Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 4 - Chương 16


trước sau

Editor: Ngọc Thương

Nhẫn Đông gật đầu đi an bài người làm việc.

Thanh Ninh ôm Tô Cẩn chơi thêm một lát, liền đứng lên, kêu hai nhũ nương cách đó không xa đi đến, cho hai người các nàng chiếu cố Tô Cẩn: "Bên ngoài mặt trời nóng, chơi ở dưới mái hiên một lúc nữa rồi đưa tiểu thiếu gia vào trong nhà".

"Vâng, phu nhân". Hai nhũ nương ứng, đưa tay tiếp Tô Cẩn.

Thanh Ninh dẫn theo Trà Mai và Ngọc Trâm vào phòng.

Thay đổi y phục, búi tóc, vừa vặn Nhẫn Đông cũng đã trở lại, nàng dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà ra khỏi Cảnh Tụy viên, đi tới viện tử của Tôn Ngọc Tuyết.

Làm cho người nhà Kết Hồng đến chỗ Tôn thị nháo, khả năng chưa đủ.

Tôn thị đẩy Tôn Ngọc Tuyết thành như vậy, là không cố tình, hơn nữa hai người vốn là cô cô và cháu gái, Tôn thị lại cực kì yêu thương tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết từ nhỏ.

Tôn thị là người thông minh.

Bà ta tự sẽ không đối nghịch với Tôn Ngọc Tuyết như vậy, sẽ dùng thân phận trưởng bối đến quan tâm, bao dung Tôn Ngọc Tuyết.

Hơn nữa, Tôn Ngọc Tuyết hôm nay thành cái dạng này, người nhà mẹ đẻ nàng ta cũng sẽ khuyên bảo nàng ta.

Thời gian nếu quá dài, nỗi hận trong lòng Tôn Ngọc Tuyết khả năng cũng sẽ phai nhạt.

Nàng phải hướng trên người Tôn Ngọc Tuyết bổ một đao.

Khiến cho nàng ta hoàn toàn hận thấu Tôn thị, là cái loại hận không thể tha thứ.

...

Tôn Ngọc Tuyết đang nằm trên ghế dài, đôi mắt cụp xuống, sắc mặt vô cùng không tốt.

Tôn Ngọc Tuyết tính tình càng lúc càng tàn bạo và thâm trầm.

Hạ nhân trong phong đều dè dặt cẩn trọng, sợ chọc phải nàng.

Ngay cả hai đại nha đầu thiếp thân Bích Nguyệt và Bích Vân cũng e dè cẩn thận, giọng nói so với bình thường nhỏ vài phần.

"Nàng ta tới làm gì? Không gặp!". Nghe nha đầu bẩm báo, Tôn Ngọc Tuyết đương nhiên tức giận.

Nàng hôm nay què rồi, Tiêu Thanh Ninh tới làm cái gì?

Tới thăm để chê cười nàng sao?

"Có lẽ thế tử phu nhân đến là để thăm phu nhân ngài, nếu phu nhân không muốn gặp thế tử phu nhân, thì không gặp là được, tội gì động khí chọc tức chính mình?". Bích Nguyệt nhẹ giọng nói một câu, sau đó nhìn xuống nha đầu kia: "Ngươi trở về nói với thế tử phu nhân, phu nhân vừa uống thuốc xong, mới ngủ rồi".

"Vâng".

Nha đầu kia cong gối, đang định lui xuống, Tôn Ngọc Tuyết liền đổi ý: "Mời nàng ta vào đi".

Mình phải sợ nàng ta sao?

Không gặp? Tiêu Thanh Ninh nhất định sẽ cho là mình sợ nàng ta, thấp hơn so với nàng ta ba phần!

Phải gặp nàng ta.

Trước kia kính nàng ta là chị dâu, hôm nay, bản thân không muốn lại ủy khuất chính mình nữa.

Ai làm cho mình không thoải mái, vậy mình cũng không để cho kẻ đó được thoải mái!

Vì thế, Tôn Ngọc Tuyết không động, vẫn như cũ nằm trên giường nệm, ánh mắt nhìn hướng cửa.

Thanh Ninh mang theo tươi cười vào phòng, thấy Tôn Ngọc Tuyết nằm trên giường, đi tới: "Đệ muội".

"Thế tử phu nhân". Đám người Bích Nguyệt, Bích Vân hướng Thanh Ninh hành lễ.

