Editor: Ngọc Thương
Hà Hương, Hà Diệp kinh hoàng sợ hãi, bận rộn một hồi mới lay tỉnh được Bùi thị.
Ngũ hoàng tử phi vẫn luôn không lên tiếng, chỉ lạnh mắt nhìn, vẻ uyển chuyển hàm xúc từ trước đến nay, lúc này hiện lên tức giận rõ ràng.
Bùi thị vẫn luôn quỳ gối trước mặt Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, ngửa mặt lên trời khóc lóc cầu khẩn: "Điện hạ, Nương nương, phát tâm từ bi, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, nhất định là bị người ta ép. Nếu đưa đi Đại Lý Tự, Vận nhi nào còn đường sống! Điện hạ, Nương nương từ bi tha cho nàng đi, thiếp thân van cầu các ngài! Tiểu nữ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Điện hạ, Nương nương, xin mở cho nàng một đường thoát...".
Bùi thị khóc hô, bất giác bi ai đến tận tim.
Đưa đi Đại Lý Tự, Ngũ hoàng tử đây là muốn đem chuyện nháo lớn lên!
Nữ nhi đâu còn đường sống nữa?
Nàng chỉ có một nữ nhi, đều tự trách bản thân mình không xem trọng con bé, làm sao lại để con bé chạy ra ngoài? Chính mình lúc đó tại sao lại mắng nó? Nữ nhi còn nhỏ như vậy, luôn bị mình nuông chiều, nếu chuyện nháo lớn lên, kể cả có nhặt về được một cái mạng, sau này cũng đâu còn mặt mũi mà sống trên đời? Có dũng khí để đối mặt với sự trào phúng và khinh bỉ của thế nhân sao?
Bùi thị tựa hồ còn có thể nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhi từ xa xa truyền lại, từng tiếng bên tai không dứt, từng tiếng xé lòng nàng.
"Điện hạ, Nương nương, van cầu các ngài! Thả cho nha đầu kia một lối thoát đi, thiếp thân nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của Điện hạ và Nương nương". Bùi thị quỳ trên mặt đất, vừa cầu khẩn vừa dập đầu, chỉ chốc lát, trán vì bị đụng mà hiện vết máu sặc sỡ, thật làm người ta sợ hãi, người cũng bỗng dưng liền như già thêm vài tuổi, vô cùng tang thương.
Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi là dạng người gì? Một người là Hoàng tử, một người là nàng dâu Hoàng gia, mặc cho Bùi thị đau khổ cầu khẩn, hai người đều không hề chớp mắt một cái.
Cái gì nhẹ, cái gì nặng, hai người bọn họ trong lòng tất nhiên hiểu rất rõ ràng.
Bảo Nguyệt và Chỉ Lan mặc dù còn nhốt ở kia, chưa có thẩm vấn, nhưng vừa rồi Tô Phỉ lãnh ý như vậy, hai người mơ hồ đều cảm thấy chuyện bên này cùng phu thê Tô Phỉ có liên quan. Viện này cách Tịch Nguyệt các cũng không xa.
Thân là người Hoàng gia, bọn họ tự sẽ không cho rằng chuyện này chỉ là trùng hợp.
Ngũ hoàng tử mím căng môi, sắc mặt âm hiểm, Tô Phỉ là hạng người gì, có thể Ngũ hoàng tử phi không rõ ràng lắm, nhưng Tô Phỉ từ nhỏ đã tiến cung làm thư đồng cho các vị Hoàng tử, Ngũ hoàng tử coi như là cùng hắn lớn lên, vì vậy, há có thể không rõ ràng tính cách của hắn?
Ngũ hoàng tử phi đứng cạnh Ngũ hoàng tử, mày nhíu lại, không lên tiếng, đối với quyết định của Ngũ hoàng tử, lông mày nàng không hề nhúc nhích một phần.
Chuyện rốt cuộc là thế nào, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi không biết cặn kẽ tình huống, nhưng dựa vào thần sắc của Tô Phỉ, cùng tình trạng của hai nha đầu bên cạnh thế tử phu nhân, hiển nhiên là hôm nay có kẻ muốn thiết kế thế tử phu nhân.
Nhìn thần sắc khẩn trương của Tô Phỉ, thế tử phu nhân kia xem ra là bảo bối trong lòng hắn, là nghịch lân của hắn, huống chi, trong bụng thế tử phu nhân hiện tại khả năng còn có hài tử.
Cho nên, bọn họ sao có thể khoan dung buông tha ba người Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận, Tống Tử Dật?
