Editor: Ngọc Thương
Thẩm Thanh Nghiên là thứ xuất, La Thủy Nguyệt đến Thẩm gia cũng không bao lâu, tình cảm mẹ con giữa hai người tự sẽ không có bao nhiêu sâu đậm? Bùi phu nhân cảm thấy đây là một chuyện tốt, con trai của mình là con vợ cả, mặc dù hôm nay có chỗ thiếu hụt, nhưng đối với một thứ nữ như Thẩm Thanh Nghiên, vẫn là dư dả, cho nên, Bùi phu nhân khuôn mặt tươi cười, nói thật hăng say, không nghĩ tới La Thủy Nguyệt liền động thủ, chung trà cực kì mạnh mẽ đập vào trán nàng, thoáng chốc máu tươi, lá trà, nước trà ướt nhẹp trên gương mặt nàng.
Bùi phu nhân bị nện đến mức đầu óc choáng váng, lại toàn tâm đau đớn, hồi lâu cũng không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, sau khi phản ứng kịp, đưa tay lên trán quẹt một cái, vừa nhìn liền thấy một tay máu, Bùi phu nhân nhất thời không quan tâm cơn đau, nhảy dựng lên, mở miệng giận dữ hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Đây là đạo đãi khách của Thẩm gia sao? Có lời gì hảo hảo nói không được à? Ngươi thế nhưng liền động thủ? Đúng là, trăm nghe không bằng mắt thấy...?".
Khóe miệng La Thủy Nguyệt hàm chứa tia cười lạnh, giận dữ chằm chằm nhìn nàng.
Bùi phu nhân vốn còn muốn tiếp tục mắng La Thủy Nguyệt, quả nhiên đúng như trong lời đồn, thứ thô tụ.c vô lễ không giảng đạo lí, nhưng thấy vẻ mặt tức giận của La Thủy Nguyệt, trong lòng lại lộp bộp, đem lời muốn nói nuốt ngược trở về, mở miệng thay đổi lời nói, nước mắt như bão tố, vỗ đầu gối khóc lên: "Nhìn xem dì mới qua đời được bao lâu? Thẩm gia đã thành cái dạng không quy không củ như thế này, dì dưới đất sao có thể nhắm mắt được đây...".
"Hừ, Thẩm gia ta có quy củ hay không, tới lượt người ngoài như ngươi đến khoa chân múa tay sao?". La Thủy Nguyệt nghiêm nghị cắt đứt lời: "Bùi phu nhân, ngươi vừa nói đến quy củ, vậy ta đây giải một chút, ngươi là Bùi gia đương gia chủ mẫu, là quan gia cáo mệnh phu nhân, ngươi cũng gọi lão phu nhân nhà ta một tiếng dì, lão phu nhân nhà ta mới qua đời vẫn chưa đến một trăm ngày, vậy mà hôm nay ngươi lại tới cửa, nói muốn Nghiên nhi thay Thẩm Thanh Vận gả cho Bùi Hạo Lâm?".
Bùi phu nhân nhất thời căng thẳng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, gấp rút giải thích với La Thủy Nguyệt: "Hầu phu nhân, nhìn xem lời này của ngươi nói đi đâu vậy, ngươi quá lời rồi, ta đây không phải là đến thương lượng với ngươi sao?".
"Ta phi!", La Thủy Nguyệt một chưởng đập lên bàn: "Thương lượng? Nghiên nhi nhà ta là không ai thèm lấy, hay là mất cánh tay, gãy cái chân? Mà phải thay Thẩm Thanh Vận gả đến Bùi gia nhà các ngươi?".
Bùi phu nhân thấy vẻ mặt La Thủy Nguyệt, lại vội vàng cười nói: "Phu nhân, nói cho cùng chúng ta cũng là thân thích, là bà con ruột thịt, Nghiên nhi tuy là thứ xuất, nàng đến Bùi gia chúng ta, chúng ta còn không phải sẽ thương nàng như khuê nữ ruột thịt? Nàng có thể đến Bùi gia, đó cũng là phúc khí của nàng, đúng không? Ngươi là mẹ cả, định cho nàng cửa hôn sự tốt này, tương lai nàng sẽ cảm tạ ngươi, không phải sao? Tương lai nhất định hảo hảo hiếu kính ngươi".