"Đại tẩu, thứ cho muội không thể đứng dậy hành lễ cho tẩu". Tôn Ngọc Tuyết trên mặt yêu kiều mang theo cười, nói với Thanh Ninh.

Ngữ khí nhưng không có nửa phân áy náy, còn mang theo vài phần khinh thường bên trong.

"Muội bây giờ còn có tổn thương, nếu như muội đứng lên hành lễ, ta chịu không nổi". Khóe miệng Thanh Ninh cười nhạt mang vài phần ngọt ngào.

"Đại tẩu mời ngồi". Tôn Ngọc Tuyết đưa tay chỉ vào ghế bên cạnh, sau đó phân phó Bích Nguyệt, Bích Vân: "Mau pha một bình trà ngon tới".

Thanh Ninh ngồi trên ghế cười hỏi: "Đệ muội tốt hơn chưa? Mãi cho đến hôm nay ta mới sang đây thăm muội được".

Tôn Ngọc Tuyết cũng cười trả lời: "Đã để tẩu tẩu quan tâm, khá hơn nhiều".

"Vậy thì tốt rồi". Thanh Ninh cười nhạt: "Làm chúng ta lo lắng muốn chết, cũng may muội đã tỉnh lại, về phân chân muội...".

Thanh Ninh nhìn hai chân của nàng: "Sẽ tốt, đệ muội yên tâm, nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ khang phục".

"Mượn tẩu tẩu chúc lành". Tươi cười trên mặt Tôn Ngọc Tuyết chựng lại: "Tẩu tẩu còn phải chăm sóc Cẩn nhi, thằng nhỏ tốt không? Thật là làm phiền tẩu cố ý đến đây một chuyến".

"Rất tốt". Thanh Ninh cười nhạt trả lời một câu.

... Hai người hàn huyên một hồi, Bích Nguyệt và Bích Vân bưng trà lên, thêm cả trái cây và điểm tâm.

"Các ngươi lui xuống đi, Bích Nguyệt, Bích Vân ở đây hầu hạ là được rồi". Tôn Ngọc Tuyết vẫy lui những tiểu nha đầu khác.

"Ngươi tới làm cái gì?". Đám người lui ra ngoài, Tôn Ngọc Tuyết không giả bộ nữa, nụ cười trên mặt cũng thu liễm trở về. Ánh mắt thẳng tắp nhìn Thanh Ninh.

Áo màu thủy lam thêu hoa lựu quấn cành, giày vải bồi đế, làn váy sắc bạc hà, búi tóc đọa mã kế, trâm cài bạch ngọc phỉ thúy, sắc mặt đỏ thắm, làn da như mỹ ngọc, tản ra yêu kiều sáng bóng.

Thanh phong lãng nguyệt động lòng người.

Nàng ta hôm nay, như hoa mùa hạ nở rộ sáng ngời, tuyệt diễm.

Lộ ra quang hoa đẹp đẽ quý giá bức người.

Mà mình thì sao? Không thể có con, hai chân cũng không đi được, có dung nhan tuyệt sắc thì thế nào? Mình không thể bước chân ưu nhã đi dưới ánh mặt trời, chỉ như minh châu sặc sỡ mất hào quang, ảm đạm không tia sáng.

Quá không công bằng!

Rõ ràng Phỉ biểu ca chính là người mình thích, mình đã thích huynh ấy nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì, Tiêu Thanh Ninh, kẻ đến sau này lại nhanh chân đến trước, đoạt đi Phỉ biểu ca?

Dựa vào cái gì, hôm nay mình bi thảm như vậy, mà Tiêu Thanh Ninh nàng ta lại chói lọi đến thế?

Ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết mang theo ghen ghét, không cam lòng, còn có oán hận.

Thanh Ninh tự không bỏ lỡ thần sắc biến hóa trên mặt Tôn Ngọc Tuyết, nhướng mày cười nói: "Ta tới làm gì? Ta tới đương nhiên là để thăm ngươi rồi?".

"Khẩu thị tâm phi! Ngươi sẽ có lòng tốt đến thăm ta như vậy?". Tôn Ngọc Tuyết đương nhiên không tin, mâu quang nhìn về phía Thanh Ninh dẫn theo lệ khí.

Đến thăm mình?

Mình đã tỉnh vài ngày, nhưng hôm nay nàng ta mới đến.

Làm chị em dâu, cho dù để làm bộ làm tịch một chút, lẽ ra nàng ta cũng nên đến thăm mình một hai ngày lúc ban đầu khi mình tỉnh rồi? Nhưng chút mặt mũi đó nàng ta cũng không muốn làm.