Bùi thị thấy sắc mặt Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi không thay đổi dù chỉ một chút, trong mắt dâng lên tuyệt vọng, vẫn như cũ chưa hết hi vọng dập đầu cầu khẩn: "Điện hạ, Nương nương, van cầu các ngài tha cho Vận nhi, chỉ cần nhị vị tha cho nàng một lần này, thiếp thân liền đưa nàng đi thật xa, đời này sẽ không cho nàng trở lại kinh thành, không để nàng làm bẩn mắt Điện hạ cùng Nương nương. Nàng còn nhỏ, là thiếp thân dạy bảo bất lực, là thiếp thân có tội, thiếp thân tội đáng chết vạn lần, nên trừng phạt thiếp thân".
Đó là cục thịt từ trên người nàng rớt xuống, nữ nhi ở bên cạnh nàng hơn mười năm, cho nên, nàng vẫn luôn nuông chiều nữ nhi.
Nếu Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi có thể thả cho nữ nhi một lối thoát, nàng liền đem nữ nhi gả đi thật xa, hôn sự với Bùi Hạo Lâm cũng không thể thành.
Bùi thị hướng Ngũ hoàng tử phi cầu xin: "Hoàng phi nương nương, Vận nhi chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, nàng cái gì cũng không hiểu, nhất định là bị người cường b.ạo, nếu đưa đi Đại Lý Tự, vậy còn không phải là muốn lấy mạng của nàng? Nàng về sau sống thế nào đây? Nương nương, xin ngài thương xót, tha cho chúng ta đi".
Ngũ hoàng tử phi cúi đầu nhìn xuống Bùi thị, như nhìn một con kiến, đáp: "Thẩm nhị phu nhân, mới vừa rồi ngươi không nghe được lời lệnh ái nói sao? Nàng không phải bị ép, mà là chính nàng nguyện ý, phủ Ngũ hoàng tử ta không thể chịu được có người làm ra chuyện hoang đường như thế! Hậu quả kia là nàng nên nhận!".
Âm thanh Ngũ hoàng tử phi uyển nhu, nhưng ngữ khí lại lộ ra lạnh như băng.
Sắc mặt Bùi thị lập tức xám trắng, một câu đều không nói lên lời, là nữ nhi chính miệng nói, không có ai cưỡng ép nó, là chính nó nguyện ý, là chính nó tự lãng phí mình. Bùi thị mấp máy miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Nghi An quận chúa còn đang sững sờ chưa lấy lại tinh thần, nói: "Quận chúa, ngài van cầu Điện hạ và Nương nương, xin Điện hạ và Nương nương đừng đưa bọn họ đến Đại Lý Tự đi. Thế tử đang hôn mê bất tỉnh, trên người còn có tổn thương, nhà lao Đại Lý Tự kia âm lãnh ẩm ướt, thế tử sao chịu được? Quận chúa, ngài là biểu muội của Điện hạ, là biểu muội của nhị vị đây, ngài cầu xin, Điện hạ và Nương nương chắc chắn sẽ mở một đường thoát!".
Hà Hương và Hà Diệp quỳ gối sau lưng Bùi thị, đầu đều dán xuống mặt đất, động cũng không dám động.
Nghi An quận chúa hoàn hồn, lệ yêu kiều nhìn về phía Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi: "Ngũ biểu ca, biểu tẩu, thế tử làm người chính trực, làm việc từ trước đến nay đều theo khuôn phép, chuyện khẳng định không phải như chúng ta nhìn thấy, nhất định là có người hãm hại thế tử".
Nghi An quận chúa đến Kiến An hầu phủ lâu như vậy, đối với Tống Tử Dật hiểu rất rõ, Tống Tử Dật không phải là loại người háo sắc.
Nói Đổng Khải Tuấn hoang đường còn nghe được.
Nhưng Tống Tử Dật làm sao sẽ cùng Đổng Khải Tuấn thông đồng làm bậy, cùng hắn đùa bỡn Thẩm Thanh Vận?
Thẩm Thanh Vận không phải mỹ nhân tuyệt sắc, dáng người cũng non nớt, càng chẳng phải là vưu vật* xinh đẹp tuyệt diễm, quyến rũ mị hoặc gì.
(vưu vật: hiếm lạ, rất quý — chỉ nữ nhân đẹp ít thấy)
Hơn nữa, Tống Tử Dật không chỉ có bị ngoại thương, còn bị nội thương, liên tục hôn mê chưa tỉnh.
