Ngọc Trâm đang dọn dẹp án thư cười cười ngẩng đầu nói "Vẫn là lão phu nhân ra tay lợi hại, muốn Chu tam tiểu thư ký khếước bán thân mới cho nàng ta vào cửa. Nhưng không nghĩ Chu gia so với lão phu nhân ác hơn, không những đem nàng ta đuổi ra khỏi nhà, còn nhanh như vậy rời kinh thành. Chu tam tiểu thư một chỗ dựa cũng mất, đường lui cũng bị cắt đứt hoàn toàn."
Ngọc Trâm nói xong chợt thở dài một hơi "Chu tam tiểu thư vốn là tiểu thư quan gia cao cao tại thượng..."
"Nàng ta là tự làm tự chịu. Ngươi có phải muốn đi giúp nàng ta đỡ đau buồn hay không?" Trà Mai trừng mắt nhìn Ngọc Trâm tức giận nói.
"Ta không phải chỉ là cảm thán một câu sao?" Ngọc Trâm quay đầu trừng mắt hung dữ nói "Ta ngược lại nghĩ cho dù nàng ta ký khế ước bán thân, lão phu nhân cũng không cần cho nàng ta vào cửa mới đúng. Vào cửa để giúp nàng ta vừa lòng đẹp ý sao? Ta nhưng là nhớ rõ lúc đó đại tiểu thư mang bệnh phải đi Vương phủ giải vây cho phu nhân..."
Ngọc Trâm nói xong liền rưng rưng nước mắt "Trà Mai ngươi không biết lúc đó tình huống như nào. Phu nhân thiếu chút nữa bị người ta đẩy vào bước đường cùng, trở về phủ còn suýt bị..."
Khi đó hung hiểm ra sao Trà Mai không ở trong phủ không có tự mình trả qua nhưng cũng đoán được ngày đó nguy hiểm đáng sợ, đi tới vuốt lưng Ngọc Trâm "Trước mặt đại tiểu thư ngươi nói những lời này làm gì? Không có lại khiến trong lòng đại tiểu thư khó chịu theo."
"Đại tiểu thư, nô tỳ không nên nói những lời này." Ngọc Trâm lau nước mắt trên mặt nói với Thanh Ninh.
"Ta hiểu. Trà Mai, ngươi giúp đỡ Ngọc Trâm cùng nhau thu dọn án thư. Ta muốn luyện chữ." Thanh Ninh cười cười nói với hai người.
"Đại tiểu thư người chờ chốc lát. Nô tỳ liền thu dọn xong." Ngọc Trâm vội vàng cười nói tiếp tục công việc.
"Lát nữa, nô tỳ mài mực cho đại tiểu thư." Trà Mai cũng cười nói.
"Đại tiểu thư, lão phu nhân sai người tới nói ngày mai đi Phổ Độ Tự dâng hương. Phu nhân sai nô tỳ qua đây hỏi tiểu thư một tiếng, đại tiểu thư người có muốn đi không?" Thu Bội ở cửa bẩm báo.
"Ngày mai?" Thanh Ninh ngẩng đầu hỏi Thu Bội.
"Vâng." Thu Bội gật đầu "Phu nhân nói nếu đại tiểu thư muốn đi vậy thì đi. Nếu không muốn đi phu nhân cho người hầu quay về bẩm báo."
Thanh Ninh suy nghĩ một chút nói với Thu Bội "Ta biết rồi. Ngươi nói với mẫu thân, tổ mẫu đã an bài xong tất cả thì phải đi thôi."
Những gia đình cao quý ở kinh thành, năm thì mười họa sẽ chọn ngày đi chùa miếu am ni cô ở ngoại thành dâng hương bái Phật, thuận tiện ăn chay quyên tiền không có việc gì cầu thịnh vượng, có việc cầu bình an.
Lần này Hầu phủ xảy ra nhiều chuyện, tổ mẫu sợ là muốn dùng tiền giải trừ tai ương, lấy ít may mắn làm yên lòng yên dạ.
Nếu nàng và mẫu thân không đi, nghĩ đến càng làm tổ mẫu đắc ý.
"Nô tỳ đã biết." Thu Bội trả lời.
++
Thẩm Phong an ủi, Chu Mi khó khăn ngừng khóc. Mắt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Phong nói "Hầu gia, bây giờ người nhà bỏ quên Mi nhi, Mi nhi từ nay về sau cũng chỉ có ngài."
"Ta hiểu. Nàng yên tâm, ta sẽ đối đãi tốt với nàng. Đều là tại ta làm cho nàng ủy khuất." Thẩm Phong thương tiếc nói.
"Có thể hầu hạ Hầu gia là Mi nhi có phúc. Mi nhi không ủy khuất." Chu Mi lắc đầu ôn nhu nhìn Thẩm Phong "Hầu gia, người lúc nào thì đón Mi nhi về nhà? Nhà trọ này tuy được nhưng rốt cuộc cũng không thoải mái bằng nhà. Huống hồ Mi nhi muốn bất cứ lúc nào cũng được hầu hạ ngài."
"Đợi vài ngày nữa." Thẩm Phong nhẹ giọng.
