Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh suy nghĩ một chút rồi viết thiệp trả lời cho Hoàng Xảo Y, đáp ứng sẽ đến đúng giờ, viết xong thổi thổi mực nước, sau đó phân phó Ngọc Trâm mang thiệp đưa cho nha đầu của Hoàng Xảo Y.
"Dáng người tiểu thư cao lên không ít, trang phục cưỡi ngựa trước đây đã không mặc vừa nữa rồi, phải làm mấy bộ mới", Trà Mai bắt đầu lục tung đồ, tìm vải vóc.
Nhẫn Đông gấp rút đi tới hỗ trợ.
"Ừ". Thanh Ninh gật đầu: "Phải làm thêm đồ mới".
Trà Mai lật ra nhiều cuộn vải, nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, lắc đầu: "Tiểu thư, ngài thích màu sắc và hoa văn thế nào? Ngài mau lựa chọn đi, nô tỳ đợi Ngọc Trâm về sẽ cùng nhau cắt vải, bắt đầu may y phục".
"Ta xem một chút". Thanh Ninh đứng dậy đi tới.
"Ninh nhi, các ngươi đang làm gì vậy?". Lý Vân Nương dẫn theo Thu Tú đến, thấy vải vóc trước mặt Thanh Ninh và Trà Mai, nghi ngờ hỏi.
"Phu nhân". Trà Mai quỳ gối.
"Hôm nay Hoàng Xảo Y đưa thiệp mời đến, hẹn con đi đánh cầu ngựa". Thanh Ninh cười, một tay khoác lên cánh tay Lý Vân Nương, một tay chỉ vào đám vải vóc rực rỡ: "Con với Trà Mai đang tính làm y phục cưỡi ngựa. Mẫu thân, ngài lựa chọn cho con xem cái nào thì thích hợp?".
"Cô nương đó tính tình có chút ngang ngược, nhưng mặt mày lại đoan chính lỗi lạc, hiện thời xem ra cũng không phải là loại người quan tâm đến mấy lời đồn đãi". Hoàng Xảo Y không vì lời đồn mà xa cách Thanh Ninh, cho nên hảo cảm Lý Vân Nương dành cho nàng tăng lên không ít, vỗ vỗ tay Thanh Ninh, nói: "Các con định thi đấu thế nào?".
Vài năm trước, Lý Vân Nương đã mời sư phụ dạy Thanh Ninh cưỡi ngựa, mặc dù công phu trên lưng ngựa của con gái không phải là tinh xảo, nhưng có thể hiểu sơ một hai, sẽ không có trở ngại.
"Nguyên tắc vẫn như cũ", Thanh Ninh trả lời. Như năm trước đã giao hẹn, các tiểu thư nhà thế gia một đội, Hoàng Xảo Y và chúng khuê tú nhà giàu mới nổi một đội.
"Hoàng tiểu thư là hậu duệ nhà tướng môn, công phu trên ngựa nhất định rất phi thường, nhưng các con cũng không nên nhụt chí, cầu ngựa xem trọng sự đoàn kết, cứ cố gắng chơi thật tốt, không chừng các con sẽ là người chiến thắng", Lý Vân Nương cười nói.
Nàng hiểu ý tứ của Thanh Ninh, Hoàng Xảo Y đưa thiệp mời tới, thật ra có thể hiểu là chiến thư.
Thanh Ninh cười gật đầu: "Mẫu thân nói rất đúng".
"Thắng thua không quan trọng, an toàn làm đầu, con đến chơi vui vẻ là được rồi". Lý Vân Nương sợ con gái trẻ tuổi, nhất mực muốn phân thắng bại, liền cười khuyên.
"Con gái cũng thấy nên như vậy". Hiện tại nàng đã không phải là một cô nương trẻ tuổi háo thắng nữa, Thanh Ninh mỉm cười.
"Nghĩ tốt lắm". Lý Vân Nương thấy nữ nhi không câu nệ thắng thua, trong lòng thật cao hứng, nhưng vẫn nói: "Con phải chú ý cẩn thận, chỗ nhiều người thường gặp chuyện không may, lại còn ở trên lưng ngựa, rất dễ phát sinh vấn đề. Còn nữa, trước trận đấu nhớ kiểm tra ngựa cho thật kỹ, coi chừng chạy nhanh phải vạn năm thuyền".
Thanh Ninh gật đầu.
" Ước định ngày nào? Hẹn ở đâu?", Lý Vân Nương hỏi.
"Mùng bảy tháng tư, ở thôn trang phía tây của nhà họ Hoàng", Thanh Ninh trả lời.
"Cũng chỉ còn mấy ngày nữa, để ta phân phó Lý bá chọn mấy người đi bảo hộ con". Lý Vân Nương tiếp tục nói: "Con với Tăng Tuyết, Sử Thất Nương cùng ra thành thì tốt hơn, như vậy trên đường cũng có bạn nói chuyện".
Thanh Ninh cười đáp ứng: "Vâng, ngày mai con sẽ viết phong thư cho họ, hẹn họ cùng đi".
"Phu nhân, tiểu thư, cái này thế nào?", Trà Mai cầm một tấm vải màu xanh nước biển, ngẩng đầu hỏi.
Lý Vân Nương nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Không được, màu sắc có phần hơi điệu đà".
Ánh mắt nhìn sang chỗ vải vóc còn lại, nói: "Những thứ kia đều không thích hợp, để chưởng quỹ Minh Hoa đường mang thêm chút vải khác đến lựa chọn, thuận tiện bảo tú nương Minh Hoa đường làm y phục cho con, ở đây cũng không có điều kiện để làm tốt. Ninh nhi, con thích kiểu dáng thế nào..?".
Dứt lời nghiêng đầu nhìn Thanh Ninh: "Khí trời tốt, hay là chúng ta đến Minh Hoa đường một chuyến đi?".
"Vừa vặn cũng có thể đến xem có vải vóc gì tốt để làm váy hè và váy thu không". Thanh Ninh nở nụ cười.
Minh Hoa đường là cửa hàng bán vải, may mặc của nhà nàng, vải dệt tinh xảo, tú công tinh mỹ, hình thức đẹp mắt, cho nên rất nổi danh.