Huống chi, ván này vốn là thiết kế Tiêu Thanh Ninh và Tống Tử Dật.
Trong phòng này không thấy Tiêu Thanh Ninh, cũng không thấy dấu vết nàng ta lưu lại, nhưng trong lòng Nghi An quận chúa rất khẳng định, chuyện cùng Tiêu Thanh Ninh tuyệt đối không thoát được quan hệ!
Có điều, trong lòng nàng khẳng định thì làm được gì? Nàng không thể nói chuyện này có liên quan đến Tiêu Thanh Ninh, cho dù là nửa câu cũng không thể nói!
Nghi An quận chúa cảm thấy tim như bị chặn một khối đá lớn, khó chịu đến cực điểm.
Đổng Khải Tuấn chết tiệt! Đều là hắn quấy, thành sự thì ít, bại sự có thừa, đồ phế vật! Nghi An quận chúa ở trong lòng tức giận mắng Đổng Khải Tuấn một hồi.
"Phải không?", Ngũ hoàng tử nhìn về phía Nghi An quận chúa, nhếch môi: "Nếu là như lời Nghi An muội nói, Tống thế tử bị oan uổng, vậy Đại Lý Tự khanh Đường đại nhân chắc chắn sẽ trả cho Tống thế tử sự trong sạch, cho nên, Nghi An cứ việc yên tâm".
Ánh mắt Ngũ hoàng tử thâm thúy, mang vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Nghi An quận chúa há to miệng, đem lời cầu xin đều nuốt trở về.
Tuy nàng cùng Ngũ biểu ca không thân thiết, nhưng trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, Ngũ biểu ca ấm áp như gió xuân, có điều, nói chuyện lại không dễ dàng như mặt ngoài. Xem ra hắn đã quyết định, muốn đem chuyện nháo lớn, muốn đem đám người Tống Tử Dật đưa đi Đại Lý Tự.
Nhiều lời vô ích, không bằng bây giờ nàng nhanh chóng trở về cầu xin Công chúa mẫu thân, đi cầu cậu Hoàng đế cùng mợ Hoàng Hậu, có khi còn hữu hiệu hơn chút ít.
Nghi An quận chúa sắc mặt trắng nhợt, chuyện làm sao lại biến thành thế này?
Nghi An quận chúa khổ cầu, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi cũng không có nhả ra, Bùi thị cảm thấy trước mắt một mảnh tuyệt vọng, ngơ ngác ngã ngồi dưới đất.
Sớm biết có chuyện này phát sinh, nàng sẽ không xin Nghi An quận chúa cho nàng thiệp mời đến dự tiệc.
Ngàn vàng khó mua chuyện sớm biết!
Nàng chẳng qua là muốn đến khuyên giải nha đầu Thanh Ninh kia trở về Thẩm gia thôi.
Khuyên giải không thành, còn làm hại nữ nhi bị người ta chà đạp vô ích.
Còn là ba người cùng nhau!
Gièm pha như thế, Bùi thị cảm thấy mắt bốc lên kim hoa, trước mắt một mảnh hắc ám.
Ngũ hoàng tử phi nói: "Thẩm nhị phu nhân tâm tình có chút kích động, các ngươi đỡ bà ấy đi nghỉ ngơi một lát. Nghi An, phòng này loạn, muội cũng đi đi thôi. Lưu ma ma, phái vài người đến quét dọn sạch sẽ gian phòng này, hảo hảo xông hương, còn nữa, nhớ mang đệm chăn, trướng màn đều đem đi thiêu. Bàn, ghế, giường cũng trực tiếp thiêu hết đi".
Vừa nghĩ tới cảnh tượng Tống Tử Dật, Đổng Khải Tuấn, Thẩm Thanh Vận, ba người làm chuyện hoang đường, Ngũ hoàng tử phi hận không thể đem gian phòng và viện tử này cùng nhau châm một mồi lửa đốt sạch.
"Vâng, nương nương", Lưu ma ma cúi đầu ứng.
Hà Diệp và Hà Hương đỡ Bùi thị vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng đứng lên.
Đan Tâm và Đan Chân đỡ Nghi An quận chúa.
Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi mới vừa xoay người bước đi hai bước.
Mẫu thân của Đổng Khải Tuấn, Đổng phu nhân chạy trối chết, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi lảo đảo vào cửa, vừa vào cửa liền nhào tới trước mặt Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi: "Điện hạ, Hoàng phi nương nương tha mạng, tha cho khuyển tử một lần này".
Đi theo sau nàng còn có hai người nha đầu, cùng nàng quỳ trên mặt đất.
