Tần Quốc Trường hôn nhẹ nhàng, thình lình tỉnh táo, anh sững người nhìn bộ ngực trần dưới ánh nắng tỏ sáng lung linh.
Vỹ Chu Đào cựa quậy chói mắt, thấy vậy anh ngồi lại nghiêm chỉnh, phát hiện đũng quần căng cứng, không an phận muốn tẩu thoát.
Lúc Vỹ Chu Đào hé mắt, nhìn thấy bàn tay to đặt lên ngực mình có xu thế nắn bóp trong vô thức, giọng cô khàn khàn mê ngủ: "Sao cậu chủ chê con biến thái mà cậu chủ chịu bóp."
Tần Quốc Trường mặt không đỏ tim không vội thu tay lại, hỏi vặn: "Tôi sờ em không có cảm giác sao?"
Cô lắc nhẹ đầu: "Dạ đâu có! Bình thường con massage con cũng đâu có cảm giác đâu."
Đồ ngốc!
Tần Quốc Trường cười khẽ, trong đầu loé lên một tia đen tối.
Vỹ Chu Đào đang tê liệt tạm thời, thuốc không quá liều, cô vẫn có thể cử động nhẹ nhàng như vẫy đạp nhưng không thể đi hay làm việc gì, hơn hết cô còn không biết đau hay có cảm giác; ý của anh chính xác là sợ cô chịu đau không nổi, cương quyết chăm cô mau khỏi thì khi tiêm thuốc làm mềm cô sẽ không đau đớn.
"Ừm, thật ra cũng dễ chịu." Tần Quốc Trường nâng tay lên vuốt ve lồng ngực cô, xoa nắn nhẹ nhàng, nhào nặn trong hưng phấn, "Chút nữa thưởng cho em sau."
Vỹ Chu Đào cười như không cười, bị lột đồ lúc nào không hay, chỉ biết ngượng đỏ lựng mặt.
Tần Quốc Trường vô cùng nghiêm túc, mặc dù hay trêu chọc Vỹ Chu Đào nhưng với việc hứa hẹn chăm cô anh không bỏ bê bất gì giây phút nào.
Anh hứa không để cô một mình, kết quả là từ khi cô tỉnh lại khỏi tay thần chết thì hầu như lúc nào cũng gần gũi trò chuyện, đọc sách, cho cô xem phim, chải tóc, dưỡng da, nấu ăn cho cô, làm cho cô thật nhiều điều khác nữa.
Vỹ Chu Đào cảm động muốn chết, khoé môi lúc nào cũng khúc khích cười cười như bị ngốc, có lúc thì bị anh ghẹo quá trớn khóc sướt mướt như mưa..
chung quy bên anh vui buồn lẫn lộn, chẳng khi nào cảm xúc trong ngực được bình yên.
Đêm nọ tuyết phủ ngập kính cửa sổ, Vỹ Chu Đào ngồi ngoan ngoãn dưới đèn bàn đọc sách, cô đọc rất hăng say, đến đâu cũng hiểu, chỉ là hôm nay không có Tần Quốc Trường ôm ôm nắn khớp tay nên hơi lạnh.
Tần Quốc Trường ở trong nhà quá lâu bị gọi lên nhà chính hỏi chuyện, trong khi anh thực chất cũng không phải ở miết trong nhà, vẫn làm việc, vẫn ra ngoài chọn sách chọn thực phẩm, chỉ là anh ru rú không tiếp xúc với ai ngoài cô, cô không thấy chán, anh cũng không thấy chán.
Lần này anh bị ông nội Tần gọi, ít nhiều cũng sẽ vòi cô lên gặp mặt.
Nhưng chẳng hiểu vì sao cô không thấy lo lắng, như thể đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, cho rằng có anh bảo kê thì trời không sợ đất cũng không.
Chốc lát, Tần Quốc Trường trở về với vài ba cái túi đựng quần áo.
Vỹ Chu Đào hau háu mắt quan sát sắc mặt của Tần Quốc Trường, cố tìm ra điểm bất thường nhưng kết quả là số không.