Trà Mai rất cao hứng, có tú nương của Minh Hoa đường, chưa nói đến tú công, tốc độ so với nàng và Ngọc Trâm, Tôn ma ma cùng vài người hợp lại vẫn nhanh hơn, vì vậy liền vui vẻ hầu hạ Thanh Ninh thay một thân sam y xanh nhạt.
Thay xong y phục, đúng lúc Ngọc Trâm trở lại, Thanh Ninh đem ba người hầu cùng đi.
Đến Minh Hoa đường, đứng giữa một rừng vải màu sắc, tinh xảo trước mắt, mọi người lựa chọn một phen mới xong, Lý Vân Nương gọi chưởng quỹ kêu tú nương đến, phân phó một hồi, bảo họ nhanh chóng may đồ cho Thanh Ninh.
Sau đó lại chọn thêm một ít vải, đến sau giờ Ngọ, đoàn người Thanh Ninh và Lý Vân Nương mới hồi phủ.
Hai người xuống xe ngựa, Lý bá tiến lên đón: "Phu nhân, Tăng tiểu thư phái người tới phủ chúng ta".
"Người tới là ai?". Thanh Ninh hỏi.
"Là Tố Ngọc cô nương". Lý bá trả lời.
"Được rồi. Ninh nhi, con về phòng trước. Lý bá, ngươi phái người đem mấy kiện vải này đến hậu viện...". Lý Vân Nương phân phó.
Thanh Ninh gật đầu đi vào hậu viện, phái Trà Mai dẫn Tố Ngọc đến viện tử của nàng.
*
Editor: Ngọc Thương
"Nô tỳ gặp qua Thẩm đại tiểu thư". Tố Ngọc vào cửa, hướng Thanh Ninh quỳ gối.
"Đứng lên đi". Thanh Ninh vừa cười vừa nói: "Tiểu thư nhà ngươi có chuyện gì quan trọng sao? Lại để ngươi tự mình đi một chuyến".
"Tạ Đại tiểu thư". Tố Ngọc đứng lên, cười đáp: "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, là thế này, tiểu thư nhà ta nói việc đánh cầu ngựa có nhiều chuyện cần thương nghị trước, cho nên muốn hỏi Đại tiểu thư ngày mai có rảnh rỗi không? Muốn mời ngài qua phủ họp mặt". Tố Ngọc cung kính.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút, đồng ý: "Ngươi về nói với tiểu thư nhà ngươi, ta sẽ tới".
Tố Ngọc cúi đầu: "Vậy nô tỳ xin cáo từ trước".
+++++
Editor: Ngọc Thương
Tại Hầu phủ, Thẩm Thanh Vận cũng nhận được thiệp mời của Hoàng Xảo Y, Bùi thị cau mày: "Vận nhi, con không biết cưỡi ngựa, lại còn phải ra ngoài thành, hay là cự tuyệt đi".
"Mẫu thân, con đã nói là con muốn học cưỡi ngựa, mẫu thân lại không cho phép, bây giờ mà cự tuyệt không đi, sẽ khiến người ta khinh thường", Thẩm Thanh Vận bĩu môi: "Linh Chi nghe người đưa thiệp nói là Đại tỷ tỷ cũng nhận được thư mời, tới lúc đó con đi cùng Đại tỷ tỷ là được".
Thẩm Thanh Vận ôm cánh tay Bùi thị, năn nỉ: "Mẫu thân cho con đi đi. Tất cả mọi người đều là tiểu thư khuê các, nói là đánh cầu ngựa, nhưng chẳng qua là chơi đùa với nhau một chút thôi, nữ nhi sẽ không cưỡi ngựa, chỉ đứng bên cạnh xem là được mà".
Nhìn gương mặt chờ đợi của Thẩm Thanh Vận, Bùi thị suy nghĩ một chút: "Được rồi, nhưng mà con phải đồng ý với ta, không tham dự vào".
Thẩm Thanh Vận cao hứng tạ ơn, hoan hỉ đứng dậy trở về viết thư trả lời.
"Đứa nhỏ này". Bùi thị lắc đầu.
"Phu nhân không cần lo lắng, tiểu thư biết rõ nặng nhẹ", Hà ma ma bên cạnh Bùi thị nói, suy nghĩ một chút cẩn thận đề nghị: "Hay là nô tỳ đến Lý trạch một chuyến, kính nhờ Đại tiểu thư chiếu cố cho tiểu thư một chút? Suy cho cùng cũng là đường tỷ muội ruột thịt, có Đại tiểu thư ở đó chiếu cố cho tiểu thư cũng tốt".
"Thôi, nha đầu kia vì chuyện của Hạo nhi, đại khái vẫn còn ghi hận trên đầu ta đây, không được nói trước cho nó biết là Vận nhi muốn đi, nếu không nó sẽ rắp tâm gây ra chuyện gì đó không hay". Không phải nàng đa tâm, nha đầu kia trở tay phản kích một cái, liền mang tay chân cháu trai nàng đi phế, nói không chừng còn khiến Vận nhi phải gả cho một Bùi Hạo Lâm tàn tật! Nghĩ đến điều này, Bùi thị hận muốn chết!
Ngày hôm sau, Thanh Ninh đúng hẹn đến Tăng gia. Tăng Tuyết vì chuyện cầu ngựa, thỉnh tất cả chúng khuê tú đến nhà. Chúng khuê tú hào hứng dào dạt thương nghị một phen, tới tận lúc cáo từ ra về, tất cả mọi người còn hưng trí bừng bừng, vẫn chưa thỏa mãn.
+++
Editor: Ngọc Thương
Một thời gian dài không cưỡi ngựa, vì vậy thời điểm hoàng hôn, Thanh Ninh liền chạy vài vòng, có lẽ vì đã tập võ nên nàng thích ứng rất nhanh, lại có Đồng Ánh cùng Nhẫn Đông bên cạnh chỉ điểm, thuật cưỡi ngựa của nàng mỗi ngày một thêm tiến bộ.
Qua mấy ngày, y phục đã làm xong, đưa tới phủ.
Màu sắc tím nhạt, tươi đẹp chói mắt, tà áo và ống tay áo dùng ngân tuyến và sợi tơ thêu thành nhiều bó hoa nhỏ, tươi tắn, sống động vô cùng.