"Thiếp thân biết xú tiểu tử kia đã phạm vào tội lớn, chọc Điện hạ và Nương nương tức giận, là khuyển tử hoang đường, khuyển tử đáng chết! Trở về thiếp thân đánh chết hắn, mắng hắn, bắt hắn đi dập đầu nhận tội với Điện hạ và nương nương. Điện hạ và Nương nương phạt hắn, đánh hắn như thế nào cũng được, chỉ cầu xin Điện hạ và Nương nương đừng đem xú tiểu tử kia đưa đi Đại Lý Tự". Đổng phu nhân khóc hô: "Cầu xin Điện hạ, Nương nương khai ân!".
Bùi thị thấy Đổng phu nhân khóc kêu, lập tức tinh thần chấn động, lảo đảo đi tới, quỳ gối bên người Đổng phu nhân, cùng Đổng phu nhân khổ cầu: "Cầu xin Điện hạ, Nương nương khai ân, tha cho tiểu nữ".
"Cầu xin Điện hạ, Nương nương khai ân!", Đổng phu nhân khóc vô cùng thương tâm.
Thời điểm nha đầu đi mời nàng, con trai nàng là người thế nào, Đổng phu nhân hiểu rõ nhất, gặp chuyện không may? Trong lòng Đổng phu nhân liền minh bạch, nhất định là nó lại kéo nha đầu trong phủ Ngũ hoàng tử, hoặc là nha đầu khách nhân mang đến, hoặc là mê hoặc khuê tú nhà ai đó náo loạn lên rồi. Đối với những chuyện thế này, Đổng phu nhân kinh nghiệm khá nhiều, cho nên nàng cũng không nóng nảy, nghe được lời của nha đầu, nàng vẫn còn tâm tư ngồi nghe hí xướng, sau đó mới đứng dậy, một đường cũng không hề nóng lòng, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp trong phủ Ngũ hoàng tử, nhàn nhã xoải bước.
Lúc sắp đến nơi, gặp con trai mình bị mấy người lôi ra ngoài.
Đổng phu nhân vừa nhìn thấy, giật nảy mình.
Đi cùng con trai, còn có Thẩm cô nương bị chăn bông bao lấy, cả Tống thế tử đang bị hôn mê.
Đổng phu nhân lúc này mới cảm thấy đây là chuyện lớn, tận tình khuyên bảo đám người đó thả con trai nàng ra, nhưng người làm phủ Ngũ hoàng tử há có thể để nàng sai sử?
Náo loạn một hồi, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn con trai yêu mến bị người mang đi, đồng thời cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đổng phu nhân lập tức nóng nảy.
Đổng gia là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, nàng là mợ của Tứ hoàng tử, cho nên, Đổng gia chính là trận doanh của Tứ hoàng tử.
Đương kim Thánh thượng tuy không có nhiều con trai, chỉ có ba người, nhưng mà, trong các gia đình huân quý, huynh đệ đa phần thủ túc thương tàn, huống chi là Hoàng gia? Hoàng gia thân tình lại càng mỏng.
Ba vị Hoàng tử mặt ngoài nhìn thì là một đoàn hòa thuận vui vẻ.
Nhưng, ngầm bên trong thì sao?
Đổng phu nhân cuống cuồng sợ hãi.
Hôm nay con trai mình tại phủ Ngũ hoàng tử gây ra sự tình hoang đường như thế, Ngũ hoàng tử chắc chắn sẽ mang con trai mình ra khai đao đả kích Tứ hoàng tử?
Trong lòng lại càng giận Đổng Khải Tuấn không thức thời.
Biết rõ đây là phủ đệ Ngũ hoàng tử, còn dám giở trò háo sắc làm xằng bậy!
Cơ thiếp trong nhà còn thiếu sao? Còn chưa đủ cho hắn ph,át tiết? Như thế nào lại muốn chạy tới phủ Ngũ hoàng tử hồ nháo!
Đổng phu nhân cùng Bùi thị, hai người khóc lóc van xin.
Nghi An quận chúa cũng muốn quỳ xuống cầu khẩn, nhưng nhìn thấy sắc mặt Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, nàng nhấc chân lên rồi lại thu về, nắm chặt quả đấm, cúi thấp đầu xuống.
Ánh mắt Ngũ hoàng tử quét qua Bùi thị và Đổng phu nhân, lạnh lùng thốt: "Phủ đệ của các ngươi nam xướng nữ đạo thế nào, bản cung không quan tâm. Nhưng phủ đệ của bản cung há lại để cho những kẻ vô sỉ dâ.m đãng đến làm bẩn?".