Cô hỏi nhỏ: "Cậu có bị mắng không cậu?"
"Ai mắng?"
"Ông chủ!"
Tần Quốc Trường nhún vai: "Tôi lớn rồi, nghe không lọt tai lời ông ấy nữa."
Đoạn, anh ngồi xuống bên mép giường cạnh bàn làm việc nơi cô đang đọc sách, mở túi giấy lôi đống vải mỏng dính ra.
Đứng hình vài giây.
Vỹ Chu Đào chớp chớp mắt hồn nhiên: "Gì vậy cậu?"
Tần Quốc Trường nhét lại vào túi giấy, vạch túi khác ra xem, vạch hết đống túi ra sắc mặt cũng y như một.
Anh day day thái dương, đẩy hết đống đồ xuống sàn.
Vài ba phút trước, Tần Quốc Trường ngồi im nghe mắng chửi, nghe chửi xong rồi thì đi về.
Dọc đường thấy Kim Nhu lấp ló mặc áo len ấm đứng nấp từ sau bụi cây phóng ra, tuy tuổi già mà lanh lợi, nhét vào tay anh đống đồ, vỗ vỗ tay anh, dặn dò: "Cho bé Đào! Xinh lắm đấy!"
Vỏn vẹn vài chữ sau đó Kim Nhu vọt bay đi như bà tiên xứ tuyết.
Tần Quốc Trường không có nhiều tò mò, cứ vậy cầm quà của Vỹ Chu Đào trở về.
Vỹ Chu Đào mon men lật trang sách, thì thầm: "Ông chủ mắng cậu gì vậy cậu?"
"Nhiều chuyện!" Anh búng trán cô, cười đùa: "Ông ấy mắng tôi già rồi, vừa tìm được vợ đẹp cho tôi."
Nghe lời này, nhìn điệu bộ nhởn nhơ của anh, Vỹ Chu Đào bĩu môi, thừa biết gia đình họ Tần mấy đời chưa từng có chuyện ép cưới ép gả, họ Tần cả đời tập trung vào công việc, cố gắng nỗ lực, không như bao gia tộc khác sử dụng hình thức liên hôn để giành quyền lực.
Mà cho dù là thật đi chăng nữa, ý anh nói anh già rồi cũng thật vô lí, cô nhỏ giọng trách móc: "Cậu chọc con miết đi, cậu mà già thì cậu Khiêm già hơn!"
Đang vui vẻ như không nghe được cái tên không nên xuất hiện ở đây, Tần Quốc Trường đanh mặt nhìn chằm chằm cô, nhướng một bên mày, thấp giọng: "Thì?"
"Dạ..
dạ là cậu chủ của con xịn hơn!" Vỹ Chu Đào thấy tình hình biết ngay không ổn, lẻo mép ỏng ẹo: "Cậu chủ trẻ hơn cậu Khiêm nhiều lắm, đẹp trai hơn, phong độ hơn chứ không có mập như cậu Khiêm!"
Tần Quốc Trường nhếch mép không cười: "Cao Khiêm thì tuổi là gì với tôi."
"Dạ đúng rồi!"
"Hắn chỉ mới 27, đúng không?"
Cô gật gù: "Dạ chắc vậy á."
"Tôi 32."
"Dạ!" Vỹ Chu Đào cười tươi híp mắt, nghe con số lớn hơn đồng nghĩa với việc Tần Quốc Trường thắng, cô vui mừng thay anh.
Rồi bất chợt, nhận ra điều không đúng, nụ cười trên môi cô tắt nghẽn, ngơ ngác nhìn anh.
"Có nhiều trình độ hơn!" Tần Quốc Trường tự hào bổ sung.
Vỹ Chu Đào bần thần vô định, đầu óc rối tung, nói cô ngu đần thì mặt cô quả thực đang ngu ra.
Tần Quốc Trường 32 tuổi, cô không hề nghe lầm.
Hơn ba mươi, da mặt anh sáng sủa trắng trẻo, cơ bắp lực lưỡng như trai