Thẩm Thanh Nghiên là thứ xuất, La Thủy Nguyệt tuy nói là mẹ cả, nhưng so với Thẩm Thanh Nghiên chẳng qua chỉ lớn hơn vài tuổi, La Thủy Nguyệt thật có thể vì Thẩm Thanh Nghiên mà dự định? Bất quá chỉ làm bộ làm tịch mà thôi!
Nghĩ như thế, nụ cười trên mặt Bùi phu nhân liền giãn ra hai phần, tiếp tục nói với La Thủy Nguyệt: "Từ xưa, tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, muội muội theo lệ gả thay. Đương nhiên, hôn sự này cũng giống như vậy, hôm nay ta cùng phu nhân ngươi trên đầu lưỡi nói qua một chút, cụ thể, đương nhiên vẫn nên chờ nha đầu Nghiên nhi kia ra khỏi hiếu kì* rồi nói sau".
(hiếu kì: thời gian để tang của con cháu đối với người mới qua đời, thông thường là ba năm)
Nói đi nói lại, vẫn cho rằng tên phế nhân Bùi Hạo Lâm kia còn là một công tử bột, hắn vừa ý Thẩm Thanh Nghiên, đó là phúc phận của Thẩm Thanh Nghiên. Thấy Bùi phu nhân hiển nhiên không đem ý của mình nghe lọt, còn ý vị nói Bùi Hạo Lâm tốt, Nghiên nhi có thể lấy hắn là hảo phúc khí. Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một tên phế nhân, cô nương nhà ai sẽ lãng phí lấy hắn? Bùi gia lại không phải là hoàng thân quốc thích, cũng không phải cao môn đại hộ khó lường gì, thế mà nói như thể Thẩm Thanh Nghiên leo lên được cửa hôn sự này, là thiên đại thể diện không bằng! La Thủy Nguyệt có chút tức giận: "Xem ra Bùi phu nhân ngươi nghe không hiểu câu hỏi đấy của ta, Bùi Hạo Lâm của ngươi ngàn tốt vạn tốt, Nghiên nhi nhà ta tuy là thứ xuất, nhưng cũng đường đường là thiên kim tiểu thư Hầu phủ, ta mặc kệ nhà người ta tỷ tỷ gả không được, muội muội đi thay là cái chuyện gì, nhưng ngươi nghe rõ ràng cho ta, Nghiên nhi nhà ta cho dù Thẩm gia nuôi cả đời, cũng sẽ không gả đến Bùi gia".
Bụng nàng liên tục không có động tĩnh, hiện tại lão phu nhân qua đời, lại giữ đạo hiếu ba năm, con của nàng nhanh nhất cũng phải ba năm sau mới có thể hoài thai, hôm nay Hầu phủ chỉ còn một đứa con là Thẩm Thanh Nghiên, mặc dù chỉ là thứ nữ, cho nên La Thủy Nguyệt cũng vẫn sẽ dùng vài phần thật lòng.
Huống chi, Bùi thị đã từng hạ thủ với nàng, tuy không hại đến nàng, nhưng La Thủy Nguyệt lại có tính thấy thù tất báo, thù này trong lòng nàng ghi nhớ rất rõ ràng, cho nên, bây giờ muốn Thẩm Thanh Nghiên thay Thẩm Thanh Vận gả đến Bùi gia, nàng đương nhiên không muốn.
Bùi phu nhân không ngờ La Thủy Nguyệt nói trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút: "Phu nhân, ta là thành tâm tới, việc thân càng thêm thân này là một chuyện tốt, dì khi còn sống cũng rất yêu thương Hạo Lâm nhà ta, còn nói, nếu có thể kết thân gia lần nữa thì thật không còn gì tốt hơn, gia mẫu nhà ta cũng có ý đó".