Thời gian trôi nhanh, thoáng chớp mắt đã đến ngày hẹn. Thanh Ninh dậy sớm, rời giường ăn điểm tâm, thay đổi y phục, đến hội họp với bọn Sử Thất Nương, Tăng Tuyết, ra khỏi cửa thành hướng về thôn trang của Hoàng gia ở phía tây mà đi.
Đến nơi, một đám khuê tú mặc y phục tươi đẹp như hoa nở rộ, sặc sỡ lóa mắt bước xuống xe ngựa.
Thanh Ninh mặc một thân sam y đỏ Hải Đường, không quá chói lọi.
Sớm đã có nha đầu bà tử tiến lên đón chào, còn có mấy gã sai vặt tới nghênh đón, dắt ngựa cho chúng khuê tú. Thanh Ninh tiến đến ngựa của mình, đưa tay vu.ốt ve, con ngựa ôn thuận cọ xát lên người nàng, Thanh Ninh cười cười, giao ngựa cho hộ vệ đi, theo người Hoàng gia vào trong.
Nha đầu cùng bà tử đón chúng khuê tú đi vào.
Đá xanh lót đường, hoa trong vườn vừa nở, thôn trang của Hoàng gia rất rộng, phía trước là hành lang đài lầu các cực kỳ xa hoa, đằng sau là một chuồng ngựa rất lớn.
Hoàng Xảo Y một thân áo màu lam, đôi mắt sáng, oai hùng hiên ngang, đã sớm bước đến nói chuyện với các vị tiểu thư, thấy đám người Thanh Ninh đi đến, đứng dậy: "Các ngươi đã tới rồi, mau vào ngồi nghỉ một lát trước đi".
Nha đầu nối đuôi nhau đi vào, lên trà và điểm tâm cho chúng khuê tú.
Nói chuyện đôi câu, lại có người tới.
"Đại tỷ tỷ". Trong mắt Thanh Ninh thoáng hiện lên kinh ngạc, Thẩm Thanh Vận cũng tới, nàng ta không cưỡi ngựa, mặc váy áo xanh lục, đi tới phía Thanh Ninh, trên mặt không có một tia ngạc nhiên.
"Tứ muội muội". Thanh Ninh thu liễm kinh ngạc trong mắt, nhàn nhạt gật đầu.
"Đại tỷ tỷ thật xinh đẹp". Thẩm Thanh Vận ngồi bên cạnh Thanh Ninh,ánh mắt có chút hâm mộ nhìn nàng, cúi đầu nhìn váy áo mình, thấp giọng buồn bã: "Nếu ta có thể cưỡi ngựa thì tốt quá".
"Sau này bảo Nhị thẩm thỉnh sư phụ dạy cho ngươi", Thanh Ninh nói.
Trên mặt Thẩm Thanh Vận thoáng hiện tia ảm đạm, trong lòng thở dài, đương nhiên nàng muốn học cưỡi ngựa, có thể giống như các vị tiểu thư trước mặt, tùy ý đường hoàng giục ngựa lao nhanh, nhưng mẫu thân sẽ không đáp ứng.
Rất nhanh, chúng thiên kim đều lục tục đến.
Thanh Ninh kinh ngạc phát hiện Tôn Ngọc Tuyết, Tôn Ngọc Kỳ, Tô Dao cũng được mời đến.
Có điều, không biết ba người bọn họ ở bên nào, bên các nàng hay bên Hoàng Xảo Y?
Thanh Ninh liếc nhanh trong sảnh, ngoại trừ Thẩm Thanh Vận không mặc sam y cưỡi ngựa, số lượng người bên đội Hoàng Xảo Y với số lượng người bên các nàng cộng thêm ba người Tôn Ngọc Tuyết vừa vặn bằng nhau.
Vậy xem ra, ba người Tôn Ngọc Tuyết thuộc đội các nàng rồi.
Khi Thanh Ninh phát hiện điểm này, đám người Tống Tử Quỳnh và Tăng Tuyết cũng nhìn thấy, liền trao đổi với nhau một ánh mắt, Thanh Ninh nhìn thoáng qua các nàng, hiển nhiên mọi người cũng không biết!
"Mọi người đến đủ rồi, bắt đầu thôi?". Hoàng Xảo Y cởi mở cười, phủi tay hỏi.
"Bọn họ là..", Tống Tử Quỳnh liếc mắt về phía ba người Tôn Ngọc Tuyết, hỏi Hoàng Xảo Y: "Cũng tham gia sao?".
"Đúng vậy". Hoàng Xảo Y gật đầu, đưa tay vỗ lên trán: "Ta quên chưa nói với các ngươi sao?".
Tôn Ngọc Tuyết xoay người nhìn bọn Thanh Ninh, ánh mắt dừng một chút trên người Thanh Ninh, sau đó rời mắt, thản nhiên cười: "Mọi người không để ý ba người bọn ta ở bên đội này với các ngươi chứ?".
Âm thanh như tiếng hoàng anh hót, một thân tuyệt sắc, ống tay áo và cổ áo khảm gấm vóc màu đỏ, tóc cột bằng một sợi dây đỏ, không cài trâm, nổi bật như hoa sen xuất trần, khuynh quốc khuynh thành.
"Nếu các ngươi để ý, vậy chúng ta chỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt thôi", Tô Dao nháy đôi mắt xinh đẹp, nghiêng đầu vừa cười vừa nói.
"Không ngại". Trong lòng Tống Tử Quỳnh rất ngưỡng mộ huynh trưởng của Tô Dao, vì vậy liền vô thức thốt lên.
Chuyện thắng bại Thanh Ninh không thèm để ý, nhưng mà Tôn Ngọc Tuyết kia? Thanh Ninh nhận ra vừa rồi nàng ta cố tình dừng ánh mắt trên người mình.
Là do nàng đã quá đa tâm sao?
Đây là thôn trang của Hoàng gia, Hoàng Xảo Y tính tình cởi mở đanh đá, nhưng làm việc quang minh lỗi lạc, hơn nữa quan hệ giữa nàng ta và tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao so với quan hệ của nàng ta với bọn Thanh Ninh cũng không khác biệt lắm, Hoàng Xảo Y sẽ không làm ra việc gì ám muội.
Nhưng, trên lưng ngựa sẽ dễ dàng xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn!
Tống Tử Quỳnh đã đồng ý, nên mọi người cũng gật đầu đáp ứng.
