Editor: Ngọc Thương
Trong lòng Thẩm Phong vô cùng không muốn, một ngàn lần, một vạn lần không muốn kết cửa hôn sự này. Hắn không muốn cưới La gia Tứ tiểu thư, nhưng đây là Hoàng Thượng tứ hôn, cho nên mặc kệ hắn không vừa ý thế nào, cũng chỉ có thể nuốt khí giận trong lòng xuống mà chấp nhận.
Lão phu nhân hiểu con trai mình nhất, biết hắn yêu thích sắc đẹp, nhưng chuyện này chẳng còn cách nào, đành phải đợi đến lúc đó nạp thêm vài nàng có tư sắc vào phòng là được. Vì vậy lão phu nhân không cho rằng đây là đại sự gì, huống chi việc hôn sự này là Hoàng Thượng ban cho, đây là ân điển của Hoàng Thượng đối với Hầu phủ.
Thẩm Phong lo lắng đi lại ngoài thư phòng.
Lão phu nhân kêu Bùi thị tới Đào Nhiên cư, cùng nhau thương lượng công việc cho hôn sự, sính lễ, bàn bạc xem tân phòng nên đặt ở viện tử nào, thừa dịp này quét vôi, sửa chữa một phen. Những thứ này phải lập tức bắt tay vào làm, hôn lễ định vào tháng ba năm sau, cho nên kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian chuẩn bị.
Lão phu nhân đồng thời tính toán, lại thêm nhức đầu vấn đề tiền bạc.
Sính lễ dựa theo quy cách Hầu gia, không thể thiếu, nếu không sẽ đánh mất thể diện Hầu phủ, hơn nữa đây là Hoàng Thượng tứ hôn, không được quá đơn giản.
Việc bố trí tân phòng cũng không thể qua loa.
Cùng Bùi thị tính toán một hồi, mỗi một việc đều cần dùng đến tiền, lão phu nhân đau lòng không thôi.
Bùi thị cũng hoàn toàn không muốn, trong lòng đối với La tứ tiểu thư lại càng hết sức bất mãn. Tin đồn nói rằng La tứ tiểu thư tính tình hung hãn, tuy chỉ là lời đồn đãi, rốt cuộc nàng ta là người thế nào, Bùi thị vẫn chưa biết, cho nên ngoài bất mãn còn thêm vài phần kiêng kỵ nàng ta.
Bùi thị nhìn mặt mà nói chuyện, thấy lão phu nhân nhăn mày, trên mặt chứa vẻ giận dỗi cùng đau xót, trong lòng châm chước một phen, dè chừng phỏng đoán: "Mẫu thân, chuyện tứ hôn này thật sự quá mức bất ngờ, hay là do Hoàng hậu nương nương cho chủ ý? Dù sao việc nương nương đối tốt với đại tẩu, tất cả mọi người đều thấy rõ".
Hầu phủ không biết chuyện trong nội cung, đương nhiên không biết việc này thật ra do Nghi phi nương nương đề xuất, Bùi thị chỉ theo ý nghĩ của mình, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đoán là Hoàng hậu nương nương vì Lý Vân Nương mà đưa ra chủ ý.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Bùi thị, giáo huấn: "Ngươi nói lung tung cái gì đó? Hoàng hậu nương nương là ai mà ngươi dám bình phẩm?"
Ngoài miệng nói thế nhưng trên mặt lão phu nhân lại mang theo một tia không vui, trong lòng cũng ngầm thừa nhận lời Bùi thị mới nói.
Hoàng hậu nương nương sủng ái con dâu trước của bà, là việc ai ai cũng thấy. Bà làm mẹ chồng, hiển nhiên biết rõ. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng không thể nói ra được, quân uy khó dò, bốn chữ này rất hợp với Hoàng hậu nương nương, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ mang đến cho Hầu phủ ngập trời mầm tai vạ.
"Con dâu sai rồi." Bùi thị cũng hiểu tội bình phẩm về Hoàng hậu nương nương rất nghiêm trọng, liền thức thời nhận lỗi, rót cho lão phu nhân một chén trà nóng, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm: "Nếu không tại sao bỗng dưng lại tứ hôn cho Hầu gia với La gia Tứ tiểu thư...?"
