị không thể không gắng gượng giữ vững tinh thần, trang điểm ăn mặc một phen, chuẩn bị tiến cung.