Editor: Ngọc Thương
Thẩm Thanh Vũ đứng lên, nói: "Chúng ta đến chỗ tổ mẫu xem một chút".
Thanh Ninh cùng Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên đứng lên theo nàng, cùng nhau đi đến phòng lão phu nhân.
Nha đầu vừa vào Đào Nhiên cư liền lớn tiếng kêu, lão phu nhân mới chợp mắt một chút đã bị đánh thức, ngược lại không nghe rõ nha đầu đó nói cái gì, trong lòng cực kì bực bội, không vui quát lên: "Ai mà la to thế!".
"Lão phu nhân, ngài uống một ngụm trà cho tỉnh táo", Lâm ma ma bưng trà, một tay đỡ lão phu nhân ngồi dậy: "Thúy Lan đã ra ngoài xem rồi ạ".
Lão phu nhân cúi đầu uống một hớp trà, Lâm ma ma đem chén trà để trên bàn, cầm khăn lau khóe miệng lão phu nhân, hỏi: "Lão phu nhân muốn dậy hay là tiếp tục ngủ thêm một lát?".
Nói thì nói thế, nhưng tâm tự hiểu, lời của nha đầu kia, lão phu nhân trong lúc ngái ngủ không nghe thấy, còn Lâm ma ma đang tỉnh thì đã nghe được rõ ràng. Hôm qua vừa mới vào cửa, hôm nay liền đánh nhau, lão phu nhân nhất định là muốn dậy.
Hầu gia cưới La gia Tứ tiểu thư về, lão phu nhân vô cùng mong đợi, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của La tứ tiểu thư, Lâm ma ma thở dài trong lòng, bà hiểu rõ sở thích của Hầu gia, chỉ e La tứ tiểu thư này chắc chắn sẽ không được Hầu gia sủng ái.
Quả nhiên, vừa vào cửa đã đánh nhau! Thật sự là oan nghiệt!
Trong lòng Lâm ma ma không khỏi cảm khái một hồi.
"Để ta dậy đi", lão phu nhân vuốt vuốt thái dương, mùa xuân khí trời dễ bị cảm, vừa mới ngủ đã bị đánh thức, thái dương lão phu nhân co rút đau nhức.
"Lão phu nhân", Thúy Lan vén màn cửa đi vào: "Bên ngoài có tiểu nha đầu Châu Nhi của Mộ Lan viện tới, nói là Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau".
"Cái gì?", Lâm ma ma vừa đỡ lão phu nhân xuống đất, lão phu nhân nghe vậy vọt đứng thẳng người, nhìn Thúy Lan hỏi: "Ngươi mới nói cái gì? Ai với ai đánh nhau?".
Thúy Lan thấp giọng lặp lại: "Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau".
"Đúng là không để người ta bớt lo, làm sao đang êm đẹp tự nhiên lại đánh nhau? Thúy Hương, Thúy Trân, hai người các ngươi đi trước xem sự việc thế nào!", lão phu nhân trầm mặt xuống, phân phó Thúy Hương.
"Vâng, lão phu nhân", Thúy Hương, Thúy Trân quỳ gối vâng lời, vội vàng bước nhanh ra cửa.
"Tại sao lại nháo lên? Có xung đột gì sao?", lão phu nhân vừa nói vừa lệnh cho Lâm ma ma và Thúy Lan thay quần áo, chải đầu cho mình.
Thay y phục, vuốt tà áo cho lão phu nhân xong, Thúy Lan vừa chải đầu vừa trả lời: "Châu Nhi chỉ là nha đầu tam đẳng trong Mộ Lan viện, nó không biết nguyên nhân, chỉ nói là sau khi phu nhân trở về từ chỗ của lão phu nhân, gặp mấy tiểu thiếp của Hầu gia, ban đầu không có chuyện gì, nhưng khi Hầu gia đến Mộ Lan viện, không biết vì sao lại ầm ĩ với phu nhân, sau đó liền động thủ".
