Thanh Ninh cũng không quay về tây sương phòng mà cùng Lý Vân Nương ngủ chung.
Lý Vân Nương không ngủ tiếp, cứ như vậy nhìn Thanh Ninh ngủ say. Trời còn chưa sáng, Lý Vân Nương rón rén rời giường dẫn Mai ma ma cùng Thu Bội mấy nha đầu mang sổ sách ra sửa sang.
Vừa cùng Thanh Ninh dùng hết điểm tâm, Lâm ma ma liền phụng mệnh lão phu nhân mang năm bà tử bị trói lại chậm rãi đến Mộ Lan viện.
Thanh Ninh híp mắt "Lâm ma ma đến sớm vậy, tổ mẫu có chuyện gì gấp sao?"
"Lão phu nhân nói mấy lão bà tử tối qua không biết cấp bậc lễ nghĩa quấy rầy phu nhân cùng tiểu thư. Sớm nay đặc biệt sai nô tỳđi một chuyến mang mấy người này dựa theo quy củđến cho phu nhân cùng tiểu thư xử trí." Lâm ma ma trên mặt mang theo ý cười điềm đạm, quay đầu lại nụ cười đã biến mất sạch sẽ "Còn không nhận tội với phu nhân và tiểu thư?"
Thanh Ninh khóe miệng cười nhạt vừa muốn nói, Lý Vân Nương một bên vỗ vỗ tay nàng ôn nhu nhìn nàng cười một cái.
Nhìn trong mắt Lý Vân Nương tàn khốc, Thanh Ninh khẽ gật đầu nâng chén trà an tĩnh uống.
Lý Vân Nương xoa thái dương, kéo một tia cười nhìn Lâm ma ma "Lão phu nhân một mảnh hảo tâm, nói gì mà quấy rầy hay không. Lão phu nhân phái nhiều người như vậy, đừng nói làđêm hôm khuya khoắt đang ngủ, cho dù bệnh nặng nguy kịch ta cũng phải bò dậy."
Nghe Lý Vân Nương nói, ng.ực Lâm ma ma lộp bộp lo sợ bất an cười nói "Phu nhân nói gì vậy. Hầu phủ trên dưới có người nào không biết tiểu thư và phu nhân hiếu thuận với lão phu nhân. Lão phu nhân không cóý tứ gì khác. Đáng lẽ tối qua nô tỳ phải tự mình đi một chuyến nhưng tinh thần lão phu nhân không được tốt, nô tỳ cùng mấy người Thúy Hương đều không rời được cho nên mới để mấy bà tửđi một chuyến. Ai biết được họ không biết nặng nhẹ quấy rầy phu nhân và tiểu thư nghỉ ngơi."
"Lão phu nhân không được khỏe? Có nghiêm trọng không? Khụ...." Lý Vân nương quýnh lên nói chưa hết lời giống như không thởđược, cầm khăn che miệng ho khan.
"Mẫu thân." Thanh Ninh vội vàng đặt chén trà trong tay, giúp Lý Vân Nương thuận khí, rồi giúp bà uống mấy ngụm nước Lý Vân Nương mới đỡ hơn một chút.
"Phu nhân, hay là thỉnh đại phu tới khám một chút?" Lâm ma ma nhìn sắc mặt Lý Vân Nương trắng bệch lo lắng hỏi.
"Đãđi mời đại phu." Lý Vân Nương phất tay nói, cầm khăn lau khóe miệng tiếp tục hỏi:"Không biết lão phu nhân hôm nay đã khỏe hơn chưa?"
"Tạ phu nhân quan tâm, lão phu nhân đỡ rồi." Lâm ma ma cười trả lời.
"Vậy là tốt rồi." Lý Vân Nương vui mừng thở dài một hơi, lại nhìn về phía Mai ma ma nói:"Đi đem đồ mang đến đi."
"Vâng phu nhân." Mai ma ma trả lời rồi lùi ra khỏi phòng.
Lý Vân Nương ngước mắt nhìn năm bà tử, quay đầu cho Thu Bội một ánh mắt nói "Đêm khuya sương nhiều, cũng thật khổ cực cho họ."
Thu Bội gật đầu. Trước mặt mọi người mở hà bao trực tiếp đưa năm người thưởng mỗi người một lượng bạc.
Lâm ma ma khóe miệng co quắp, sắc mặt tái xanh khó coi, hướng Lý Vân Nương làm lễ "Đa tạ phu nhân khen thưởng."
Vừa nói xong, Mai ma ma liền dẫn mấy tiểu nha đầu vào phòng, trong tay mấy tiểu nha đầu kia mỗi người bê một chồng sổ sách lớn.
Đây là muốn...?
Muốn đem quyền quản gia giao ra? Thanh Ninh kinh ngạc liếc mấy nha đầu sau lưng Mai ma ma, quay đầu nhìn Lý Vân Nương.
Lý Vân Nương cười với nàng.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút nói "Mẫu thân, con đi thỉnh an tổ mẫu. Mẫu thân thân thể không khỏe có gì muốn con chuyển cho tổ mẫu không?"