Còn kéo cả Thẩm lão phu nhân đã qua đời vào, cùng với Bùi lão phu nhân! Thật đúng là muốn mượn thêm lực! La Thủy Nguyệt đáp: "Khi mẫu thân còn sống, ta không có nghe nói chuyện như vậy, nếu Bùi di mẫu có ý nghĩ này, vậy quay đầu lại, ta cho người qua nói với Bùi di mẫu một chút, có điều, phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, lời ta đã nói ra, ngươi cũng đừng có nói mấy lời gì mà Nghiên nhi phải thay tỷ tỷ gả đi nữa. Nếu phu nhân ngươi có ý như vậy, ta nghĩ Đệ muội và Nhị thúc có lẽ cũng sẽ đồng ý, cho nên, phu nhân, không bằng ngươi đi đề nghị Nhị thúc và Đệ muội, để Nhị thúc và Đệ muội qua hiếu kì sớm ngày sinh thêm nữ nhi đi".
Bùi phu nhân thiếu chút nữa phi một ngụm nước bọt.
Cái gì mà để Bùi thị và Thẩm Tránh sớm sinh thêm nữ nhi? Con trai của mình nhưng đã nhược quán chi năm* (hai mươi tuổi), cho dù không cần phải giữ đạo hiếu ba năm cho Thẩm lão phu nhân, hiện tại sinh một nữ nhi, phải hơn mười năm sau mới có thể cưới, chẳng lẽ con trai mình cứ như vậy khổ đợi? Huống chi, còn muốn giữ đạo hiếu ba năm.
(nhược quán: con trai hai mươi tuổi, dưới hai mươi tuổi gọi là "vị quán")
Về phần tiện nhân Thẩm Thanh Vận kia, là loại hàng gì, vô sỉ hoang dâm, xảy ra chuyện xấu như thế, cũng không một dải lụa trắng treo cổ cho qua chuyện, càng không vào trong am làm ni cô, lại tự mình chạy tới Đổng gia! Đúng là vô liêm sỉ đến triệt để.
Nếu là nữ nhi của nàng, nhất định nàng sẽ trực tiếp đổ xuống một chén độc dược.
"Hầu phu nhân, hôm nay ta thành tâm thành ý tới cửa, cùng ngươi thương lượng, không ngờ ngươi giội ta ướt một thân, đập bể đầu của ta không nói, còn vu oan ta, xem ra hôm nay là ta lên sai cửa rồi", Bùi phu nhân tức giận.
"Ta nể mặt ngươi là thân thích mới gặp ngươi một lần, nhưng ngươi lại đến bêu xấu Nghiên nghi, ta chỉ đập lên đầu ngươi một cái chén, giội cho ngươi một ly trà, xem như nhẹ, nếu không, ta đã trực tiếp đuổi ra khỏi đại môn, còn gọi người tới bình luận phân xử, thân làm một đứa cháu dâu nhà ngoại, lão phu nhân vừa mới nhắm mắt, liền tới cửa nói chuyện hôn sự là cái thể thống gì!". La Thủy Nguyệt lạnh mắt nhìn Bùi phu nhân.
"Được, được!". Bùi phu nhân tức giận đến mức khí dâng lên cuồn cuộn một hồi trong ngực, vết máu trên trán theo gương mặt chảy xuống, nàng đưa
tay sờ một tay máu, đôi mắt chuyển một cái liền rơi lệ, vỗ ngực liên tục: "Dì à, ngài xem một chút, ngài mới đi có vài ngày, con đến thăm liền bị ăn thiệt thòi lớn như vậy".
"Thiếu mỗi nước ở trước mặt ta một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, ngươi đừng có mang mẫu thân tới dọa ta, con trai ngươi là cái loại đức hạnh gì, trong lòng ngươi tự rõ ràng". Lời nói phi thường rõ ràng minh bạch, cái trán cũng đã bị đập bể, thật đúng là quá không biết xấu hổ! La Thủy Nguyệt cười lạnh, trực tiếp hướng trái tim Bùi phu nhân đâm vào một dao: "Thẩm Thanh Vận hôm nay thân bại danh liệt, phu nhân muốn nghĩ đến Nghiên nhi, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!".
Bùi phu nhân tức giận vọt đứng lên: "Hảo, hảo, hảo, con ta cho dù bị tàn phế cũng là con vợ cả, là Bùi gia đích tử, ta lại muốn nhìn một chút, Thẩm Thanh Nghiên bò ra từ trong bụng một di nương không lên được mặt bàn, có thể tìm được cửa hôn sự gì tốt! Còn có, phu nhân, ngươi đừng quên, Thẩm Thanh Nghiên là muội muội của Thẩm Thanh Vận".