Hầu phu nhân không đồng ý nàng vào cửa sao? Mi tâm Chu Mi cau lại, nét mặt nửa phần cũng không biểu thị nhu thuận gật đầu "Vâng. Mi nhi sẽ chờ tin tốt của Hầu gia."
Dừng một chút, ánh mắt như nước nhìn Thẩm Phong ôn nhu nói "Hầu gia, Mi nhi không để ý danh phận, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Hầu gia Mi nhi liền thỏa mãn. Hầu gia nói thật với Mi nhi, có phải phu nhân không đồng ý cho
ta vào cửa không? Mi nhi không cầu gì khác nhưng Hầu gia con chúng ta không thể không danh phận sinh ra! Hầu gia, có muốn ta đi cầu phu nhân không?"
Trước ánh mắt ôn nhu như nước chờ đợi của Chu Mi, Thẩm Phong ngập ngừng nửa ngày mới nói "Là mẫu thân không đồng ý cho nàng vào cửa."
"Lão phu nhân không đồng ý ta vào cửa? Lão phu nhân chẳng lẽ không thích tôn nhi trong bụng Mi nhi sao?" Như vậy nằm ngoài ý liệu của Chu Mi.
"Cũng không phải. Mẫu thân nói nàng có thể vào cửa, chỉ là..." Thẩm Phong có phần không nói nên lời.
"Tuy nhiên làm sao? Lão phu nhân có phải có điều kiện gì không? Không có gì, chỉ cần có thể ở cùng Hầu gia điều kiện gì Mi nhi đều đồng ý."
"Mẫu thân người... người nói, nàng vào cửa... vào cửa phải ký khế ước bán thân." Thẩm Phong ấp a ấp úng nói.
Khế ước bán thân?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mi nhất thời trắng bệch.
"Mi nhi, nàng đừng vội. Ta sẽ thuyết phục mẫu thân, sẽ không ủy khuất nàng." Thẩm Phong vội nói.
"Vâng. Ta tin tưởng hầu gia." Chu Mi dựa vào ng.ực Thẩm Phong nói. Đôi tay trong tay áo nắm chặt thành quyền. Ký khế ước bán thân, sinh tử đều nằm trong tay người khác. Vậy mình với nô tỳ khác nhau chỗ nào?
Quyết không thể để lão phu nhân kia được như ý!
++++
Đi Phổ Độ Tự dâng hương, nữ chủ trong phủ đều đi, qua mấy ngày mọi người mới trở về thành.
Mặt trời chiều, ánh nắng phía tây như ánh gấm hồng trải hơn phân nửa bầu trời. Cành tường vi nởđúng lúc gió nhẹ lướt qua, trong không khí mang theo mùi vị hoa tường vi.
Lúc đến cửa chính Hưng Ninh hầu phủ, cả đám người ngồi trên mấy chiếc xe ngựa bị Chu Mi chắn ở cửa chính.
Chu Mi?
Thanh Ninh và Lý Vân Nương liếc nhau một cái, hai người đều xuống xe ngựa.
Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương đi về phía trước
Chu Mi một thân nguyệt nha áo váy màu trắng, trên đầu chỉ vẻn vẹn một trâm ngọc bích. Mặt mày xinh đẹp, ánh mắt ôn nhu như nước làm rung động lòng người quỳ gối ở cửa chính. Ánh chiều tà chiếu trên người nàng làm thành áo khoác màu vàng kim nhàn nhạt.
Tuy là quỳ nhưng dáng vẻ quốc sắc thiên hương, tư thái lả lướt, một thân đồ trắng làm nàng đặc biệt nhỏ nhắn mềm mại khiến cho mọi người thương yêu.
"Thiếp tham kiến lão phu nhân." Ánh mắt Chu Mi sướt mướt ngẩng đầu nhìn thẳng về phía lão phu nhân, đoan trang dập đầu một cái với lão phu nhân biểu tình cầu xin cung kính một chút cũng không hèn mọn "Lão phu nhân, Chu thị thiếp đã là người của Hầu gia. Lão phu nhân, thiếp với Hầu gia là thật tâm. Thiếp tự biết phạm vào điều không thể tha thứ, nhưng sai lầm lớn đã xảy ra thiếp không có lời nào để nói. Nhưng trong bụng thiếp là hài tử cốt nhục của Hầu gia, cầu lão phu nhân nể tình cốt nhục Hầu gia tha thứ thiếp..."
Chu Mi vừa nói nước mắt ngắn dài, cung kính dập đầu ba cái với lão phu nhân. Trong lúc cúi đầu khóe miệng nhếch lên. Khế ước bán thân?
Trước mặt bao người như vậy nàng thật ra muốn xem lão phu nhân làm như thế nào bức lương làm nô (1)?
(1): ép người lương thiện làm nô tỳ
Thanh Ninh liếc mắt nhìn Chu Mi, hơi quay đầu bận tậm nhìn Lý Vân Nương bên cạnh.
Lý Vân Nương nắm tay Thanh Ninh. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Thanh Ninh lắc đầu cười.
Lão phu nhân nhìn lướt qua đám đông bốn phía xì xào bàn tán chỉ chỉ trỏ trỏ, tức giận run người.