Hưng Ninh hầu Thẩm Phong tuy có tước vị, nhưng không phải là cận thần được trọng dụng, chẳng qua là có chút tước vị và bổng lộc của Hầu gia thôi.
Trong lòng Bùi thị rất rõ năng lực của đại bá nhà mình.
Vì vậy lần ban hôn này thật sự rất kì quặc.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Bùi thị, tiếp trà, uống một ngụm, nói: "Lời này không nên nói nữa, muốn nói thì tự nói trong bụng đi!". Sắc mặt mang theo phẫn uất.
Trong lòng lão phu nhân dĩ nhiên nghĩ như Bùi thị, oán giận Lý Vân Nương vô cùng, đã cùng cách với con trai bà, rời khỏi Thẩm gia rồi mà không để nhà bà được yên. Đến cuối cùng vẫn còn muốn trả đũa Thẩm gia. Mười mấy năm qua thật sự đã nhìn nhầm đứa con dâu này rồi, để nó cùng cách rời đi xem ra cũng tốt, lão phu nhân thầm nói trong lòng.
"Lão phu nhân, Kiến An hầu phu nhân gửi thiệp mời đến". Thúy Hương xốc màn cửa, trong tay cầm một tấm thiệp mời đi đến, hai tay đưa cho lão phu nhân.
Lão phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, tiếp lấy thiệp, mở ra nhìn, Kiến An hầu phu nhân nói ngày mai tới bái phỏng. Lão phu nhân phân phó Thúy Hương: "Ngươi đi nói với người đưa thiệp, truyền lời ta, ngày mai ta ở bên này chờ người tới".
"Vâng". Thúy Hương quỳ gối thi lễ, trở về gặp ma ma Kiến An hầu phủ phái đi đưa thiệp mời.
Bùi thị hiếu kỳ không biết Trương thị lúc này có việc gì mà đến đây, liền hỏi: "Không biết Tống phu nhân có chuyện gì?"
"Ngày mai nàng đến sẽ biết", lão phu nhân không vội: "Thẩm Tống là hai nhà thế giao, ngày thường nàng đến đây trò chuyện một chút cũng không có gì kỳ quái".
Không có việc gì mới là lạ!
Trương thị là Kiến An hầu phủ đương gia chủ mẫu, hôn sự của Tống Tử Dật lại gần ngay trước mắt, hiện tại đã tháng mười hai, lẽ ra nàng ta còn đang bận tối mắt tối mũi mới phải.
Lão phu nhân tuy trong lòng cũng có hoài nghi như Bùi thị, nhưng đành kệ, cùng Bùi thị thương nghị một phen mọi việc, sau đó để Bùi thị trở về.
Thẩm Phong vì chuyện phải kết hôn với La tứ tiểu thư mà sinh lòng kháng cự, nhưng kháng cự không được, chỉ có thể giấu trong tim, vô cùng căm tức.
Lão phu nhân vì chuyện tiền bạc mà đau lòng.
Bùi thị vì tương lai không biết đại tẩu mới có đè lên đầu mình không mà sinh lo lắng.
Ngày Tết gần trước mắt, Hoàng Thượng tứ hôn cho Hầu gia, nhưng trong phủ, ba vị chủ tử ai cũng mang vẻ mặt tâm tình không tốt, cho nên bọn hạ nhân vô cùng lo sợ bất an, nguyên một đám chỉ biết vùi đầu làm việc.
Các di nương mỹ thiếp trong hậu viện của Thẩm Phong lại càng sinh lòng lo lắng.
*
Editor: Ngọc Thương
Ngày hôm sau, Kiến An hầu phu nhân Trương thị đúng hẹn tới bái phỏng.
"Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân". Trương thị vừa vào cửa, liền cười khanh khách hành lễ chúc mừng lão phu nhân.
"Tử Quỳnh gặp qua lão phu nhân, gặp qua nhị phu nhân". Đi cùng Trương thị còn có Tống Tử Quỳnh, một thân váy áo đỏ, kiều diễm như hoa.
"Gặp qua phu nhân". Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên, ba tỷ muội yêu kiều hướng Trương thị hành lễ.