"Đều là ta sơ sót". Hoàng Xảo Y áy náy nói. Ban đầu cũng không có mời ba người họ, là bọn họ nghe tin liền ngỏ ý muốn tham gia, cho nên Hoàng Xảo Y mới thêm sáu người vào đội hình, mỗi đội thêm ba người. Bởi vì công việc chuẩn bị có chút bận rộn, cộng thêm còn phải huấn luyện ngựa, nên nàng quên mất chuyện này.
"Không sao, chơi vui vẻ, càng nhiều người càng náo nhiệt". Tăng Tuyết cười nói với Hoàng Xảo Y: "Nhưng mà, chuyện thêm người có hơi đột ngột, chúng ta cần thương nghị một lát".
"Đương nhiên rồi". Hoàng Xảo Y gật đầu, gọi một nha đầu đến: "Ngươi dẫn các vị tiểu thư đến phòng khách".
Đám người Thanh Ninh cùng tới phòng khách, Sử Thất Nương và Tăng Tuyết hỏi thăm tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao một vài vấn đề, sau đó bố trí lại thế trận một phen, qua nửa canh giờ, cả bọn mới quay lại đại sảnh.
Thêm ba người vào đội, mọi người rất hi vọng lát nữa ra sân có thể phối hợp tốt với nhau.
Hoàng Xảo Y thấy đám người Thanh Ninh, Tăng Tuyết trở lại, liền đứng lên nói: "Các ngươi mang không ít các vị ca ca và tiểu đệ tới đây, cho nên đại ca ta cũng mời vài người bằng hữu tới chiêu đãi bọn họ, nhưng các ngươi đừng lo lắng, mã trường hôm nay để riêng cho chúng ta dùng".
"Vậy chúng ta đi thôi". Hoàng Xảo Y nói xong tập hợp mọi người đến chuồng ngựa.
"Đại tỷ tỷ, đợi lát nữa xong rồi, ngươi dạy ta cưỡi ngựa được không? Để người làm dắt ngựa cho chúng ta, đi hai vòng trong mã trường thôi". Thẩm Thanh Vận theo sát Thanh Ninh, vừa đi vừa thấp giọng nói.
"Ta không dám đâu, nếu Nhị thẩm biết sẽ trách tội ta". Thanh Ninh mang Bùi thị ra làm lí do, trực tiếp cự tuyệt.
"Đại tỷ tỷ...." Thẩm Thanh Vận giận dỗi.
"Làm nũng cũng vô dụng, ngươi về thuyết phục Nhị thẩm trước rồi hẵng nói". Thanh Ninh đáp.
Tôn Ngọc Tuyết nhìn Thanh Ninh đi phía trước cách đó không xa, một thân y phục đỏ, kiều diễm như hải đường nở rộ ngày xuân, sặc sỡ lóa mắt. Nhớ tới lần nhìn thấy Thẩm Thanh Ninh dưới chân núi Bạch Vân am, cộng thêm việc xảy ra ở thôn trang của nàng ta thời điểm đó, người trong trang Phỉ biểu ca lại xuất thủ tương trợ, Tôn Ngọc Tuyết không khỏi nhíu mày, trong lòng như có tảng đá lớn đè ép, nặng trịch.
Phỉ biểu ca từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, bất kể đối với ai cũng đều mang vài phần xa cách, đối với người ngoài càng thêm lạnh lùng, đối với các cô nương lại không có vẻ gì thương hoa tiếc ngọc. Đối với Tôn Ngọc Tuyết nàng, là biểu muội ruột thịt của hắn, hắn cũng không quan tâm nhiều.
Vì thế cơ hồ có thể xác định, ngày ấy Phỉ biểu ca cùng Thẩm Thanh Ninh nhất định có cái gì đó!
Mọi người dắt ngựa ra, đứng thành hai nhóm, ánh nắng tươi sáng, dưới ánh mặt trời, chúng khuê tú thanh xuân bức người, khí thế hăng hái.
"Cuộc so tài này phải có một phần thưởng chứ nhỉ?", Hoàng Xảo Y cầm dây cương một con bạch mã cao lớn, gợi ý.
"Đương nhiên", Tăng Tuyết gật đầu: "Nhưng mà, thưởng thế nào? Ngươi là chủ nhân, ngươi nói đi".
Hoàng Xảo Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Ăn một bữa tại nhã gian tốt nhất của Quan Nguyệt lâu, thế nào? Hiện tại bên bờ sông cảnh sắc cũng rất đẹp, vừa vặn có thể ngắm cảnh!"
Tất cả mọi người không ai phản đối.
Muốn thuê nhã gian tốt nhất của Quan Nguyệt lâu cũng phải tiêu tốn ba bốn trăm lượng bạc, khóe miệng Thanh Ninh cong cong, mặc kệ thắng hay thua, đều sẽ mang đến một cuộc làm ăn lớn cho Quan Nguyệt lâu nhà nàng.
Hoàng Xảo Y mời chị dâu Đàm thị của Trần Tử Hân, cùng đại tẩu Đường thị của Tăng Tuyết làm trọng tài, mỗi phe một người, sẽ không có chuyện thiên vị.
Đàm thị và Đường thị đứng trước mặt mọi người. Đàm thị nói: "Trận đấu này chỉ cần đưa bóng vào cầu môn là chiến thắng".
"Mặc dù nói là trận đấu, nhưng hôm nay chúng ta tới đây thật ra là để vui chơi, khó có dịp mọi người cùng nhau tề tụ tại một nơi thế này, mọi sự cần cẩn thận chút, đừng khiến người khác bị thương, cũng đừng để bản thân bị thương. Hết thảy đặt an toàn lên hàng đầu". Ở đây đều là các vị tiểu thư sống an nhàn, sung sướng, Đường thị lo lắng cho an nguy của họ, cất giọng dặn dò.
"Nói đúng lắm, trên lưng ngựa không thể so với trên mặt đất, lát nữa lúc tranh tài, tất cả mọi người nhớ cẩn thận, không cần quá sức, mọi sự đặt an toàn lên đầu, vì vậy bây giờ các ngươi tự đi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta bắt đầu". Đàm thị tán thành.
"Mọi người nhớ kỹ làm như những gì chúng ta vừa bàn bạc...", Tăng Tuyết dặn dò: "Tất cả chú ý nhìn tình huống tùy cơ ứng biến, nhưng bất kể thế nào, nhớ kỹ bốn chữ, đồng tâm hiệp lực!"