Bùi thị run lên, không dám cầu khẩn nữa, chỉ dám quỳ trên đất rơi nước mắt.
Đổng phu nhân thân là tẩu tử của Thục phi nương nương, là mợ của Tứ hoàng tử, gan to hơn một chút, ngửa lên khuôn mặt đẫm lệ nhìn về phía Ngũ hoàng tử phi: "Hoàng phi nương nương, hôm nay là ngày sinh thần của ngài, là ngày thiên đại tốt lành, xin ngài giơ cao đánh khẽ, khai ân. Điện hạ và Nương nương cùng Đổng gia cũng coi như là thân thích, đứa con trai hoang đường kia của thiếp thân nhất định là uống nhiều quá, hôm nay là ngày tốt như vậy, Nương nương ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng so đo với xú tiểu tử kia làm gì, tha cho bọn họ một lần đi".
Ngũ hoàng tử phi quét ánh mắt về phía Đổng phu nhân, trong mắt đẹp lộ ra khí lạnh như băng: "Hôm nay là ngày tốt lành của bản cung, là nên cao hứng, có chuyện gì cũng nên dễ dàng tha thứ một hai, nhưng lại không chấp nhận được có người đánh vào mặt bản cung như thế!".
Một chút mặt mũi cũng không cho Đổng phu nhân, nửa điểm đều không nhả ra.
Đổng phu nhân sắc mặt trắng nhợt, ngập ngừng đôi chút, không
nói gì thêm nữa.
Ngũ hoàng tử phi nghiêng đầu phân phó Lưu ma ma một tiếng, để bà ta phái vài nha đầu đỡ Đổng phu nhân, Bùi thị và Nghi An quận chúa. So với lời nói thập phần lạnh băng ban nãy, Ngũ hoàng tử phi làm thế này coi như cũng rất là chu đáo.
Đổng phu nhân lập tức tức giận đến mặt đều đen, nhưng cũng không dám tiếp tục mở miệng cầu xin.
Nàng sợ càng cầu xin lại càng như lửa cháy đổ thêm dầu, hoàn toàn chọc giận Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi. Đến cùng, vẫn là con trai mình quá hoang đường, làm ra loại chuyện dâ.m đãng vô sỉ như vậy!
Bùi thị thấy lời của Đổng phu nhân cũng không có một chút hiệu quả, hi vọng mới vừa dấy lên liền diệt sạch sẽ, thẳng thân người, đưa tay ra níu lấy tóc Đổng phu nhân: "Nhìn xem ngươi dạy nhi tử tốt thế nào, đem khuê nữ nhà ta đạp hỏng, nữ nhi của ta phải làm sao bây giờ? Sao ngươi lại dạy ra loại nhi tử cầm thú như vậy? Ngươi mau bồi cho nữ nhi ta!".
Bùi thị gần như muốn nổi điên.
Đổng phu nhân bị kéo đến đau đớn, cũng đưa tay túm lấy tóc Bùi thị, lớn tiếng nói: "Hừ, chính là ngươi dạy ra cái đồ tiểu đĩ điế.m, lẳng lơ dâm loàn, còn dám trách con trai ta? Nhi tử của ta hảo hảo, nếu không phải do nữ nhi của ngươi hạ tiện dâ.m đãng, con trai ta đang yên đang lành như thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này? Ngược lại, chính là ngươi nuôi được một con đi.ếm dâm tiện vô sỉ vạn người cưỡi, ngươi phải bồi cho con trai ta mới đúng!"
"Con trai ngươi là tên khốn kiếp không bằng cầm thú!".
"Tự ngươi xem con gái ngươi dâ.m đãng thành cái dạng gì? Một không đủ, còn muốn tới hai nam nhân! Như thế nào đổ hết tội cho con trai ta? Không chừng con ta là trong sạch, chẳng qua là bắt gặp con gái ngươi đang cùng người khác làm chuyện xấu thôi!". Đổng phu nhân chửi.
"Quận chúa, ngài làm chủ cho Vận nhi, thế tử hắn sao có thể đối với Vận nhi như vậy?", Bùi thị túm lấy tóc Đổng phu nhân, ngẩng đầu nhìn hướng Nghi An quận chúa.
Đổng phu nhân nói: "Thẩm gia và Tống gia là thế giao, không chừng nữ nhi dâm tiện của ngươi đã sớm coi trọng Quận mã gia của Quận chúa rồi!".