Thẩm Thanh Vận dù đã bị đuổi khỏi Thẩm gia, nhưng vẫn khiến cho Thẩm gia bại hoại danh dự.
Chớ nói Thẩm Thanh Nghiên là một thứ xuất, cho dù là con vợ cả, có sự việc của Thẩm Thanh Vận làm ảnh hưởng, hôn sự cũng vô cùng khó.
"Phu nhân, ngươi vẫn nên hảo hảo quan tâm đến con trai bảo bối Bùi Hạo Lâm của ngươi đi, nữ nhi Thẩm gia ta không nhọc ngươi quản". La Thủy Nguyệt trả lời.
Bùi phu nhân tức giận muốn nhào tới đánh La Thủy Nguyệt một trận, nhưng nhìn nàng ta khí lực khỏe mạnh, lại biết rõ tác phong hung hãn của nàng ta trước kia, trong lòng rất minh bạch, nếu đánh nhau, hiển nhiên nàng không phải là đối thủ của La Thủy Nguyệt, cho nên nàng phải dừng tâm tư này, lườm nàng ta một cái, nổi giận đùng đùng, mang theo gương mặt dính vết máu phẩy tay áo bỏ đi.
"Chẳng qua là một phế nhân, còn ảo tưởng là bảo bối!". La Thủy Nguyệt gắt, cảm thấy chỉ đập cho Bùi phu nhân một cái, vẫn chưa đủ thỏa mãn cơn tức giận nan giải trong lòng, nghiêng đầu phân phó Vệ ma ma: "Vệ ma ma, ngươi thay ta đi Bùi gia bái phỏng Bùi di mẫu".
Nàng ta không phải là mang lão phu nhân đã qua đời đến dọa mình sao? Vậy mình cũng nên trả lại lễ.
Vệ ma ma tâm ý lĩnh hội, gật đầu: "Vâng, phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ sẽ xuất phát đi ngay".
La Thủy Nguyệt gật đầu, liền dẫn theo nha đầu trở về Mộ Lan viện. Thẩm Phong đang chắp tay đứng dưới mái hiên nhìn trời, vẻ mặt trầm thấp, thấy La Thủy Nguyệt trở lại, hỏi: "Bùi gia đến có chuyện gì?".
La Thủy Nguyệt cũng không gạt hắn, một năm một mười nói ra.
Thẩm Phong trong lòng hận Bùi thị muốn chết, nên đối với người Bùi gia cũng không có hảo cảm, hôm nay nghe chuyện Bùi phu nhân nói muốn để Thẩm Thanh Nghiên thay Thẩm Thanh Vận gả cho Bùi Hạo Lâm, lập tức cũng nổi trận lôi đình: "Khinh nữ nhi Thẩm gia ta không ai thèm lấy sao, phu nhân làm tốt lắm".
Nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Vận, Thẩm Phong lại giận đến ác miệng mắng to: "Đều là Bùi thị kia dạy dỗ tốt nữ nhi, đem thanh danh nữ nhi Thẩm gia ta đều phá hỏng, thật đúng là nên hưu nàng ta trả về Bùi gia!".
Nghe được nha đầu Oanh Nhi bẩm báo tin tức thăm dò được, Thẩm Thanh Nghiên không khỏi ch.ảy nước mắt.
"Tiểu thư, sao ngài lại khóc?", Oanh Nhi vội rút khăn giúp Thẩm Thanh Nghiên lau nước mắt.
Thẩm Thanh Nghiên đưa tay cầm khăn, tự mình lau lau, nói: "Không sao, ta không có nghĩ đến mẫu thân sẽ đập bể đầu mợ Bùi gia".
Nhị thẩm và Bùi phu nhân có tâm tư đó, lúc trước nàng đã biết rồi, cho nên, mỗi một lần người Bùi gia đến, trong lòng nàng liền run sợ, rất sợ mẫu thân sẽ đáp ứng cửa hôn sự này.
Nàng là thứ nữ, hiện thời lại xảy ra chuyện của Thẩm Thanh Vận, nàng càng thêm sợ chuyện hôn sự sẽ khó tìm.
Cho nên, nàng rất sợ hãi.
Cũng may, mẹ cả không có đáp ứng, còn đập bể đầu Bùi phu nhân.