Chờ Tăng Tuyết nói xong, Sử Thất Nương lên tiếng: "Vừa rồi hai vị phu nhân nói đúng, trên lưng ngựa dễ xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, lát nữa tất cả mọi người chú ý cẩn thận, nếu có gì không ổn, lập tức dừng lại, đừng để bị thương".
Thanh Ninh cùng đám người Tôn Ngọc Tuyết gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, tất cả chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu nhé?". Đàm thị nhìn lướt qua mọi người, lớn tiếng nói.
Mọi người nhấc gậy, lưu loát xoay người lên ngựa.
Thẩm Thanh Vận ngồi một bên ăn dưa và trái cây, mắt lộ hưng phấn chờ xem.
Đàm thị nhận chiêng nha đầu đưa tới, Đường thị tiếp bóng, hai người liếc nhau một cái. Đàm thị nặng nề gõ một tiếng chiêng, đồng thời Đường thị đem bóng trong tay ném vào mã trường.
Chúng khuê tú hô lên, nguyên một đám giục ngựa cầm gậy chạy về phía quả bóng.
Thanh Ninh thúc ngựa đến ngăn cản Trần Tử Hân, Trần Tử Hân bị Thanh Ninh ngăn lại, không thể mở vòng vây, đành đặt hi vọng vào đám người Hoàng Xảo Y, mong bọn họ có thể đoạt được bóng.
Tăng Tuyết tiến lên ngăn Hoàng Xảo Y, Hoàng Xảo Y không hổ là xuất thân tướng môn, kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng tinh xảo, mỗi lần Tăng Tuyết có cảm giác mình sắp ngăn được nàng ta, nàng ta đều như con cá trượt đi, gậy trong tay đón bóng như điệu múa phi thường xinh đẹp, kéo một đường vòng cung hoa lệ trên không trung.
Hoàng Xảo Y đánh bóng rất tốt, Tăng Tuyết kinh hãi không dám tiến quá gần, Tống Tử Quỳnh nhìn thấy liền giục ngựa đến gần Hoàng Xảo Y, lại bị một người khác ngăn cản.
Hoàng Xảo Y lưu loát giành được bóng, hai chân kẹp vào eo ngựa, bỏ rơi Tăng Tuyết phía sau, phi ngựa đến cầu môn.
Thanh Ninh vừa thấy liền lao đến, từ bên cạnh vọt tới trước mắt Hoàng Xảo Y, giơ gậy lên nhẹ nhàng linh hoạt cản bóng, dõi mắt, đem bóng vung cho Tăng Tuyết.
Hoàng Xảo Y không khỏi nhìn Thanh Ninh cảm thán, vừa rồi nàng ta nhẹ nhàng linh hoạt ngăn cản đường bóng của mình, Hoàng Xảo Y thấy rất rõ động tác chính
xác, độ mạnh yếu bá đạo của Thanh Ninh.
Kỹ thuật cưỡi ngựa và kỹ thuật đánh bóng của Hoàng Xảo Y đều do một tay các huynh trưởng dạy, cho nên giữa một đám khuê tú ở đây, không ai ưu tú hơn so với nàng. Những khuê tú này phần lớn là tiểu thư sống an nhàn, sung sướng, được nâng niu như hoa mà thôi. Nhưng vừa rồi Hoàng Xảo Y hiểu, kỹ thuật và khả năng của Thẩm Đại tiểu thư so với nàng không hề kém.
Hoàng Xảo Y nhìn Thanh Ninh, sau đó giục ngựa đuổi theo Tăng Tuyết, Thanh Ninh đuổi theo ngăn Hoàng Xảo Y.
Tăng Tuyết nhìn quanh, hô lên: "Tôn Ngọc Tuyết!"
Đem bóng vung về phía Tôn Ngọc Tuyết.
Tôn Ngọc Tuyết tiếp bóng, chạy về phía cầu môn, rất nhanh đã có người đuổi theo. Tôn Ngọc Tuyết tuy biết cưỡi ngựa, biết chơi bóng, nhưng chỉ hiểu sơ sơ, lát sau chóp mũi liền toát ra mồ hôi, sau lưng thấy có người muốn đuổi theo, Tôn Ngọc Tuyết liếc mắt, đem bóng đánh về phía Tô Dao. Tô Dao cũng giống Tôn Ngọc Tuyết, tiếp bóng, chỉ chốc lát lại truyền cho Tống Tử Quỳnh.
Mặc dù Tống Tử Quỳnh lợi hại hơn Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao một chút, nhưng cũng chỉ là tiểu thư hoa ngọc như Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao, rất nhanh, bóng đã bị Trần Tử Hân đuổi tới đoạt mất.
...
Editor: Ngọc Thương
Đoạt qua đoạt lại nhiều lần, qua hai khắc, song phương không ai đưa được bóng vào cầu môn, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa, Đàm thị gõ chiêng, ra hiệu cho mọi người trở lại nghỉ ngơi.
Hoàng Xảo Y quay người xuống ngựa, tiếp khăn nha đầu đưa tới, lau lau chút mồ hôi trên mặt, tiến về phía Thanh Ninh cách đó không xa: "Không thể ngờ được công phu trên ngựa của Thẩm Đại tiểu thư lại tốt như vậy!"
"Hoàng tiểu thư quá khen, so với ngươi, ta chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi". Thanh Ninh cười trả lời, đem khăn đưa lại cho Trà Mai, đón trà Nhẫn Đông mang đến, uống hai ngụm.
++++++
Editor: Ngọc Thương
Cách mã trường không xa, trên lầu hai, một đám nam tử cẩm y hoa phục ngồi bên trong uống rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, vừa xem trận đấu trên sân.
"Cũng may các nàng tương đối cẩn thận, không hề hung hãn, nếu không, để ngựa nổi chứng, rất nguy hiểm". Tăng Vinh nhấp ngụm rượu vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, mấy nha đầu này, đang yên đang lành, không ở nhà mà thêu hoa, uống trà cho tốt, lại muốn tới đây đánh cầu ngựa, các nàng cho rằng môn cầu ngựa này chỉ để vui đùa như vậy sao?". Tô Khiêm cười gật đầu phụ họa.