Nghi An quận chúa tức giận, sắc mặt càng trắng, bàn tay nắm chặt trong tay áo, móng tay cơ hồ đều muốn đâm vào thịt.
Bùi thị cùng Đổng phu nhân, hai người vừa mắng chửi, vừa uốn éo đánh nhau.
Các loại lời nói dơ bẩn đều đổ ra ngoài.
Ngũ hoàng tử phi sắc mặt rùng mình, lớn tiếng quát: "Muốn đánh, các người cút ra ngoài mà đánh!".
Ngũ hoàng tử lạnh giọng quát lên: "Người đâu, đem bọn họ ném ra ngoài cho bản cung!".
Bùi thị cùng Đổng phu nhân lập tức dừng tay: "Điện hạ, Nương nương tha mạng!".
"Lưu ma ma, tiễn khách!", Ngũ hoàng tử phi phân phó Lưu ma ma.
Lưu ma ma lập tức đi về phía trước một bước.
Bùi thị quỳ trên mặt đất, sắc mặt xám trắng.
Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi hạ lệnh tiễn khách, nàng cũng không còn mặt mũi nào ở lại nữa, ba người bọn họ cứ như vậy bị mang ra ngoài, chuyện này còn không phải sẽ truyền ra?
Nàng trở về phải nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp cứu nữ nhi ra.
Bùi thị hành lễ cáo từ, sau đó run rẩy đỡ tay Hà Hương, Hà Diệp đứng lên, hơi sửa sang lại dung nhan, sau đó để Hà Hương, Hà Diệp dìu nàng rời đi.
Đổng phu nhân cũng nói lời cảm tạ, chỉnh trang lại y phục cùng đầu tóc, liền đỡ tay nha đầu cáo lui. Nàng phải nhanh chóng đi cầu Thục phi nương nương cứu con trai.
Nghi An quận chúa cũng đi theo cáo từ.
Ngũ hoàng tử phi không giữ nàng lại, phân phó người đưa tiễn Nghi An quận chúa.
Nghi An quận chúa đỡ tay Đan Tâm, Đan Chân đi ra ngoài.
Đổng phu nhân đi phía sau Nghi An quận chúa.
Ngũ hoàng tử tiếp tục đi đến viện tử đón tiếp nam khách, còn Ngũ hoàng tử phi mang theo nha đầu bà tử hướng về phía sân khấu.
...
Editor: Ngọc Thương
Lúc này, các vị nữ quyến đã nghỉ ngơi xong, mọi người cơ bản đều tụ tập ở sân khấu kịch xem cuộc vui.
Thời điểm ba người Tống Tử Dật, Thẩm Thanh Vận, Đổng Khải Tuấn bị đưa ra ngoài, cũng không có tận lực che lấp, đoạn đường này gióng trống khua chiêng, lại thêm việc vừa rồi có một đám công tử hoa phục trực tiếp bắt gặp tận mắt ba người tr.ần truồng nằm trên một giường.
Cho nên, chuyện rất nhanh liền truyền ra.
Sân khấu bên này nữ quyến đâu còn tâm tư xem diễn kịch, nghe xướng khúc, người nào người nấy châu đầu ghé tai thấp giọng bàn tán chuyện với nhau.
Thấy Ngũ hoàng tử phi đến, đại gia đều dừng lại lời nói, đứng dậy hành lễ cho Ngũ hoàng tử phi. Ánh mắt nhưng lại lưu chuyển, nhất tề nhìn về phía sau lưng Ngũ hoàng tử phi, thấy phía sau nàng không có ai, mọi người không khỏi có chút thất vọng.
Một nữ hai nam, đây là tràng diện hoang dâm, cảnh tượng hương diễm cỡ nào!
Ánh mắt mọi người lóe lên.
Ngũ hoàng tử phi đối với đáy mắt mang quang của đại gia làm như không thấy, trên mặt giữ nguyên nụ cười uyển chuyển hàm xúc ôn nhu: "Bản cung đến chậm, chậm trễ các vị".
"Hoàng phi nương nương nói quá lời", mọi người vội đáp.
Ngũ hoàng tử phi liền ngồi vào ghế chủ vị.
Mọi người không ngừng nghị luận, tuy là xem kịch, nhưng ánh mắt lại lóe lên không ngừng.
Duy chỉ có Tứ hoàng tử phi cau chặt lông mày.
Chuyện tại sao lại thành như vậy?
Nghĩ tới ám kỳ trong phủ Ngũ hoàng tử, lông mày Tứ hoàng tử phi càng cau chặt vài phần.