Lý Vân Nương gật đầu nói với Lâm ma ma "Chìa khóa khố phòng ta vốn định chờ hai ngày nữa thân thể khỏe mạnh sẽđưa lão phu nhân. Giờ Ninh nhi đi một chuyến, liền để nàng đưa đi."
Dứt lời nắm tay Thanh Ninh, lôi nàng vào nội thất.
Vào nội thất, Lý Vân Nương vừa mở tráp vừa nói với Thanh Ninh "Bất quá chỉ là cái vỏ rỗng. Ta nhiều năm một lòng vì cái nhà này, vậy mà...."
Bà tận tâm tận lực xử lý công việc vặt, phụng dưỡng mẹ chồng, hầu hạ phu quân, dưới gối
chỉ có một nữ nhi. Mấy năm nay đều nén giận để mẹ chồng làm khó dễ. Phu quân nạp thiếp cũng không hề có một câu oán hận. Bà chỉ hy vọng cái nhà này có thể yên ổn. Kết quả dành cho bà là ba thước bạch lăng!
Trong ánh mắt Lý Vân Nương bật ra sự phẫn nộ. Nghĩ tối hôm qua nữ nhi trước khi ngủôm chính mình nói có mẹ kế thì cũng có bố dượng làm tim đau như bịđao cắt.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút, cười dựa vào Lý Vân Nương "Mẫu thân còn có Ninh nhi."
Vỏ rỗng? Giao ra cũng tốt. Dù sao mẫu thân chưởng quản bếp núc nhiều năm như vậy, nhiều phòng nhiều người như vậy, tiền của tự nhiên là không ít.
Tối hôm qua không biết bọn nó cùng mẫu thân nói gì khiến mẫu thân thương tâm. Tuy nhiên mẫu thân cũng không có nửa câu oán hận. Vậy mà nửa đêm đưa bạch lăng tới triệt để làm trái tim mẫu thân tan nát.
"Nương có bảo bối tốt nhất thiên hạ———–Ninh nhi." Lý Vân Nương cũng cười.
Lấy chìa khóa đưa Thanh Ninh lại cẩn thận nói chìa nào khố phòng nào. Nói xong mới sờ mặt Thanh Ninh nói "Bà dù sao cũng là tổ mẫu của con, nói năng chừng mực."
Là sợ họ nói là bất hiếu. Thanh Ninh cười gật đầu "Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực."
Nói xong liền ra ngoài dẫn mọi người chậm rãi đi Đào Nhiên cư.
Lão phu nhân cùng Bùi thịđang có Vương phủ làm khách. Nghe thấy có khách Lâm ma ma liền đem năm người an trí tại phòng bên cạnh. Sau đó cùng Thanh Ninh chờ người đi thông báo.
Vương phủ tới là Vương Bùi thị cùng đệ muội và tam thiếu phu nhân.
Ba người chính là cười với lão phu nhân nhận lỗi.
Đối với sắc mặt khó coi của Lâm ma ma lão phu nhân không chúý. Ánh mắt nhìn Mai ma ma và mấy nha đầu phía sau, trong tay mấy nha đầu kia là sổ sách. Chính làđôi mắt Bùi thị cũng sáng ngời.
Thấy mấy nha đầu sau lưng Thanh Ninh ôm sổ sách, Vương phủ ba người nhìn nhau một cái. Vương Bùi thị nói "Sao không thấy Hầu phu nhân? Chúng ta đang muốn tự mình xin lỗi nàng?"
"Mẫu thân bị kinh hãi đến nhiễm phong hàn." Thanh Ninh lời ít ý nhiều.
"Đều tại bọn ta." Vương Bùi thị rút khăn tay.
Thanh Ninh không đểýđến bà hướng lão phu nhân quỳ gối "Sáng sớm tổ mẫu đem bọn họ trói lại, thực là gây chấn động khiến tổ mẫu lo lắng. Là chúng cháu bất hiếu. Tổ mẫu quan tâm, chúng cháu làm vãn bối tất nhiên là mang ơn không dám có nửa câu oán hận nói họ quấy rầy. Mẫu thân nói vì tổ mẫu, dù chỉ còn một hơi thở cũng vẫn sẽ cố gắng đứng vững."
Thanh Ninh dừng một chút nói tiếp "Tối hôm qua cháu trông sa lăng bạch sắc của bà tử rất đặc biệt nên muốn để Ngọc Trâm làm cho Tôn ma ma hai cái. Cháu gái sáng nay bảo Ngọc Trâm tìm một vòng lại không thấy đâu, cháu gái đã hứa với Tôn ma ma rồi. Tổ mẫu người giúp cháu gái với. "
Đây là uy hiếp!
Lão phu nhân há miệng thở ra không được hít vào không xong, nửa ngày mới gật đầu "Được, tí ta bảo Thúy Hương đưa qua cho ngươi một cái."
"Đa tạ tổ mẫu." Thanh Ninh cười tươi như hoa.
Năm người kia không sống được. Lão phu nhân sẽđích thân xử trí các bà!