"Tiết trời đẹp thế này, mấy nha đầu đó nên ra cửa du xuân ngắm hoa, chèo thuyền mới tốt". Sử Dương tán thành.
"Nói vậy là tiểu muội nhà ta đã cân nhắc không chu toàn rồi?", huynh trưởng của Hoàng Xảo Y, Hoàng Dương cười bưng chén rượu lên.
"Ha ha, quá lời". Tô Khiêm cười ha ha nói, phóng mắt một vòng, cầm chén rượu lên ra hiệu: "Nếu không phải như thế, chúng ta nào có cơ hội tốt, được đến chơi nơi đẹp thế này".
"Quá khen, chỗ này chỉ là chốn nhà quê, thất lễ rồi". Hoàng Dương nâng chén chạm với Tô Khiêm.
Tô Phỉ ngồi trên ghế, mặc cẩm bào xanh da trời, tóc cột ngọc quan, bên hông đeo đai lưng khảm ngọc, trong tay cầm chén rượu, thỉnh thoảng mới uống một ngụm, trên mặt mang nụ cười lạnh nhạt, không tham dự vào cuộc trò chuyện của đám người Tô Khiêm. Hắn ngắm nhìn đồi núi chập trùng xanh ngát xa xa, thi thoảng mới nói với người ngồi cạnh một câu, ánh mắt tựa hồ lơ đãng rơi vào bóng hình xinh đẹp màu đỏ tung bay trên ngựa trong mã trường, trong mắt tuôn ra một tia ấm áp.
"Ta không nghĩ là hôm nay Đại ca sẽ đi cùng". Tô Khiêm nhìn Tô Phỉ cười nói: "Bọn nha đầu này rất lớn mật, Đại ca nói có phải không?"
Đôi mắt nhìn thoáng qua mã trường, không đợi Tô Phỉ phản ứng, Tô Khiêm nhìn về phía Hoàng Dương, đề nghị: "Bây giờ xem mấy nha đầu chơi, vừa hay có mã trường, chi bằng chúng ta sắp xếp một ngày nào đó thi đấu một trận, thế nào?"
"Rất hay, chỉ cần sắp xếp được thời gian". Hoàng Dương mày rậm mắt to, trả lời rất hào sảng thoải mái.
"Đại ca, ca thấy được không?", Tô Khiêm lại nhìn về phía Tô Phỉ hỏi.
"Thế tử bận rộn, nếu không phải là ngày nghỉ, làm sao có thời gian ra khỏi thành đến đấu với chúng ta?". Nhớ tới hôm đó nhìn thấy Trà Mai tiễn Tô Phỉ ra khỏi Quan Nguyệt lâu, Tống Tử Dật không khỏi nói giọng chua chát.
Tô Phỉ nhàn nhạt liếc qua Tống Tử Dật và Tô Khiêm, nhấp một ngụm rượu, ung dung thong thả nói: "Hình như Tống thế tử có thành kiến với ta, là sợ thua ta sao? Vậy thì ta sẽ không tham gia nữa".
Tống Tử Dật tức giận đỏ bừng mặt: "Ai sợ ngươi?"
Tô Phỉ khẽ nhếch môi cười, không nói.
"Ha ha, ngươi nên nhận đi, Đại ca ta mười bốn tuổi tài năng đã đứng đầu rồi". Tô Khiêm nhìn Tống Tử Dật nói, sau đó quay sang Tô Phỉ: "Nhưng mà đại ca à, ca cũng đã nhiều năm lo việc quan trường, đối thủ hiện thời xem ra còn có Phó đại ca".
Tống Tử Dật tức giận nuốt mạnh hai ngụm rượu, bị sặc đến ho khan.
Sử Dương ngồi bên cạnh cười ha ha vỗ lưng cho hắn: "Tô nhị công tử nói đúng, chúng ta đều không phải đối thủ của Tô thế tử".
"Quá khen". Tô Phỉ nhàn nhạt đáp, sau đó dứt khoát đứng dậy đi đến lan can bên cạnh, dựa vào lan can nhìn ra xa.
Tô Khiêm nhìn Tống Tử Dật, miễn cưỡng đứng lên cầm chén rượu đi tới bên người Tô Phỉ, ánh mắt hướng ra phía mã trường, đuổi theo dáng người yểu điệu mê hồn của Tôn Ngọc Tuyết, thấp giọng nói: "Đại ca, hai biểu muội Ngọc Tuyết, Ngọc Kỳ trên lưng ngựa cũng mang vài phần anh khí, đúng không?"
Hắn đang dò xét mình! Sắc mặt Tô Phỉ không đổi, tự động xem nhẹ Tôn Ngọc Kỳ: "Trong mắt nhị đệ, Ngọc Tuyết biểu muội cái gì cũng tốt".
Tâm tư của biểu muội chẳng lẽ hắn không biết? Biểu muội khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ hắn không động tâm? Tô Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt thăm dò nhìn Tô Phỉ, nhưng sắc mặt của hắn vẫn hờ hững như mọi khi, không có gì khác thường. Tô Khiêm biết rõ, vị đại ca này của mình, hỉ nộ không lộ ra, liền nghĩ rằng có thể là do hắn không biểu hiện ra ngoài thôi, vì vậy liền cười quơ quơ chén rượu trong tay: "Trong nhà cữu cữ, ngoài vài anh em bà con, chỉ có hai nữ nhi bảo bối các nàng, chẳng lẽ Đại ca cảm thấy biểu muội không tốt sao?".
Không đợi Tô Phỉ trả lời, Tô Khiêm lại hỏi: "Hay họ thực sự có chỗ nào không tốt? Hai vị biểu muội chọc Đại ca tức giận gì sao?".
Tô Phỉ liếc Tô Khiêm, thản nhiên nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
Tô Khiêm nở nụ cười, lập tức thông minh không nói nữa, cầm chén rượu lui về chỗ ngồi, nhìn Tôn Ngọc Tuyết, rồi lại nhìn thân ảnh Tô Phỉ, trong mắt thoáng hiện tia hoài nghi.
Biểu muội đẹp như vậy, Tô Khiêm một chút cũng không tin Tô Phỉ không động tâm. Huống chi trong lòng biểu muội rất ngưỡng mộ Tô Phỉ, chỉ cần nhìn thấy hắn là sẽ không để ai vào mắt nữa, ánh mắt dành cho hắn nóng rực vô cùng.