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao liếc nhau một cái, hào quang trong mắt các nàng hưng phấn nhiều hơn bất luận kẻ nào.
Từ sau khi yến hội bên kia tản đi, các nàng không thấy qua bóng dáng Tiêu Thanh Ninh.
Chuyện xấu như vậy xảy ra, mặc dù trong việc này chưa từng nghe qua một chữ Tiêu Thanh Ninh, nhưng hai người các nàng vẫn hưng phấn như cũ, vô cùng kì vọng Tiêu Thanh Ninh gặp chuyện không may.
Hà Như Liên, Hà Như Mạt nhăn mày, không nói nhiều một câu.
Xem kịch một hồi, đám nữ quyến liền rất thức thời lần lượt xin cáo từ.
Xảy ra chuyện như vậy, các nàng làm khách nhân cũng không tiện ở lại lâu.
Tôn Ngọc Tuyết mang theo Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt gặp Ngũ hoàng tử phi cáo từ, sau đó lại lo lắng hỏi: "Hoàng phi nương nương, thứ cho thiếp thân mạo muội, nhưng mà thiếp thân thật sự lo lắng, Đại tẩu ta có phải đã xảy ra chuyện gì không? Thiếp thân cùng các vị muội muội một lúc lâu rồi chưa thấy Đại tẩu, vô cùng lo lắng cho nàng".
"Xem trí nhớ của ta này, bản cung quên chưa nói cho mấy người các ngươi", Ngũ hoàng tử phi mỉm cười đáp: "Tô Nhị thiếu phu nhân và ba vị tiểu thư không cần lo lắng, thân thể Thanh Ninh nàng có chút không thoải mái, cho nên đã cùng thế tử cáo từ trước, ban nãy vội quá liền quên".
Ngũ hoàng tử phi tươi cười, trong uyển chuyển hàm xúc dẫn theo đôi phần áy náy đúng mực.
Tôn Ngọc Tuyết vội nói: "Hoàng phi nương nương quá lời, Đại tẩu không sao là tốt rồi, vậy ta xin phép cáo từ, đa tạ Hoàng phi nương nương khoản đãi".
Ngũ hoàng tử phi cười, gọi nha đầu đến tiễn đám người Tôn Ngọc Tuyết ra cửa.
Xoay người đi hai bước, ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết lóe lên nhìn về phía Tô Dao.
Trong mắt Tô Dao đồng dạng cũng lóe ra hào quang.
Cái gì mà thân thể không thoải mái?
Thời điểm đến đây chẳng phải rất tốt sao?
Đang êm đẹp làm sao đột nhiên lại không thoải mái?
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử phi bất quá là nể mặt Tô Phỉ mới đem chuyện che giấu đi! Cho nên, hôm nay mới không truyền ra chuyện gì, nhưng trên thế gian này, giấy sao có thể gói được lửa?
Trong mắt Tôn Ngọc Tuyết cùng Tô Dao không kìm được hưng phấn.
Chờ khách nhân tan hết, gánh hát hí khúc cũng dọn dẹp nghỉ ngơi.
Nụ cười uyển chuyển hàm xúc trên mặt Ngũ hoàng tử phi biến mất sạch sẽ, vẻ mặt âm trầm phân phó một nha đầu: "Đi xem bên phía Điện hạ, khách nhân đã tản hết chưa".
Khách nhân phần lớn là nam khách và nữ quyến một nhà cùng nhau đến tham dự, chỉ có ít người không mang nữ quyến đến, cũng chỉ có ít nữ quyến đi một mình đến, cho nên, khách bên này đã tản đi, nam khách bên kia khả năng cũng đã cáo từ.
Nha đầu gấp rút nói vâng, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Ngũ hoàng tử phi đứng lên, đi về phía chính viện.
Một đám nha đầu bà tử nín thở liễm khí lập tức đi theo phía sau nàng.
Rất nhanh, nha đầu Ngũ hoàng tử phi phái đi hỏi thăm tin tức đã thở hồng hộc chạy về: "Bẩm Hoàng phi nương nương, khách nhân bên phía Điện hạ cũng đều đã tản đi, Điện hạ hiện đang đi về chính viện".
Mỗi một vị khách là một nhân tinh, xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên sẽ không ở lại lâu. Ngũ hoàng tử phi gật đầu, dừng lại cước bộ, đợi một lát, liền thấy được Ngũ hoàng tử đi tới.
Hai người khẽ cau mày, cùng nhau hướng chính viện mà đi.