Chuyện Trương thị chúc chính là chuyện tứ hôn của Thẩm Phong, lão phu nhân giả bộ cười đỡ người dậy: "Mau đứng lên, không cần đa lễ".
Tống Tử Quỳnh và ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũ bái lễ lẫn nhau.
Mọi người ngồi xuống, nha đầu dâng trà.
Lão phu nhân hướng ánh mắt hòa nhã nhìn Tống Tử Quỳnh, kéo nàng đến ngồi cạnh mình, thân thiết nắm tay nàng: "Để ta xem nào, mới mấy ngày không gặp, Tử Quỳnh đúng là càng ngày càng xinh đẹp".
"Đa tạ lão phu nhân tán thưởng", Tống Tử Quỳnh cười tươi như hoa.
"Lão phu nhân chớ có khen nó, nói cái gì mà xinh đẹp, còn không phải là lão phu nhân có phúc khí, nhìn mấy đứa nhỏ nhà ngài, đứa thì dịu dàng, đứa thì lanh lợi", Trương thị cười nhìn tỷ muội Thẩm Thanh Vũ nói: "Ta thì chỉ có mỗi huynh muội Tử Dật, hai đứa oan gia thôi".
Nói xong ánh mắt Trương thị rơi vào tấm lụa mỏng che trên người Thẩm Thanh Vũ: "Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn sao? Đã mời đại phu đến xem chưa?". Giọng nói thật là quan tâm.
Tương lai đứa nhỏ này là thiếp của Tử Dật, Trương thị cũng hi vọng gương mặt của Thẩm Thanh Vũ có thể tốt lên, như vậy con trai mình nhìn cũng thoải mái.
Nghe thấy Trương thị quan tâm, Thẩm Thanh Vũ hạ tấm lụa mỏng xuống, sắc mặt đỏ hồng, mềm mại trả lời: "Tạ phu nhân quan tâm, con vẫn đang dùng thuốc đều đặn".
"Đừng nóng vội, từ từ sẽ khỏi". Trương thị an ủi.
Sắc hồng trên mặt lan đến tận tai, Thẩm Thanh Vũ trầm nhẹ đáp: "Vâng".
Thái thị đối với bộ dáng mềm mại của Thẩm Thanh Vũ rất hài lòng, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng.
Lão phu nhân nhìn một màn này, cười nói với tỷ muội Thẩm Thanh Vũ: "Tử Quỳnh lâu rồi mới đến chơi, tỷ muội các ngươi đưa nàng đến buồng lò sưởi nói chuyện chút đi".
Tỷ muội Thẩm Thanh Vũ cùng Tống Tử Quỳnh đứng dậy quỳ gối.
Lão phu nhân phân phó Thúy Lan, bảo nàng đến buồng lò sửa đốt bếp lò, không được để các vị tiểu thư gặp lạnh.
"Hôn sự của Tử Dật chuẩn bị đến đâu rồi?" Chờ các vị tiểu thư ly khai, lão phu nhân liền hỏi.
"Nhờ phúc của ngài, mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng". Trương thị cười gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay trời lạnh, ngươi cũng coi chừng sức khỏe, đừng để quá sức". Lão phu nhân cười dặn dò.
"Đợi Quận chúa vào cửa, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút", Bùi thị cười tham gia
náo nhiệt.
"Đúng vậy, ta đã vất vả nhiều năm rồi, cũng nên nghỉ xả hơi", Trương thị cười ha ha.
Lão phu nhân cùng Bùi thị cùng cười rộ lên.
"Không riêng ta, còn có lão phu nhân ngài, rất nhanh thôi cũng sẽ đón thêm một nàng dâu mới", Trương thị vừa cười vừa nói.
"Cám ơn ngươi đã chúc phúc", nụ cười trên mặt lão phu nhân mang phần cứng ngắc.
Bùi thị cũng cố nặn ra nụ cười chiếu lệ.
Trương thị thấy sắc mặt hai người, trong lòng liền hiểu hai người đối với La tứ tiểu thư không hài lòng, vì vậy cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó ngước mắt nhìn lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài yên tâm, tin đồn không thể tin, ta đã từng gặp qua La gia Tứ tiểu thư, bộ dạng đoan chính, tính tình tuy cứng rắn một chút, nhưng cũng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một đứa bé ngoan".