Tô Khiêm uống một ngụm rượu.
Biểu muội thích Tô Phỉ, nếu cậu mợ đồng ý, mẫu thân và phụ thân sẽ gật đầu. Biểu muội tuyệt sắc, tài hoa đến vậy, chỗ Hoàng Thượng cũng sẽ đồng ý, cho nên chỉ cần trưởng bối tán thành, bất kể Đại ca nghĩ thế nào, chuyện này đều sẽ như ván đã đóng thuyền.
Không biết cậu mợ nghĩ thế nào đây?
Tô Phỉ so với mình ưu tú hơn hẳn, lại là thế tử. Đương nhiên cậu mợ hi vọng sẽ gả biểu muội cho Tô Phỉ rồi.
Nghĩ tới người mình thích sẽ trở thành đại tẩu của mình, Tô Khiêm ngước mắt nhìn Tôn Ngọc Tuyết, trong lòng giống như bị bóp chặt, vô cùng đau nhức.
Không được!
Xem ra trở về phải thăm dò ý tứ mẫu thân.
Tô Khiêm nhìn về phía Tô Phỉ.
Tô Phỉ đang nhìn xa xa, nhưng lại Tô Khiêm lại cảm nhận được, chắc chắn hắn đang nhìn về phía mã trường.
Hắn đang nhìn ai?
Trên mã trường trừ biểu muội quốc sắc thiên hương, Tô Khiêm không nghĩ ra còn ai để Tô Phỉ nhìn đến.
Khẩu thị tâm phi!*
Thích thì nói là thích, lại còn ngậm miệng không nói, nửa câu hàm ý cũng không. Trong lòng Tô Khiêm càng thêm khẳng định, lần này về phủ phải cùng mẫu thân Tôn thị hảo hảo nói chuyện một chút.
(Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo)
++++
Editor: Ngọc Thương
Tô Khiêm đang suy nghĩ, phía dưới mã trường vang lên một hồi tiếng hô.
Tô Dao truyền bóng cho Thanh Ninh, Thanh Ninh giữ bóng giục ngựa chạy đến cầu môn, thoát khỏi vòng vây ngăn cản của Trần Tử Hân, ngay lúc đó Tô Dao hoảng sợ la to: "Mau tránh ra!"
Tô Dao cưỡi ngựa phi như điên về phía Thanh Ninh, Tô Dao liều mạng khống chế ngựa, nhưng hoàn toàn vô ích.
Tô Dao bị dọa thất kinh, oa oa kêu to.
Thanh Ninh muốn tránh nhưng phía sau còn một đám người đang kéo đến giành bóng, tả hữu nàng bị kẹp bởi hai người bên địch.
Trong lòng Thanh Ninh lộp bộp nghĩ không tốt, những người còn lại thấy biến cố, chưa kịp ghìm cương quay đầu ngựa lại. Trong nháy mắt, phịch một tiếng, ngựa của Tô Dao đánh tới.
Ngay giây tiếp theo, Thanh Ninh đụng phải Trần Tử Hân, khuỷu tay phải của Trần Tử Hân không biết va trúng thứ gì, đau nhói, gậy cầm trên tay bay ra ngoài, trực tiếp đập vào mắt con ngựa của Thanh Ninh.
Con ngựa bị đau, máu tươi chảy ra, chân trước cất cao, hí dài một tiếng, lao thẳng về phía trước như tên rời cung.
Mã trường biến thành một mảnh hỗn loạn.
Thanh Ninh bỏ gậy trong tay, cúi người nằm sấp trên lưng ngựa, bên tai gió rít o o, nàng ôm thật chặt cổ ngựa.
"Đại tỷ tỷ". Thẩm Thanh Vận bị hù dọa lập tức đứng lên hét lớn.
Nhẫn Đông bên ngoài xoay mình thật nhanh lên lưng một con ngựa, chạy như bay về phía Thanh Ninh.
Cùng lúc đó Hoàng Xảo Y cũng ném gậy, giục ngựa đuổi tới hướng Thanh Ninh.
Ban nãy mọi người không kịp chú ý, nghe thấy tiếng thét chói tai cùng âm thanh kinh hoảng phía dưới, quay đầu nhìn lại, liền thấy trong mã trường, một con ngựa bên mắt chảy đầy máu tươi, một đường chạy như điên, Thẩm Thanh Ninh đang nằm trên lưng ngựa ôm chặt cổ nó. Thấy vậy, mấy công tử nhàn nhã tự tại ban nãy mặt mày biến sắc, vội vàng đứng dậy, xuống lầu chạy tới mã trường.
Tô Phỉ cau mày, môi mím thành một đường thẳng, giờ đây trong ánh mắt lạnh nhạt trước sau như một của hắn lại đang chứa đựng mưa to gió lớn.
Vừa rồi một màn kia, hắn đứng trước lan can đã nhìn thấy rõ ràng, là Tôn Ngọc Tuyết làm kinh động ngựa của Tô Dao, cho nên ngựa của Tô Dao mới không thể khống chế, lao như điên đến chỗ ngựa của Thanh Ninh.
Thật đáng chết!
Trong mắt Tô Phỉ thoáng hiện sát ý lạnh lẽo.
Trên mã trường, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, cộng thêm tiếng ngựa hí, muốn bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu.
Gió quét qua gò má phát đau, hai tay Thanh Ninh ôm thật chặt cổ ngựa, nửa điểm cũng không dám buông lỏng, nàng biết chỉ cần mình không chút cẩn thận, sẽ bị ngã ngựa.
Con ngựa dưới thân phi nước đại, Thanh Ninh tỉnh táo quan sát một phen, bỏ qua ý tưởng nhảy xuống, với tốc độ này, nếu nhảy xuống không chết cũng tàn.
Hoàng Xảo Y giục ngựa chạy tới, dè dặt khống chế ngựa của mình, nhìn sang con ngựa bị thương của Thanh Ninh đang nổi cơn điên: "Thanh Ninh, đưa tay cho ta".
Dứt lời, tay trái níu lấy dây cương, tay phải vươn ra đón Thanh Ninh.