Vậy mà hôm nay lại tới, nàng ta sẽ có ý tốt đến thăm mình?

Coi Tôn Ngọc Tuyết mình là người ngu sao?

Nụ cười trên mặt Thanh Ninh một tia cũng không có thay đổi, ánh mắt trầm tĩnh cùng Tôn Ngọc Tuyết nhìn nhau.

Giằng co một lát, Tôn Ngọc Tuyết hừ một tiếng, mở miệng trước: "Đến thăm ta? Đại tẩu sẽ có lòng tốt như vậy? Ta thấy ngươi chính là đến để cười nhạo ta, châm chọc ta! Đến để cho ta nhìn thấy người hôm nay phong quang thế nào!".

"Đệ muội huệ chất lan tâm, nhanh như vậy đã đoán được mục đích ta đến đây". Thanh Ninh cười gật đầu, vô cùng thản nhiên thừa nhận.

"Ngươi...". Tôn Ngọc Tuyết bị chọc giận gần chết.

"Ta chính là tới cười nhạo ngươi!". Thanh Ninh ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt trong suốt.

Tôn Ngọc Tuyết tức giận đến mặt đều xanh: "Đại tẩu ngươi đúng là thành thật".

"Tôn Ngọc Tuyết, ngươi thích Tô Phỉ!". Thanh Ninh cười nhạt mở miệng.

Nghe vậy, mặt Tôn Ngọc Tuyết lập tức cứng lại, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.

Bích Vân nghe được, vì chủ tử nhà mình mà tức giận bất bình, nhưng cũng biết thân phận bản thân, vì vậy đè nén phẫn uất trong tim, nói: "Thế tử phu nhân, phu nhân nhà ta cùng thế tử từ nhỏ đã quen biết, trước kia là biểu huynh muội, hiện thời thế tử là đại bá của phu nhân nhà ta, tình cảm này tự nhiên không phải là một loại, nhưng lời này của thế tử phu nhân... Chẳng những làm dơ bẩn thanh danh của phu nhân nhà ta, mà còn làm dơ bẩn danh tiếng của thế tử!".

Thanh Ninh liếc nhìn Bích Vân.

"Làm càn, phu nhân nhà ta đang nói chuyện cùng Nhị thiếu phu nhân, không đến phiên ngươi chen miệng vào!". Bạc Hà quát lên.

"Bạc Hà, không được vô lễ". Thanh Ninh nhẹ nói.

"Phu nhân, là Bạc Hà lỗ mã.ng". Bạc Hà thấp giọng đáp.

"Thế tử phu nhân, Bích Vân vô tâm, thế tử phu nhân đại nhân đại lượng, mong rằng niệm nàng là một lòng vì chủ tử, không nên trách tội nàng". Bích Nguyệt kéo Bích Vân quỳ xuống.

"Đứng lên đi, ta cũng không nói sẽ trách nàng". Thanh Ninh hôm nay là tới tìm Tôn Ngọc Tuyết, không muốn so đo với một tiểu nha đầu, hướng hai người giơ tay.

"Tạ thế tử phu nhân". Bích Nguyệt cám ơn một câu, kéo Bích Vân đứng lên, cụp mắt đứng bên cạnh Tôn Ngọc Tuyết.

"Đại tẩu, có phải ngươi thấy ta hôm nay đã tàn phế, đến chỉnh ta đúng không?". Tôn Ngọc Tuyết hoàn hồn, trừng mắt nhìn Thanh Ninh.

"Tôn Ngọc Tuyết, ngươi vẫn luôn thích Tô Phỉ, ta nói không sai, hơn nữa... Cho tới bây giờ, lòng của ngươi vẫn như cũ, chưa từng thay đổi...". Thanh Ninh nhìn thẳng ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết, lạnh lùng nói: "Ngươi gả cho Tô Khiêm, cũng bởi vì muốn mỗi ngày được gặp
- - phu quân của ta".

Tôn Ngọc Tuyết cảm giác bản thân như bị lột sạ.ch quần áo, lõa lồ ở trước mặt Thanh Ninh, những ý nghĩ trong lòng mình đều hiện ra, không chỗ nào che giấu.