Thanh Ninh cùng tỷ muội Thẩm Thanh Vũ đi đến, Thẩm Thanh Vũ tiến lên, tiếp lược ngọc trong tay Thúy Lan, vấn cho lão phu nhân một búi tóc tròn, sau đó dùng ngọc trâm xanh biếc cài lên, nhẹ nói: "Tổ mẫu chớ vội, chẳng phải nha đầu bà tử đã nói không có chuyện gì lớn rồi sao".
"Hi vọng thế", lão phu nhân đưa tay vuốt tóc bên tai, đứng dậy: "Trước tiên đi nhìn kỹ rồi nói, vừa mới vào cửa, ngàn vạn lần không nên nháo ra sự gì mới tốt".
"Cháu gái đỡ ngài", Thẩm Thanh Vũ nhu thuận đưa tay đỡ lão phu nhân đi ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ lướt nhanh qua Thanh Ninh, trong mắt mang theo ý cười, sau đó nhất mực cung kính đỡ lão phu nhân đi trước.
Thẩm Thanh Vận cùng Thẩm Thanh Nghiên vội vàng đi theo.
Đây là khiêu khích nàng sao? Đắc ý lắm? Bởi vì nàng ta được nuôi dưới gối lão phu nhân, lại được lão phu nhân sủng ái ư? Thanh Ninh cười nhạt, đi theo sau các nàng, hướng tới Mộ Lan viện.
"Hầu gia và tân phu nhân đánh nhau?", đang xử lý công việc vặt, nghe nương tử của quản sự đến bẩm báo tin tức, Bùi thị kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đúng vậy ạ, phu nhân, lão phu nhân đang đi tới Mộ Lan viện", Hà Hương gật đầu thấp giọng trả lời.
"Cũng không có chuyện gì gấp, mọi việc hôm nay đến đây thôi", Bùi thị quyết đoán đem công việc phân phó xuống dưới.
"Vâng, Nhị phu nhân".
Bùi thị không đợi được, kéo váy chạy đến Mộ Lan viện, trong mắt lóe lên tia hào quang nhiệt liệt, khóe miệng vui vẻ không thể che giấu.
Vừa vào cửa liền đánh nhau!
Thật tốt quá! Bùi thị cao hứng đến mức muốn cười ha ha.
La Thủy Nguyệt kia bộ dạng khó coi như thế, sau này một mình Bùi thị nàng làm chủ mẫu cái phủ này rồi!
Đỡ tốn công nàng phải ra tay tính kế phòng bị!
Cho dù không phải một mình nàng làm chủ mẫu, với tình huống trước mắt, tương lai nếu La Thủy Nguyệt không thể đẻ con trai, còn chẳng phải sẽ mất đi uy quyền?
Dưới chân Bùi thị tựa như có gió.
"Lão phu nhân, ngài đã tới", Thúy Hương thủ ở cửa viện, thấy đoàn người lão phu nhân đi đến, vội vàng nghênh đón.
"Chuyện gì xảy ra?". Lão phu nhân vừa đi vào trong vừa hỏi.
Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng truyền tới cùng với tiếng thét chói tai, lão phu nhân nhíu chặt lông mày.
Thúy Hương vừa đón lão phu nhân đi vào trong, vừa nói rõ ngọn nguồn.
Chuyện là sau khi Thẩm Phong dẫn theo La Thủy Nguyệt rời khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Phong liền đi đến thư phòng ngoại viện, La Thủy Nguyệt thì mang nha đầu trở về Mộ Lan viện.
Tân phu nhân mới vào cửa, đương nhiên là thiếp thất cũng muốn bái kiến, kính trà tân phu nhân.
Trước kia, thời điểm Lý Vân Nương còn là hầu phu nhân, Lý Vân Nương thiện tâm, nuôi ăn nuôi uống các nàng vô cùng tốt, chưa bao giờ khắt khe. Nhưng tân phu nhân La Thủy Nguyệt này, các nàng đã nghe qua tin đồn, biết rõ La phu nhân trong kinh thành nổi danh là con cọp cái, cho nên tất nhiên không ai dám có một chút khinh mạn, vô cùng cung kính thỉnh an La Thủy Nguyệt.
