Editor: Ngọc Thương
Sân khấu cách không xa, ước chừng một khắc lộ trình, Thanh Ninh dẫn theo Bạc Hà và Nhẫn Đông chậm rãi đi tới, một đường không phải là bóng cây thì là hành lang gấp khúc.
Cảnh trí không tồi, Thanh Ninh cũng không vội tới sân khấu, mới vừa rồi nàng nhìn thời cơ mà thoái lui thôi, chắc là có xảy ra chuyện gì đó, nếu không sắc mặt liên tục không đổi của Ngũ hoàng tử phi như thế nào đột ngột ngưng trọng đến vậy.
Cao môn đại hộ thời điểm yến khách, khách nhân nhiều, khách nhân càng nhiều càng khó tránh khỏi sẽ xảy ra sai lầm, tỷ như vừa rồi việc của Bùi thị và Thẩm Thanh Vận, hoàn toàn là chuyện ngoài kế hoạch.
Huống chi, hậu trạch cao môn đại hộ vốn chính là nhiều thị phi.
Trong phủ hoàng tử mặc dù không có chị em dâu, không có cha mẹ chồng, nhưng mà thiếp thất, trắc phi, mỗi một người đều không tĩnh tâm, còn phải đề phòng ngoại nhân ám toán, tuy là gấm hoa rực rỡ, thế nhưng, những gian khổ và cái giá phải trả, người ngoài không tưởng tượng nổi.
"Tiêu Thanh Ninh!". Mới vừa là đi được nửa đường, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Thanh Ninh dừng bước, thấy Nghi Nhu quận chúa một thân đỏ tươi như hoa đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn mình.
Nàng ta lại có chuyện gì không biết!
Nhẫn Đông lập tức cảnh giác tiến lên phía trước một bước.
Nghi Nhu quận chúa hoàn toàn không đem Nhẫn Đông nhìn trong mắt, hất cằm đi tới trước mặt Thanh Ninh.
"Quận chúa", Thanh Ninh dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà hành lễ.
"Miễn lễ", Nghi Nhu quận chúa khoát tay, sau đó mở to cặp mắt đen lúng liếng yên lặng nhìn Thanh Ninh, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì đó.
Thanh Ninh không rõ chuyện gì, ánh mắt lạnh nhạt cùng nàng ta nhìn nhau.
Thanh Ninh nãy giờ không nói gì, vô cùng trấn định, Nghi Nhu quận chúa nhìn nhìn, đột nhiên mở miệng: "Ngươi thật đúng là lòng dạ ác độc".
Thanh Ninh hé miệng cười: "Quận chúa đây là tán dương ta, hay là trào phúng ta vậy".
"Đó là tổ mẫu ruột thịt của ngươi, ngươi lại làm như không thấy, cho là không quen biết, lòng của ngươi như vậy còn không ác sao?", Nghi Nhu quận chúa lành lạnh nói.
"Quận chúa chờ ở chỗ này, chẳng lẽ là cố ý nói cho to biết, lòng ta hung ác?". Thanh Ninh cười nhạt hỏi ngược lại.
Chuyện nhà Thẩm gia, người đời thích nói thế nào cứ việc nói như thế, nàng cho tới bây giờ đều không thèm để ý, Thẩm gia đương nhiên là hối hận đã đuổi nàng đi, hôm nay muốn đem nàng nhận trở về.
Nhưng mọi sự trên thế gian này, sao có thể tùy ý bọn họ muốn cái gì liền được cái đó?
Hí khúc Liên Hoa Lạc không hối hận*.
(Hí Khúc Liên Hoa Lạc không hối hận: đã tiễn đưa cái gì đi rồi thì không nên hối hận – Về hí khúc Liên Hoa Lạc: giải ở cuối chương)
Bọn họ nghĩ muốn đổi ý liền đổi ý, vậy còn phải xem chính nàng có đồng ý hay không.