Bảo Nguyệt và Chỉ Lan là nha đầu thiếp thân bên cạnh hai người bọn họ, thế nhưng lại là hai ám đinh, vậy trong phủ đệ này, lũ người ám đinh, còn không biết sẽ có bao nhiêu!
......
Editor: Ngọc Thương
Ra khỏi phủ Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử và Tứ hoàng tử phi lên xe ngựa liền bị người chặn lại, hai người đang định mở miệng hỏi, thì Nghi An quận chúa tự mình xốc màn lên xe.
"Tứ biểu ca, Tứ biểu tẩu", sắc mặt Nghi An quận chúa âm hiểm, vô cùng khó coi.
Tứ hoàng tử phi đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh mình, phân phó nha đầu trên xe ngựa rót cho Nghi An quận chúa một chén trà, nói: "Có lời gì, trở về nói sau".
Nghi An quận chúa bưng trà, nhẹ gật đầu.
Phủ đệ Tứ hoàng tử và phủ đệ Ngũ hoàng tử rời đi rất gần, cùng ở trên một con phố.
Nghi An quận chúa vừa mới uống được hai hớp trà, đã đến phủ Tứ hoàng tử.
Xuống xe ngựa, Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử phi dẫn theo Nghi An quận chúa, trực tiếp đến thư phòng ngoại viện, vào cửa lập tức cho lui người làm. Lúc này Tứ hoàng tử phi mới lên tiếng hỏi: "Nghi An, muội vừa qua bên kia, rốt cuộc bên đó tình huống như thế nào? Đổng Khải Tuấn và Thẩm Thanh Vận là chuyện gì xảy ra?".
"Muội cũng không rõ lắm", Nghi An quận chúa cau mày thấp giọng đem những gì nàng nhìn thấy, đều cặn kẽ nói lại một lần cho Tứ hoàng tử và Tứ hoàng tử phi nghe.
"Làm sao có thể? Nữ nhân kia thế nào lại không ở đó? Chẳng lẽ nàng ta có cánh bay ra hay sao?". Tứ hoàng tử phi nhìn Tứ hoàng tử, trợn tròn mắt, không dám tin hỏi.
Vì phải hết sức cẩn thận, Tứ hoàng tử đã bày trận rất tỉ mỉ.
Ám đinh chôn trong phủ Ngũ hoàng tử có bao nhiêu, nàng không biết, nhưng Bảo Nguyệt và Chỉ Lan, Tứ hoàng tử đã nói với nàng, hai người bọn họ là cao thủ thâm tàng bất lộ, lần này sử dụng bọn họ, cũng là vì muốn đảm bảo sự việc diễn ra hết sức cẩn thận.
Thế mà mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự liệu!
Bảo Nguyệt, Chỉ Lan, hai người võ công cao cường, Tiêu Thanh Ninh làm thế nào thoát được?
Tiêu Thanh Ninh bất quá chỉ là một nữ tử hậu trạch yếu đuối, nàng ta sao có thể đào thoát khỏi bẫy rập bọn họ tỉ mỉ bố trí?
Quá không thể tưởng tượng nổi!
Tứ hoàng tử nhíu chặt lông mày nhìn về phía Nghi An quận chúa và Tứ hoàng tử phi, hỏi: "Sau khi chuyện phát sinh, hai người các ngươi có nhìn thấy Bảo Nguyệt hoặc Chỉ Lan không?".
"Chưa từng thấy qua, thời điểm muội đến nơi xảy ra sự việc, cũng chưa từng gặp qua hai người bọn họ", Nghi An quận chúa lắc đầu, suy nghĩ một chút, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch.
Sắc mặt Tứ hoàng tử phi đột nhiên cũng trở nên nghiêm trọng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngoại trừ Tiêu Thanh Ninh và hai nha đầu của nàng ta, rõ ràng ở đó còn có Tống Tử Dật, Bảo Nguyệt và Chỉ Lan.
Nhưng Tiêu Thanh Ninh lại không có ở trong phòng kia, không những không để lại dấu vết, mà bỗng dưng ở đâu xuất hiện thêm hai người Đổng Khải Tuấn và Thẩm Thanh Vận không giải thích được tại sao lại có mặt ở đó.
Tống Tử Dật bị thương hôn mê, vậy Bảo Nguyệt và Chỉ Lan đâu?
Hai người các nàng đã tự vẫn rồi? Hay là bị bắt sống?
Trong phòng lập tức một mảnh yên tĩnh.
HẾT CHƯƠNG 52