Nàng sao có thể không cảm động?
"Phu nhân tuy là xưa nay không quá quản thúc tiểu thư ngài, nhưng phu nhân vẫn đem ngài để ở trong lòng", Oanh Nhi liền nhẹ nói.
Thẩm Thanh Nghiên nén lệ gật đầu cười.
Bùi phu nhân nổi giận đùng đùng ra khỏi Hưng Ninh hầu phủ, cảm thấy khẩu khí này khó có thể nuốt xuống, liền phân phó phu xe: "Đi, đến nhà cô nãi nãi".
Phu xe đáp một tiếng, xe ngựa vội vàng hướng quý phủ Thẩm Tránh mà đi.
"Phu nhân, vẫn nên đến chỗ đại phu xem trước một chút". Một nha đầu e dè khuyên nhủ.
Bùi phu nhân nhìn lướt qua, hai người nha đầu đều gấp rút cúi đầu, không dám lên tiếng nữa, thấp giọng liễm khí giúp nàng lau mặt, lại băng bó miệng vết thương trên trán.
Đến Thẩm phủ, Bùi thị không thấy đâu, tiếp đãi nàng là Dương di nương.
Thấy Dương di nương đoan trang hào phóng, ôn thuận hữu lễ, Bùi phu nhân một hơi không phát ra, cùng Dương di nương nói muốn gặp Bùi thị.
Dương di nương khó xử đáp: "Cữu phu nhân, lão gia phân phó, phu nhân cần tĩnh dưỡng, không thể gặp khách".
"Ngươi là cái thá gì, chẳng qua là cầm lông gà làm lệnh tiễn, ta là người nhà mẹ đẻ của phu nhân nhà ngươi, vẫn không thể gặp? Đây là đạo lý gì?". Bùi phu nhân tức giận.
Dương di nương cắn môi, phân phó nha đầu đi bẩm báo Thẩm Tránh.
Không đến một lát sau, Thẩm Tránh liền đi ra.
Thẩm Tránh vừa thấy vết thương được băng bó trên trán Bùi phu nhân, vội hỏi làm sao vậy.
Bùi phu nhân không nói là La Thủy Nguyệt đập, chỉ nói là không có việc gì, bị đụng một chút thôi, bởi vì lo lắng cho cô nãi nãi, tới đây thăm nàng.
Thẩm Tránh khách khí cùng Bùi phu nhân nói, đại phu dặn dò Bùi thị cần tĩnh dưỡng, không thể quấy nhiễu, còn nói hắn sẽ báo lại với Bùi thị, là nàng qua thăm.
Bùi phu nhân ngồi một lúc, đành phải kìm nén một bụng khí trở về Bùi phủ.
Vừa hồi Bùi phủ, đã bị Bùi lão phu nhân cho mời.
"Nghiệt chướng, quỳ xuống!", mời vừa vào nhà, một chung trà liền hướng Bùi phu nhân bay tới, đập lên một bên chân của nàng.
Bùi phu nhân sợ tới mức chân mềm nhũn, gấp rút cúi đầu đi vào, cung kính quỳ gối trước mặt Bùi lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài đây là thế nào?".
"Thế nào? Ngươi còn mặt mũi hỏi ta thế nào?", Bùi phu nhân vỗ bàn tức giận mắng: "Chính ngươi hôm nay đã làm ra chuyện tốt gì?".
Bùi phu nhân không rõ chuyện gì, không hiểu ra sao.
"Ngươi, ngươi quy củ không hiểu, nhà này ngươi cũng đừng quản nữa, giao cho con dâu trưởng của ngươi quản lí, còn ngươi dọn tới Phật đường ngẫm cho tỉnh đi".
Bùi phu nhân trong lòng hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi lão phu nhân: "Mẫu thân, rốt cuộc con dâu làm sai cái gì? Chọc cho mẫu thân ngài phát hỏa lớn như vậy? Xin ngài cho con dâu chết cũng phải chết minh bạch!".
Bùi lão phu nhân gầm lên: "Người đâu, đem phu nhân đưa đi Phật đường".
Bùi phu nhân hiểu rõ ra, liền nhào tới ôm lấy chân Bùi lão phu nhân: "Mẫu thân, tha mạng".
HẾT CHƯƠNG 85