Thanh Ninh nghe vậy gật đầu, nhưng nàng vừa khẽ buông lỏng một tay, bốn chân con ngựa liền điên cuồng lên, thiếu chút nữa hất nàng rơi xuống. Thanh Ninh bị hù dọa vội vàng ôm lấy cổ ngựa, quay sang hướng Hoàng Xảo Y lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không được, tốc độ quá nhanh, ngươi còn chưa đón được ta, ta đã bị ngựa hất ngã rồi".
"Thử lại lần nữa, chờ ngựa không nổi điên như ban nãy, chúng ta thử lại". Hoàng Xảo Y lớn tiếng nói, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục vươn tay ra chỗ Thanh Ninh.
"Được". Thanh Ninh gật đầu.
Mấy lần như vậy, đều không có kết quả.
Có lẽ do bên cạnh có ngựa của Hoàng Xảo Y, ngựa của Thanh Ninh càng thêm điên cuồng, chạy băng băng.
Mấy lần qua lại, trên lưng hai người đều đổ mồ hôi.
"Tiểu thư!". Sau lưng truyền đến âm thanh của Nhẫn Đông.
Thanh Ninh ôm lấy cổ ngựa, khẽ quay đầu, nhìn thấy Nhẫn Đông ở xa xa đang đuổi tới, tâm trạng khẩn trương khẽ buông lỏng chút ít.
Đàm thị và Đường thị bị dọa sắc mặt trắng bệch, sau khi hoảng sợ qua đi, vội vàng phân phó người làm cứu người.
"Ngươi không sao chứ?", gương mặt Tô Dao tái nhợt, dưới sự giúp đỡ của đám người Tôn Ngọc Tuyết, Trần Tử Hân, đem nàng từ trên lưng ngựa đưa xuống.
Tô Dao run rẩy, hai chân nhũn ra ngồi trên đất, nét kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, toàn thân lập tức phát run.
"Dao Dao, ngươi không sao chứ?". Tôn Ngọc Tuyết đưa tay sờ trán Tô Dao, quan tâm cuống cuồng hỏi.
"Tỷ tỷ, muội thấy nàng đang rất sợ hãi, chúng ta đỡ nàng đến bên kia nghỉ một lát đi". Tôn Ngọc Kỳ thấy Tô Dao run như cầy sấy, cau mày lo lắng nói.
"Ừ". Tôn Ngọc Tuyết gật đầu, cùng Tôn Ngọc Kỳ dìu Tô Dao đứng lên.
Tô Dao nhìn Thanh Ninh nằm trên lưng con ngựa đang nổi điên chạy như bay phía xa xa, mắt lộ ra hoảng sợ, được tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết đưa đến chỗ nghỉ ngơi.
Tô Phỉ đã chạy đến mã trường.
Con ngựa kia đang chạy như điên về phía bọn hắn.
"Tránh ra một chút, trên mắt con ngựa này bị thương, hẳn là điên rồi". Hoàng Dương nói với mọi người sau đó phân phó công việc cho nha đầu hiểu thuật cưỡi ngựa cùng bà tử, chuẩn bị cứu người.
Tô Phỉ đưa mắt ra hiệu cho Tùng Mộc và Bách Mộc, sau đó mặt trầm xuống nhìn ngựa đang phi như bay đến, đôi mắt tĩnh mịch như nước dưới đáy hồ, tay thả bên người căng thẳng nắm thành quyền.
Thẩm gia Đại tiểu thư ngược lại can đảm hơn người, trong tình huống này mà vẫn vô cùng bình tĩnh tự nhiên! Chúng công tử hướng ánh mắt tán thưởng nhìn dáng vẻ không chút bối rối của Thanh Ninh trên lưng ngựa.
Riêng Tô Khiêm lại nghiêng đầu nhìn bộ dáng tức giận tản ra hơi lạnh như băng của Tô Phỉ, sau đó hắn dời ánh mắt nhìn tình hình trong mã trường, lo lắng nói: "Đại ca, ta đi xem Dao nhi một chút".
Nói xong bước nhanh về phía tỷ muội Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao.
"Đại tỷ tỷ không biết phải làm sao bây giờ?". Thẩm Thanh Vận bắt lấy tay nha đầu Linh Chi, gấp đến độ khóc oa oa.
Trà Mai đứng đó cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, khuôn mặt bị hù dọa tái nhợt, mồ hôi lạnh trên lưng toát ra.
Nhẫn Đông hướng về phía Thanh Ninh, ngẩng đầu nhìn một đám công tử phía trước, mắt nhìn Tô Phỉ, sau đó nhìn Tùng Mộc cùng Bách Mộc đứng cạnh hắn, cùng hai người họ liếc một cái, khẽ gật đầu, cúi người, hung hăng thúc vào bụng ngựa, con ngựa phi thật nhanh tới trước.
"Thanh Ninh, thử lại lần nữa". Mồ hôi trên trán Hoàng Xảo Y lớn chừng hạt đậu, nhỏ xuống đất từng giọt, vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa tay ra phía Thanh Ninh, suy nghĩ một chút rồi hô to: "Nếu không, ngươi nhảy qua đây, ta đỡ ngươi?"
"Ngươi yên tâm, cũng đừng sợ, ta nhất định sẽ đỡ ngươi, sẽ không để ngươi gặp chuyện không may". Ánh mắt Hoàng Xảo Y trong suốt nhìn Thanh Ninh, nàng là chủ nhà, tự có trách nhiệm chiếu cố thật tốt cho từng vị khách nhân.
Thanh Ninh nhìn Hoàng Xảo Y, nhưng lại không động, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hoàng Xảo Y mặc dù tốt, nhưng với tốc độ thế này, Hoàng Xảo Y cũng không có mười phần nằm chắc có thể đỡ được nàng, nàng không dám đem mạng mình giao cho Hoàng Xảo Y.
"Tiểu thư, nhảy khỏi ngựa". Bên tai Thanh Ninh truyền đến âm thành tỉnh táo dị thường của Nhẫn Đông.
Thanh Ninh như nghe thấy thiên âm, nghiêng đầu nhìn bên trái mình, thấy Nhẫn Đông chạy tới, khẽ mỉm cười, gật đầu: "Được".
Hoàng Xảo Y có thể không đón được nàng, nhưng Nhẫn Đông có thể.
Dứt lời trong nháy mắt, Thanh Ninh buông lòng tay ra, nghiêng người nhào về phía Nhẫn Đông.
***