Trương thị thấy thần sắc trên mặt lão phu nhân cùng Bùi thị chưa buông lỏng, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Lão phu nhân, La đại nhân nhậm chức tại Lại bộ, không lâu nữa sẽ lên chức Lại bộ thượng thư, theo ta thấy, cửa hôn sự này rất tốt, đây cũng là do Nghi phi nương nương thấy đứa bé La gia kia tính tình thẳng thắn cởi mở, mới cầu xin Hoàng Thượng ban cho cửa hôn sự này".
"Là ý tứ của Nghi phi nương nương?" Lão phu nhân kinh ngạc.
Bùi thị cũng rất kinh ngạc nhìn về phía Trương thị.
"Còn không phải là ý tứ của Nghi phi nương nương sao?", Trương thị cười gật đầu: "Lão phu nhân, tương lai Hầu gia có nhà vợ là Lại bộ thượng thư, đối với Hầu phủ mà nói, đây còn không phải là thêu hoa trên gấm? Tiền đồ của vài vị công tử trong quý phủ, sau này nhất định sẽ thuận lợi, bay cao".
Nghi An quận chúa và Tứ hoàng tử quan hệ thân thiết, Nghi phi nương nương là mẫu thân thân sinh của Tứ hoàng tử, Trương thị lại à mẹ chồng tương lai của Nghi An quận chúa, nên Trương thị biết rõ chân tướng việc này cũng là chuyện bình thường.
Trương thị nói lời có lý, lão phu nhân cùng Bùi thị nghe được trong lòng lập tức vui mừng.
Sắc mặt lão phu nhân thay đổi, vừa cười vừa nói: "Những thứ khác quả thật ta không nghĩ tới, chỉ hi vọng bên cạnh Phong nhi có một người biết lạnh biết nóng hiểu nó, phu thê bọn nó có thể hòa thuận sống qua ngày là ta yên tâm rồi".
"Vâng, lão phu nhân ngài nói rất đúng", Trương thị cười cười, trong lòng cũng an tâm.
Con dâu tương lai của nàng cùng Tứ hoàng tử thân thiết, cho nên nhà nàng cưới Nghi An quận chúa tức là đã trói buộc vào mối quan hệ với Tứ hoàng tử. Nghi An quận chúa đánh tiếng với nàng, ý tứ muốn cân nhắc kết thân với Hầu gia, vì vậy nàng liền hẹn La phu nhân và La tứ tiểu thư gặp mặt, còn cố tình trùng hợp để La tứ tiểu thư nhìn thấy Hưng Ninh hầu Thẩm Phong. Cho nên, cửa hôn sự này là La gia Tứ tiểu thư tự mình gật đầu ưng thuận.
Hưng Ninh hầu Thẩm Phong trong hậu viện đều là tiểu mỹ nhân kiều mị, nàng cũng không hy vọng đến lúc đó La tứ tiểu thư vào Hưng Ninh hầu phủ sẽ cùng Thẩm Phong vợ chồng bất hòa. Vì vậy hôm nay nàng cố ý đi chuyến này đến đây.
Trong buồng lò sưởi, Tống Tử Quỳnh cùng tỷ muội Thẩm Thanh Vũ ăn điểm tâm, uống trà. Tống Tử Quỳnh và ba nàng không thân thiết như với Thanh Ninh, cho nên cũng không có nhiều lời để nói, chỉ bàn một chút cầm kỳ thi họa, hàn huyên mấy chuyện linh tinh giết thời gian.
Tống Tử Quỳnh mấy lần muốn mở miệng hỏi tình hình gần đầy của Thanh Ninh, nhưng lời chưa nói ra liền nuốt xuống.
Trong lòng Thẩm Thanh Vũ muốn kết thân hơn với Tống Tử Quỳnh, dù sao tương lai nàng cũng đến Kiến An hầu phủ sống, cho nên giọng nói dịu dàng, thái độ thành khẩn nịnh nọt Tống Tử Quỳnh.
Bất quá, Tống Tử Quỳnh tâm tính cao ngạo, nói chuyện với Thẩm Thanh Vận mới có vẻ thân cận hơn chút ít.
Nha đầu đến bẩm báo Trương thị chuẩn bị ra về, Tống Tử Quỳnh đứng dậy, tỷ muội Thẩm Thanh Vũ đưa nàng sang phòng bên.
Tống Tử Quỳnh hành lễ với lão phu nhân và Bùi thị, cùng Trương thị cáo từ rời đi.
Lão phu nhân cho người gọi Thẩm Phong đến, đem lời Trương thị nói cho Thẩm Phong, Thẩm Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, căm tức trong lòng lúc này mới giải tỏa vài phần.
Thấy con trai nghĩ thông suốt được chút ít, lão phu nhân mới yên lòng, sau đó lại cùng Bùi thị tính toán sính lễ lần nữa, xem có chỗ nào không ổn không.
**
Editor: Ngọc Thương
Hầu phủ khua chiêng gõ trống chuẩn bị đại hôn của Thẩm Phong.
Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương thì sống vô cùng thích ý, nhàn nhã mà đơn giản.
Lý Vân Nương nghe đề nghị của Thanh Ninh, chọn ra một bản sách làm tạ lễ, chuẩn bị đưa tới cho Tô Phỉ.
Cân nhắc đến danh dự của nữ nhi, Lý Vân Nương không trực tiếp phái người đem lễ vật đưa đến Quốc công phủ, dù sao chuyện Tô Phỉ cứu con gái mình cũng khá tế nhị, nếu giương cờ trống đem lễ đưa đến Quốc công phủ, không biết sẽ bị người ta truyền thành cái dạng tin tức gì.
Hơn nữa, thỉnh Tô Phỉ đến phủ chơi cũng không thích hợp.
Cho nên, vì lòng biết ơn, Lý Vân Nương quyết định tự mình gặp mặt cảm tạ hắn, nơi hẹn gặp đương nhiên là tại Quan Nguyệt lâu của nàng.
Nhưng mà làm sao để thông báo cho hắn biết cũng là một vấn đề khó khăn.
Trực tiếp mang thiệp mời đến Quốc công phủ thật không ổn.
Nàng là người phụ nữ mới cùng cách, còn mang theo một nữ nhi khuê tú bên người, ở trong mắt người đời nhìn vào, có thể sẽ cho rằng mình thấy người sang bắt quàng làm họ, rắp tâm bất lương.
Vì vậy Lý Vân Nương đem chuyện truyền tin giao cho Du chưởng quỹ của Quan Nguyệt lâu. Có thể lên làm chưởng quỹ Quan Nguyệt lâu, bản lĩnh cũng không phải dạng vừa.
Rất nhanh sau đó đã có tin tức của Tô Phỉ gửi lại, nói sẽ đến đúng giờ hẹn.
Ngày hẹn là ngày mười hai, khí trời phi thường tốt, ánh nắng ấm áp.
Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh theo thời gian ước định đến Quan Nguyệt lâu.
Vào nhã gian, mới ngồi xuống, tiểu nhị còn chưa kịp rót trà cho hai người, chưởng quỹ đã tự mình ra cửa đón Tô Phỉ vào.
Tô Phỉ mặc cẩm bào tím nhạt thêu vân, da trắng như ngọc, nụ cười trên mặt ôn hòa, lịch sự tao nhã như sương sớm, cung kính hướng Lý Vân Nương ôm quyền hành lễ: "Phu nhân, để phu nhân đợi lâu".
"Thế tử đã đến", Lý Vân Nương ôn nhu cười đứng dậy.
"Thế tử", Thanh Ninh đứng lên theo, quỳ gối hành lễ.
Tô Phỉ khẽ nhìn thoáng qua Thanh Ninh, mâu quang mênh mông, trong trẻo như nước, ôm quyền trả thi lễ: "Đại tiểu thư".
Âm thanh ôn nhu, chậm chạp như gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng phất qua tâm khảm Thanh Ninh, khiến nàng liền nhớ lại lần vô tình gặp hắn mấy ngày trước ở Quan Nguyệt lâu.
Thanh Ninh lập tức cảm thấy có chút không tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, lẽ ra hôm nay nàng không nên đi theo.