Nghe lời nói của Thanh Ninh, sắc mặt Nghi Nhu quận chúa chậm rãi trầm xuống, trên mặt tuôn một loại bi thương khó nói lên lời.
Cho tới bây giờ, Nghi Nhu quận chúa luôn như một đoàn hỏa, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn bồng bột, minh diễm tựa hoa mùa hạ.
Sầu bi thế này, làm cho mặt nàng mang một loại vẻ đẹp uyển chuyển hàm xúc.
Thanh Ninh nhìn nàng, không nói gì.
Nghi Nhu quận chúa sầu bi như vậy, đoán là có liên quan tới Tô Phỉ.
Nghi Nhu quận chúa trong lòng ngưỡng mộ Tô Phỉ, kiếp trước như thế, kiếp này cũng vẫn vậy.
Thanh Ninh yên lặng nhìn Nghi Nhu quận chúa trước mắt, chờ nàng nói chuyện.
Trầm mặc thật lâu, Nghi Nhu quận chúa quẹt qua một nụ cười nhạt nhạt, ánh mắt hướng Thanh Ninh: "Ta hâm mộ ngươi".
Thanh Ninh thiển cười nói: "Quận chúa nói đùa, Quận chúa kim chi ngọc diệp, thân phận tôn quý, ta nào có cái gì đáng để Quận chúa hâm mộ?".
Nghi Nhu quận chúa nhìn nàng, đáp:"Ngươi có Tô Phỉ".
Mà ta không có!
Nàng tâm tâm niệm niệm chú ý truy đuổi Tô Phỉ nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn cưới người khác, mà nàng lại thúc thủ vô sách.
Thanh Ninh chỉ cười không nói.
Đúng vậy, nàng có Tô Phỉ, Tô Phỉ độc nhất vô nhị trên đời này, Tô Phỉ thuộc về nàng.
Ánh mắt Nghi Nhu quận chúa nhìn vào không trung vô biên, bầu trời xanh thẳm không một đám mây, nhìn một lát, thu hồi ánh mắt, cũng không ngại Nhẫn Đông, Bạc Hà và hai người nha đầu bên cạnh mình, trong mắt quẹt qua một tia khổ sở: "Ngươi chắc không biết, ta thích hắn, có lẽ là từ rất sớm trước kia ta đã thích hắn".
Nghi Nhu quận chúa không nhớ ra được là từ khi nào, Tô Phỉ đẹp đẽ kia đã trú đóng trong lòng nàng. Nàng so với nữ tử trước mắt còn biết Tô Phỉ trước, thích Tô Phỉ trước.
Nhẫn Đông và Bạc Hà nghe lời nói của Nghi Nhu quận chúa, gấp rút thõng mắt xuống.
"Cho nên...", Thanh Ninh nhẹ nhàng cười.
Cho nên...? Trong mắt Nghi Nhu quận chúa hiện lên mê muội, cho nên, có thể làm gì? Tô Phỉ đã cưới Tiêu Thanh Ninh trước mắt, mấy tháng nữa, nàng cũng sẽ gả đi lấy chồng xa tha hương.
Trong mắt Nghi Nhu quận chúa từ từ tràn ra một tầng hơi nước, lệ trong suốt từ khóe mắt chảy ra, theo khóe mắt, gò má, rơi xuống nền đá gạch xanh.
Chỉ một cái chớp mắt, đá gạch xanh ngay cả ấn ý đều không có để lại.
Nghi Nhu quận chúa thấp giọng nức nở.
Nhẫn Đông cùng Bạc Hà cúi đầu nhìn mũi chân.
Nha đầu sau lưng Nghi Nhu quận chúa cũng rũ đầu xuống.
Nhất thời chỉ có tiếng nức nở của Nghi Nhu quận chúa, còn có âm thanh gió nhẹ lướt qua lá cây, cùng với âm thanh sân khấu bên kia truyền tới.
Nghi Nhu quận chúa toàn thân như bị bao phủ bởi một tầng bi thương nồng đậm, nước mắt lả tả rơi xuống đất, trong miệng lẩm bẩm: "Ta sắp phải ly khai kinh thành, sắp phải thành thân, ta không hề muốn thế, trong lòng ta rất sợ".