Tôn Ngọc Tuyết thẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hồi lâu sau, đột nhiên liền nở nụ cười, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta chính là thích Phỉ biểu ca, từ nhỏ đã thích huynh ấy, đời này, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là gả cho Phỉ biểu ca, nhưng... Đây hết thảy đều bởi vì ngươi mà bị phá hủy".

Âm thanh và nụ cười của Tôn Ngọc Tuyết đều đột nhiên nghiêm túc, trực tiếp giọng căm hận nói: "Đều vì ngươi! Đều bởi vì ngươi, tất cả đều tại ngươi! Ngươi đoán cũng không sai, ta gả cho Tô Khiêm, chính là vì muốn mỗi ngày có thể gặp được Phỉ biểu ca! Đều vì ngươi, nếu không phải là ngươi, Phỉ biểu ca nhất định sẽ cưới ta!".

Tôn Ngọc Tuyết càng nói càng kích động, nói đến phần sau, từ trên giường ngồi dậy, ngay cả sắc mặt và ánh mắt đều vặn vẹo dữ tợn.

"Không, ngươi sai rồi!". Thanh Ninh bưng chén trà thổi thổi, nhưng không uống, lại đem chén trà thả trở về mặt bàn, ngước mắt cười nhạt nhìn Tôn Ngọc Tuyết: "Ban đầu, trước khi tứ hôn, mẫu thân phái người đi qua Hưng Ninh hầu phủ, ừ, khi đó ta còn chưa đoạn tuyệt quan hệ với Hưng Ninh hầu phủ, vẫn còn là Đại tiểu thư Hưng Ninh hầu phủ, mẫu thân phái người qua, cố ý muốn cùng Hưng Ninh hầu phủ kết thân, vì thế tử cầu hôn ta".

Huyết sắc trên mặt Tôn Ngọc Tuyết đột nhiên biến mất sạch sẽ, trợn to hai mắt nhìn Thanh Ninh, trong mắt có không hề tin, còn có khổ sở cùng trầm thống, lập tức phản bác: "Không thể nào, mẫu thân làm sao lại phái người đi Hưng Ninh hầu phủ cầu hôn ngươi cho Phỉ biểu ca? Mẫu thân sẽ không làm như vậy! Mẫu thân tuyệt sẽ không đối với ta như vậy! Ngươi nói dối, Tiêu Thanh Ninh, ngươi dựng chuyện, ngươi nói dối!".

"Còn có, mẫu thân còn từng đi hoàng cung cầu xin Hoàng Hậu nương nương tứ hôn cho ta và thế tử, có điều, Hoàng Hậu nương nương dùng lí do hôn sự của thế tử cần Hoàng Thượng gật đầu làm chủ, mà cự tuyệt". Thanh Ninh không để ý đến Tôn Ngọc Tuyết đang điên cuồng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm.

"Không thể nào, không thể nào!". Tôn Ngọc Tuyết mãnh liệt lắc đầu vài cái, sau đó trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Thanh Ninh: "Ngươi nói dối, khi đó mẫu thân nhà mẹ đẻ ta, vì hôn sự của ta, đã đến Quốc Công phủ, cùng mẫu thân thương lượng qua, ngươi nói dối! Ngươi không có hảo tâm, muốn châm ngòi quan hệ giữa ta và mẫu thân!". Tôn Ngọc Tuyết lớn tiếng kêu lên.

"Hai chân của ngươi là bởi vì mẫu thân mà tàn, còn ngươi thì vì vậy mà đánh cho nha đầu đắc lực Kết Hồng bên người mẫu thân, đến bây giờ sinh tử chưa rõ, mạng treo lơ lửng!". Thanh Ninh khiêu mi, chậm rãi nở nụ cười, hỏi: "Đệ muội, quan hệ giữa ngươi và mẫu thân hiện tại, còn cần ta đến châm ngòi sao?".

"Đương nhiên, ngươi tự nhiên hi vọng quan hệ của chúng ta càng thêm ác liệt, ngươi chính là đến bỏ đá xuống giếng!". Tôn Ngọc Tuyết không tin Thanh Ninh: "Mẫu thân thương ta từ nhỏ, bà ấy tuyệt đối sẽ không đối với ta như vậy! Ngươi nói những lời này, là hi vọng ta cùng mẫu thân thế bất lưỡng lập, ngươi chính là cố ý đến ly gián chúng ta!".