La Thủy Nguyệt thấy một phòng mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, diêm dúa, lập tức nổi giận, liền để một phòng mỹ thiếp quỳ gối trước cửa, theo quy củ đấm chân, châm trà, bóp vai cho nàng.
Cái này cũng không tính là gì, dù sao thiếp hầu hạ chủ mẫu cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thẩm Phong từ thư phòng trở lại Mộ Lan viện, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nảy lòng thương xót, đặc biệt là nhìn thấy Ngọc di nương được hắn sủng ái, đang hèn mọn quỳ gối đấm chân cho La Thủy Nguyệt.
Một người như cành liễu trước gió, kiều mị như hoa; một người thì vóc dáng khỏe mạnh, da đen mặt xấu. Đương nhiên Thẩm Phong nghiêng về mỹ nhân, vì vậy liền trầm mặt.
Đôi co vài câu, La Thủy Nguyệt giận không kiềm được, đem tách trà trong tay nện vào đầu Thẩm Phong, hai người liền đánh nhau.
Lão phu nhân nghe được câu chuyện, mặt tối sầm, bước vào cửa.
Trong phòng, trên sàn vãi đầy mảnh sứ vỡ, điểm tâm, nước trà, hoa, bình phong phú quý rơi khắp nơi. Đồ chơi quý giá, bình sứ bày trên gác cao cũng bị đánh nát trên mặt đất.
Một phòng mỹ thiếp sắc mặt tái nhợt, che miệng ô ô kêu: "Hầu gia, phu nhân, đừng đánh, đừng đánh", muốn tiến về phía trước khuyên bảo, nhưng lại không dám.
Giúp Hầu gia sẽ đắc tội với tân phu nhân, phu nhân sau này là chủ mẫu, nắm trong tay tính mệnh các nàng. Nhưng giúp phu nhân sẽ đắc tội Hầu gia, các nàng còn muốn được Hầu gia sủng ái để sống qua ngày. Tình thế khó xử, cho nên đành phải ở bên cạnh kêu la.
La Thủy Nguyệt húc đầu vào eo Thẩm Phong, níu lấy thắt lưng trên áo bào hắn, miệng hét lớn: "Ngươi đánh đi, đánh đi, có lá gan hôm nay đánh chết ta đi!".
Thẩm Phong đứng giữa phòng, trên trán còn vương vết máu đỏ rực, hai chân bị La Thủy Nguyệt cho nha đầu ôm lấy, hai tay siết chặt vai La Thủy Nguyệt: "La thị, ngươi mau dừng tay!".
Thúy Trân đứng cạnh hai người, một tay kéo La Thủy Nguyệt, một tay kéo Thẩm Phong: "Hầu gia, phu nhân, nô tỳ cầu xin hai người, mau buông tay".
Tình hình chiến đấu này... Thật sự là kịch liệt nha!
Thanh Ninh nhìn lướt qua tình huống trong phòng, ánh mắt rơi vào Thẩm Phong và La Thủy Nguyệt.
Dù đã biết trước, nhưng ánh mắt Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên vẫn mang vài phần
khiếp sợ nhìn hai người đang đánh nhau.
"Dừng tay, còn thể thống gì". Lão phu nhân rống giận.
"Lão phu nhân!", những mỹ thiếp đang khuyên bảo không dám tiến về phía trước, lập tức cảm thấy có người tâm phúc, quỳ xuống nước mắt lưng tròng nhìn lão phu nhân.
Thấy lão phu nhân đi vào phòng, La Thủy Nguyệt buông Thẩm Phong ra, lảo đảo vọt tới trước mặt lão phu nhân, quỳ gối một chút bên chân lão phu nhân, ôm lấy hai chân bà, lớn tiếng khóc thét: "Mẫu thân, con dâu không sống nổi, người hãy để con dâu chết đi!".
Hai nha đầu ôm chân Thẩm Phong cũng buông tay ra, quỳ trên đất.
"Mau đứng lên, trên đất toàn mảnh sứ vỡ, coi chừng bị thương", lão phu nhân vươn tay giả vờ đỡ, rồi liếc mắt ra hiệu cho Thúy Hương cùng Thúy Lan.
Thúy Hương cùng Thúy Lan vội vàng đỡ La Thủy Nguyệt đứng dậy.
Lão phu nhân nhìn chén trà nát tan, bình sứ, đồ chơi quý giá, còn có cả bình phong tinh mỹ bị đập, thoáng qua một tia đau lòng, trầm giọng quát: "Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ, coi chừng đả thương người!".
Thúy Trân gấp rút gọi người tiến đến, cộng thêm nha đầu của La Thủy Nguyệt, một đám nha đầu nhanh chóng dọn dẹp phòng.
Lão phu nhân đưa tay vuốt mấy sợi tóc tán loạn của La Thủy Nguyệt, sau đó thu tay về, đi tới ghế chủ vị ngồi xuống: "Mấy ngày đại hỉ, đừng có nói đến chữ chết, xúi quẩy lắm!".
"Lão phu nhân, Hầu gia khi dễ con dâu, còn oan uổng con dâu. Hầu gia vì tiểu thiếp không lên được mặt bàn mà muốn lấy mạng con dâu", La Thủy Nguyệt ô ô khóc, đưa tay chỉ vào mỹ thiếp đang quỳ trên đất, lên án Thẩm Phong.
"La thị, ngươi đừng nói lung tung, ta khi dễ ngươi lúc nào? Ta muốn mạng ngươi lúc nào?", Thẩm Phong lập tức lớn tiếng phản bác.
"Ngươi chưa từng? Ngươi không có sao? Ngươi vì con hồ ly kia mà quát ta, không phải sao?", La Thủy Nguyệt hướng Thẩm Phong lớn tiếng nói, sau đó quay đầu vô cùng ủy khuất nhìn về phía lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài xem, Hầu gia ở đây quát ta, ta vừa mới vào cửa, Hầu gia vì mấy thứ đồ chơi các nàng mà quát ta, một chút mặt mũi cũng không để lại, sau này ta biết phải quản thúc hậu viện thế nào? Ta phải lập uy thế nào? Đây không phải là muốn lấy mạng ta sao? Mẫu thân, ngài để ta đi chết đi!". (con mụ La Thủy Nguyệt này suy luận cũng giỏi =))).
Lão phu nhân hung hăng nhìn qua đám mỹ thiếp lê hoa đái vũ*, vừa thấy đã thương, mỹ thiếp đều đàng hoàng cúi đầu xuống, không dám thở mạnh, không dám lên tiếng.
(lê hoa đái vũ: dáng vẻ khóc như hoa lê dính mưa, vô cùng kiều diễm)
Lão phu nhân lại trừng mắt liếc Thẩm Phong, sau đó nói với La Thủy Nguyệt: "Hai vợ chồng có gì thì từ từ nói, không nên vung tay như vậy, khiến người bị thương, mình cũng bị thương, bây giờ biết làm sao mới tốt?".
Lão phu nhân nói, rồi nhìn vào cái trán đang đổ máu của Thẩm Phong: "Ngươi xem, Phong nhi đã đổ máu rồi, ngày đại hỉ thấy máu là điềm xấu, nếu hắn có nói sai cái gì, ta sẽ bảo hắn nhận lỗi với ngươi".
Nói rồi nhìn thoáng qua Thúy Lan, Thúy Lan liền gấp rút xoay người ra cửa lấy thuốc, phân phó nha đầu đi thỉnh đại phu.
"Mẫu thân, Hầu gia vì mấy con hồ ly tinh này mà mắng ta, còn động thủ đánh ta, là Hầu gia muốn chiều thiếp bỏ bê vợ! Mẫu thân, dù sao Hầu gia cũng không vừa mắt ta, vậy hôm nay hãy cho ta được sảng khoái, để ta được chết đi!", La Thủy Nguyệt che miệng, khóc lóc kể lể.
"Ngươi! Đổi trắng thay đen!", Thẩm Phong tức giận rùng mình, đưa tay chỉ La Thủy Nguyệt, lại chỉ vào vết máu đang chảy trên trán: "Ta đánh ngươi bao giờ? Là ngươi động thủ đánh ta trước. Ngươi xem, cái này là do ngươi đánh".
"Còn không phải do ngươi, ngươi tự dưng đến đây phát hỏa với ta, còn nói bộ dáng của ta, bộ dáng...", La Thủy Nguyệt nhìn lão phu nhân, khóc to: "Mẫu thân, Hầu gia hắn không có lương tâm, khi dễ con dâu".
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đại tẩu, Hầu gia nói gì ngươi mà khiến ngươi nổi thịnh nộ như vậy?", Bùi thị kinh hô đi đến.
La Thủy Nguyệt không nói ra, nhưng lão phu nhân hiểu, đoán chừng là do con trai mình nói mấy lời không êm tai, chọc giận con dâu, mắt nhìn Bùi thị, sau đó giả vờ giận hướng Thẩm Phong trách: "Ngươi nói lời gì đắc tội với vợ ngươi, sao sau đó không xin lỗi nàng hả?".
Thanh Ninh cùng đám người Thẩm Thanh Vũ yên lặng đứng bên cạnh lão phu nhân, không nói gì.
"Đại tẩu, Hầu gia vô tâm, ngươi cũng đừng giận hắn, ngày đại hỉ phải vui vẻ một chút", Bùi thị lên tiếng.
Thẩm Phong nhìn La Thủy Nguyệt, nhíu mày, thấp giọng thì thầm: "Ta cũng chẳng nói gì sai".
La Thủy Nguyệt đứng gần đó, nghe rõ tường tận, tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Thẩm Phong: "Có bản lĩnh thì đừng đụng vào người ta! Các nàng nguyên một đám bộ dạng dụ dỗ, ngày thường diêm dúa, khác gì một lũ thổi đèn*, đêm qua chẳng phải ngươi muốn thân thể ta như vậy sao, cả đêm đều thoải mái".
(* ý nói như gái lầu xanh)
La Thủy Nguyệt da mặt đen, nói xong câu mặt không đỏ, tim không nhảy, căm tức nhìn Thẩm Phong. Một phòng mỹ thiếp thế này, chẳng qua là dựa vào quy củ dạy dỗ bọn họ một chút, Thẩm Phong lại không nể mặt nàng, nói nàng quá mức hà khắc thị thiếp, hôm nay nếu nàng không hảo hảo ra oai phủ đầu, tương lai chẳng phải sẽ để cái bọn đồ chơi này lật tung trời sao?
Nghe được lời La Thủy Nguyệt, nét mặt già nua của lão phu nhân nóng lên.
Sắc mặt Thanh Ninh ửng hồng, gật đầu.
Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Vận, ba người vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Những người còn lại trong phòng cũng đỏ mặt.
Thẩm Phong tức giận đến túng quẫn, đỏ mặt nói: "Nói mà không nghĩ, ngươi nói nhăng cuội cái gì đấy? Có thấy mấy đứa nữ nhi và cháu gái đang ở đây không?".
Lão phu nhân trầm mặt, nhìn về phía La Thủy Nguyệt cùng Thẩm Phong: "Phu thê hai ngươi có chuyện gì bình tĩnh nói, không cần tranh cãi ầm ĩ như vậy ngay trước mặt các di nương, còn ra thể thống gì?".
"Mẫu thân, con dâu chẳng qua chỉ để các nàng đứng hầu theo quy củ, Hầu gia vừa vào cửa đã không cho con dâu mặt mũi, hướng ta rống giận. Mẫu thân, ngài nói xem, con dâu làm sai gì sao? Nói ta khắt khe các nàng, nhất là nàng ta, bất quá ta chỉ bảo nàng ta đấm bóp chân cho ta một chút, ta khắt khe nàng ta lúc nào?", La Thủy Nguyệt chỉ vào Ngọc di nương, nước mắt trào ra: "Hầu gia đây là muốn bức tử ta! Con dâu không sống được!".
Vừa nói xong, La Thủy Nguyệt mạnh mẽ đập đầu lên cạnh bàn.
"Con dâu!"
"Đại tẩu!"
"Phu nhân!"
Một phòng người, ai nấy đều kinh hãi!