Nghi Nhu quận chúa cảm thấy trái tim như bị chặn một đoàn bông, vô cùng khó chịu.
Khóc rống bởi vì nỗi đau tình yêu đơn độc những năm gần đây không có kết quả.
Khổ sở bởi vì nàng sắp phải rời kinh thành quen thuộc, đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Thanh Ninh không nói gì.
Nghi Nhu quận chúa tính tình tuy quái đản, nhưng lại có thể thấy được, cá tính nàng ngay thẳng, bởi vì thân phận của nàng, cho nên nàng được sống đàng hoàng và khoái ý.
Lặng yên một hồi, thấy Nghi Nhu quận chúa liên tục yên lặng chảy nư.ớc mắt, Thanh Ninh mở miệng hỏi: "Cho nên, ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi thích hắn đã lâu rồi sao?".
Nghi Nhu quận chúa nghiêng đầu qua, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Thanh
Ninh: "Ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi hắn, nếu không, nếu không...".
Sau một hồi khóc lóc, trên mặt Nghi Nhu quận chúa lại khôi phục vẻ xinh đẹp trước sau như một, làm như yếu ớt cùng thống khổ vừa rồi chưa từng tồn tại.
Thanh Ninh nhướng mày: "Nếu không...?".
Nghi Nhu quận chúa hừ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Nếu không, ta dùng roi quất ngươi!".
Thanh Ninh mím môi cười.
Nghi Nhu quận chúa thế này, tựa hồ cũng không đáng ghét lắm, có sao nói thế, nàng thích hay không thích cái gì, cũng có thể từ trên mặt nàng nhìn ra, kỳ thật đơn thuần giống như đứa bé, bảo sao khó trách, Cố Hoán kiêu ngạo như vậy cũng thích trêu chọc nàng.
Nếu không, Cố Hoán kiêu ngạo thế kia, hắn tất nhiên để ý cũng không thèm để ý.
Cứ tưởng nàng muốn tìm mình có việc gì, ai ngờ là đến cảnh cáo mình, cảnh cáo mình phải đối tốt với Tô Phỉ. Thanh Ninh liễm nụ cười, thần thái nghiêm nghị nhìn Nghi Nhu quận chúa, trả lời: "Tô Phỉ là phu quân của ta, ta tự nhiên sẽ đối tốt với chàng".
Nghi Nhu quận chúa hừ một tiếng: "Ai biết, ta thấy ngươi đối với người Thẩm gia lãnh huyết như vậy".
Thanh Ninh lãnh đạm cười.
Nghi Nhu quận chúa nhếch mày, trừng mắt với Thanh Ninh: "Việc ban nãy không cho phép ngươi nói với người ngoài, nhất là Tô Phỉ, một chữ cũng không được nói với hắn".
Thanh Ninh cười gật đầu: "Ta sẽ không nói".
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ, nếu không, ta thật sự cầm roi quất ngươi". Nghi Nhu quận chúa nói, ánh mắt lại hướng sang Nhẫn Đông và Bạc Hà: "Hai người các ngươi cũng thế, không cho phép hé miệng, nếu không ta rút đầu lưỡi các ngươi, chủ tử các ngươi cũng không giữ được hai người các ngươi đâu".
"Chúng ta đi", Nghi Nhu quận chúa nói xong liền xoay người dẫn theo hai nha đầu của mình rời khỏi.
Thanh Ninh dở khóc dở cười nhìn bóng lưng Nghi Nhu quận chúa đi xa. Đây là tới cảnh cáo nàng, hay là tới khuynh thuật* đây?
(khuynh thuật: bày tỏ cõi lòng)
**
Bùi thị mang theo Hà Hương cùng Hà Diệp tìm khắp nơi một phen, nhưng đều không thấy được thân ảnh của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị gấp đến độ trong lòng giống như bị lửa đốt đến khó chịu.
Tìm một hồi, Bùi thị nắm lấy nha đầu y phục xanh lục vừa đi tới, hỏi về tình hình Sướng Xuân các bên kia, biết được yến hội đã tản đi, khách nhân đều đi xem trò vui hoặc là đi nghỉ ngơi.
Thật chẳng lẽ nha đầu này đi tìm Tiêu Thanh Ninh rồi?
Suy nghĩ một chút lại hỏi nha đầu kia có thấy Thẩm Thanh Vận không.
Nha đầu y phục xanh lục suy nghĩ cẩn thận một chút, trả lời: "Tề quốc công thế tử phu nhân còn đang ở đằng kia, có điều, nô tỳ không nhìn thấy Thẩm công nương".
Bùi thị lại cẩn thận hỏi vài câu xác thực, xác định Thẩm Thanh Vận chưa quay lại khu vực này, mới dẫn theo Hà Hương, Hà Diệp hướng nơi khác tìm người.
Nữ nhi đang nổi nóng, chắc là sẽ không đi về hướng sân khấu.
Bùi thị đi thêm một lúc, gấp đến độ cuống họng liên tục nuốt nước bọt.
Rốt cuộc đi đâu vậy?
Lát sau, gặp được hai nha đầu của Thẩm Thanh Vận.
"Tiểu thư đâu?", Bùi thị quát to.
Hai nha đầu quỳ tõm xuống, gấp rút phát run: "Nô tỳ liên tục đi theo tiểu thư, nhưng mà tiểu thư chạy rất nhanh, phủ đệ này lại lớn, nháy mắt, hai bọn nô tỳ đã không thấy tăm hơi tiểu thư. Bọn nô tỳ đi thật lâu, cũng không tìm thấy tiểu thư, cho nên trở lại xem một chút, coi tiểu thư đã quay lại chưa".
"Tiện nhân vô dụng!", Bùi thị tức giận mắng, cố kị đây là phủ Ngũ hoàng tử, vội vàng liếc nhanh tứ phía, thấy quanh thân không có ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư chạy hướng nào?".
Hai người đưa tay đồng loạt chỉ hướng đông: "Bên kia".
"Trở về ta lột da các ngươi, người cũng không trông nổi, nuôi lũ các ngươi có tác dụng gì!". Bùi thị dựng lông mày mắng một câu, nhấc chân đi về phía đông.
Hai nha đầu vẻ mặt hoảng sợ cuống cuồng bò dậy đi theo.
Phủ đệ lớn, hoa, bụi cây, đại thụ, hòn non bộ, hành lang đài, không kịp nhìn.
Đi một hồi không có mục đích, Hà Hương dừng cước bộ, nói với Bùi thị: "Phu nhân, tiếp tục đi như vậy không phải là biện pháp, trong phủ này chúng ta lại chưa quen thuộc, nô tỳ thấy, hay là tới thỉnh Hoàng phi hỗ trợ đi".
Thẩm Thanh Vận là khách nhân, Ngũ hoàng tử phi nhất định sẽ phái người hỗ trợ tìm, người trong phủ Hoàng tử quen thuộc địa hình, muốn tìm người tự nhiên là so với những người mù đường như các nàng càng dễ dàng hơn nhiều.
"Phu nhân, làm vậy sẽ tìm dễ hơn, hay là đi cầu Hoàng phi giúp đi, cũng không biết tiểu thư đang trốn ở góc nào khóc", Hà Diệp cũng nói.
Hai nha đầu của Thẩm Thanh Vận cũng khóc gật đầu.
Đúng là không thể bớt lo, đây là phủ đệ Hoàng tử, sao có thể chạy loạn khắp nơi? Vạn nhất nếu đụng phải cái gì, nữ nhi nhất định chịu thảm! Bùi thị lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu: "Ừ, chỉ có thể như vậy".
Hôm nay chỉ có thể tìm Ngũ hoàng tử phi xin giúp đỡ.
**
HẾT CHƯƠNG 44