"Bỏ đá xuống giếng cũng được, ly gián cũng được! Ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ". Nàng đúng là đến bỏ đá xuống giếng, đúng là công khai đến châm ngòi ly gián, đúng là đến giội dầu khiến cho Tôn Ngọc Tuyết trong lòng càng thêm hận Tôn thị. Thanh Ninh không phủ nhận, cũng lười giả mù sa mưa biện giải cho mình: "Có điều, những lời ta vừa nói đều là sự thật, thiên chân vạn xác!".

"Ta không tin!". Tôn Ngọc Tuyết mím môi, nhìn về phía Thanh Ninh đầy oán giận: "Ta sẽ không trúng kế của ngươi".

Ngữ khí nhưng lại ít đi một phần tự tin, nhiều hơn hai phần dao động và hoài nghi.

"Có tin hay không là tùy ngươi!". Thanh Ninh không sao cả nhún nhún vai: "Quấy rầy đệ muội ngươi lâu như vậy, ta cũng cần phải trở về, đệ muội ngươi nghỉ ngơi thật tốt".

Nói xong, đứng lên, bổ sung một câu: "Đệ muội, nếu ngươi không tin lời của ta nói, đại khái có thể đi hỏi mẫu thân, ta nghĩ, mẫu thân sẽ nói cho ngươi biết sự thật, ừ, ngươi còn có thể phái người đi thăm dò, không khó lắm để điều tra ra!".

"Được rồi, ta đi đây, đệ muội hảo hảo nghỉ ngơi".

Thanh Ninh cười dẫn theo Nhẫn Đông và Bạc Hà ra khỏi phòng.

Xuyên qua cửa sổ mở rộng, nhìn bóng lưng yểu điệu đi ra ngoài kia, Tôn Ngọc Tuyết hung hăng đem móng tay cắ.m vào trong lòng bàn tay.

"Phu nhân, thế tử phu nhân nhất định là thêu dệt vô cớ, Quốc Công phu nhân thương ngài từ nhỏ như vậy, hôm qua ngài đánh Kết Hồng, phu nhân cũng không nói gì, còn trước sau như một muốn ngài dưỡng thương cho mau khỏe". Bích Nguyệt vừa cùng Bích Vân dọn bàn, vừa nhẹ giọng khuyên: "Thế tử phu nhân đây là bỏ đá xuống giếng, châm ngòi ly gián".

Tôn Ngọc Tuyết cau mày, trong lòng ngổn ngang, vừa hoài nghi Thanh Ninh nói là giả, nhưng sâu trong đáy lòng lại có thanh âm nói cho nàng biết, Tiêu Thanh Ninh nói là thật.

Mẫu thân, bà ta sao có thể đối với mình như vậy!

Bà ta sao có thể cầu hôn Tiêu Thanh Ninh cho Phỉ biểu ca!

Mẫu thân nhà mẹ đẻ khi đó còn bởi vì hôn sự của mình và Phỉ biểu ca, cố ý đến thương lượng qua với bà ta!

...

Nỗi hận đối với Tôn thị, như thể mây đen tụ tập lại, ép tới nàng hít thở không thông.

Bích Nguyệt thấy Tôn Ngọc Tuyết không trả lời, nhẹ giọng tiếp tục nói: "Phu nhân, ngài hảo hảo nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều".

Dọn dẹp xong, Bích Nguyệt kêu tiểu nha đầu tiến vào đem chén đĩa bưng ra ngoài.

Tôn Ngọc Tuyết đỡ giường đứng lên: "Ta qua chỗ mẫu thân một chuyến, hai người các ngươi thay trang phục cho ta".

"Đi chủ viện?". Bích Nguyệt vội nói: "Phu nhân, ngài không cần phải để ý đến lời của thế tử phu nhân, ngài đến chỗ Quốc Công phu nhân, đây không phải là đúng như ý muốn của thế tử phu nhân sao?".

Vừa nói, vừa cùng Bích Vân đỡ Tôn Ngọc Tuyết đi vào trong.

"Tiêu Thanh Ninh, ả không giống như đang gạt ta". Tôn Ngọc Tuyết buồn bã nói, ánh mắt mang theo hận ý lành lạnh.

Nàng đương nhiên biết Tiêu Thanh Ninh đến không có hảo ý gì.

Nàng ta đến chính là để châm ngòi ly gián.

Chân của mình bởi vì mẫu thân mà không đi được.

Mà những điều Tiêu Thanh Ninh nói, nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Ngay lập tức phải đi hỏi rõ ràng.

Nàng không cam lòng! Nàng hận!

HẾT CHƯƠNG 16

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện