Chương 26.
Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi mắt phượng sáng lấp lánh kia giờ phút này yên yên tĩnh tĩnh khép lại, hàng lông mi dài có chút rung rung. Nàng có thể cảm nhận được mùi thơm cực nhạt trên người Tạ Bảo Lâm đang dần dần bao vây lấy bầu không khí xung quanh mình, làm cho nàng cho dù muốn tránh cũng không thể tránh.
Vừa muốn mở mắt ra nhìn, nàng lại mơ hồ cảm giác được môi Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của mình, ôn nhu ấn xuống một chút, như chuồn chuồn lướt nước, rất mềm mại nhưng lại nhanh chóng rời khỏi. Nhưng nàng biết rõ Tạ Bảo Lâm cũng không cách mình quá xa, bởi vì hơi thở của Tạ Bảo Lâm dường như vẫn đang cùng nàng giao hòa một chỗ.
Vương Lệnh Nghi thân thể khẽ run lên.
"Ngươi..." Vương Lệnh Nghi nhịn không được muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tạ Bảo Lâm nhẹ nhàng dùng tay đè lên miệng nàng.
Ngón tay Tạ Bảo Lâm khó khăn lắm mới chịu lấy ra, Vương Lệnh Nghi còn chưa kịp phản ứng đã đồng thời cảm nhận được một làn môi mềm mại phủ lên trên môi mình, sau đó còn cố ý ma sát một chút. Môi hai người cẩn thận chạm vào nhau, ôn nhu dịu dàng, khó lìa khó bỏ, giống như tế thủy trường lưu(*).
(*) Khe nhỏ sông dài, làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.
Vương Lệnh Nghi tựa hồ cảm thấy như vậy còn quá nhẹ nhàng, nàng dùng răng nhẹ cắn vào môi dưới của Tạ Bảo Lâm.
Ngay sau đó nàng lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Tạ Bảo Lâm.
Vương Lệnh Nghi như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng mở hai mắt ra, thất thần lui về phía sau, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng mình vẫn còn đang trong từ thế ngồi, vì vậy lui một bước liền ngã trên mặt đất.
"Cửa còn mở a." Tạ Bảo Lâm mỉm cười nhắc nhở.
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ cũng không biết rốt cuộc là ai quên mất cửa vẫn đang mở a, chuyện này nếu để cho người khác nhìn thấy được, còn có thể có chuyện gì tốt?
Tạ Bảo Lâm đưa tay kéo nàng đứng lên.
Vương Lệnh Nghi trong đầu lại nảy ra chủ ý xấu xa, nàng cầm chặt tay Tạ Bảo Lâm đột nhiên kéo về phía trước.
Tạ Bảo Lâm làm sao có phòng bị? Thân thể mất thăng bằng, liền hướng Vương Lệnh Nghi nhào tới. Vương Lệnh Nghi cũng không nghĩ rằng Tạ Bảo Lâm lại nhẹ như vậy, chỉ kéo một cái liền kéo được rồi, nàng cũng không kịp phản ứng, bị Tạ Bảo Lâm vừa vặn đè lên người.
Lúc này ở cửa ra vào lại truyền đến một tiếng: "Tử Đồng."
Tạ Bảo Lâm còn chưa kịp ngồi dậy, thân ảnh màu vàng kia liền từ ngoài cửa bước vào.
"Quý phi?" Chứng kiến một màn trước mắt này, Hoàng đế sắc mặt cũng lập tức trở nên đen lại, rõ ràng cũng không có thái độ gì tốt.
Vương Lệnh Nghi nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp ngã xuống đau lắm, thần thiếp không không thể đi được rồi a."
Vương Lệnh Nghi quả thật tự mình hiểu rõ, Hoàng đế mỗi lần nhìn thấy nàng, cũng giống như ăn phải cái gì không nên ăn, nuốt xuống chồng chất trong bụng thập phần khó chịu. Bây giờ thì tốt rồi, hôm nay còn để Hoàng đế nhìn thấy bộ dạng này của nàng cùng Hoàng hậu, nếu như không cho hắn một lời giải thích, kết cục như thế nào Vương Lệnh Nghi căn bản không dám nghĩ đến.
"Hoàng thượng." Tạ Bảo Lâm ngồi dậy hành lễ.
Hoàng đế tới tới lui lui nhìn lên thân thể hai người các nàng, trong lòng sinh ra cảm giác kì quái, nhưng lại nói không được là kì quái ở chỗ nào. Hắn tự mình bước lên ngồi ở vị trí chủ vị, hồi lâu không nói tiếng nào.
"Quý phi như thế nào lại rãnh rỗi đến Phượng nghi cung?" Hoàng đế cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lệnh Nghi liền trấn định lại, cười nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vốn đang đi theo Hoàng hậu nương nương học thơ kia mà, người quên mất rồi sao?"
"Ngươi vẫn là chớ nên học nữa." Hoàng đế hiển nhiên thập phần chán ghét nàng.
Nét vui vẻ trên mặt Vương Lệnh Nghi cứng lại, nàng cũng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nàng muốn học sao? Nàng cũng không muốn học a. May mắn Vương Lệnh Nghi khống chế được bản thân mình, vừa rồi có thể cố gắng không dùng ánh mắt trợn tròn lên nhìn Hoàng đế, cũng nhẫn nhịn không nhìn về hướng của Tạ Bảo Lâm.
"Trước tiên đứng dậy đến đây ngồi a." Hoàng đế vẫy vẫy tay, đợi đến khi Tạ Bảo Lâm cùng Vương Lệnh Nghi đều ngồi xuống rồi, hắn lại nói, "Cảnh Văn trước đó vài ngày không phải nói muốn tới nơi này của Tử Đồng học thơ sao, như thế nào không thấy người đâu?"
Tạ Bảo Lâm thanh âm ôn hòa: "Công chúa xưa nay chính là tài nữ vang danh khắp thiên hạ, làm sao phải học hỏi thần thiếp a?"
"Tử Đồng quá khiêm tốn rồi." Hoàng đế cười cười, nói, "Tử Đồng thân thể vốn yếu ớt, cố gắng điều dưỡng một chút thân thể từ từ sẽ tốt lên, nếu cần thứ gì cứ trực tiếp gọi người đến Nội vụ phủ lấy là được rồi."
Tạ Bảo Lâm nghe vậy, chỉ gật đầu, thần sắc nhàn nhạt.
Vương Lệnh Nghi cúi đầu nhếch miệng, trong mắt không giấu được tin trào phúng, thầm nghĩ quốc khố của Hoàng đế cũng đã thiếu hụt thành như thế kia rồi, còn không biết tiết kiệm, tiền của Vương Lệnh Nghi nàng cũng không ít, lẽ nào không thể thay Tạ Bảo Lâm chuẩn bị những thứ kia sao?
Hoàng đế lại đơn giản nói vài câu, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn đến Vương Lệnh Nghi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa cung.
Vương Lệnh Nghi nhìn Tạ Bảo Lâm còn đứng phát ngốc, chưa chịu phục hồi tinh thần, liền đưa tay đẩy đẩy cánh tay của nàng, tức giận hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Ta liền kêu người chuẩn bị cho ngươi."
"Nói chuyện cứ như thổ phỉ vậy a." Tạ Bảo Lâm thuận miệng nói.
Vương Lệnh Nghi lộ ra thần sắc lo lắng, dặn dò nhiều hơn một câu: "Ngươi chỉ được dùng một chút, một chút đồ của hắn thôi, càng ít càng tốt."
"Ngươi quản ta đến như vậy rồi?"
Vương Lệnh Nghi ưỡn thẳng sống lưng, nét mặt thập phần nghiêm túc, nàng cũng không có nói đùa: "Ngươi cái gì cũng đều để ý đến ta, ta đương nhiên muốn xen vào chuyện của ngươi."
Tạ Bảo Lâm nâng trán, trong mắt lại xuất hiện một tia vui vẻ mơ hồ, nói: "Như vậy cho dù cảm thấy bổn cung phiền toái cũng không được hối hận."
"Không cho đổi ý." Vương Lệnh Nghi sau khi đá lông nheo, giọng nói lại trở nên cứng rắn.
***
Khoảng thời gian gần đây ở lưu vực sông lớn đột nhiên xuất hiện mưa to liên tục mấy ngày liền, nước sông tăng cao, khiến hàng vạn mẫu ruộng đất vốn đang tươi tốt liền bị phá hủy một cách nghiêm trọng. Mà nơi đã từng được mệnh danh là đê điều vững chắc, ba mươi năm không cần sửa chữa rốt cuộc trước đó vài ngày lại bị vỡ đê, hồng thủy như mãnh thú, tử thương vô số, trong phạm vi năm dặm trở lại không có người ở.
Tin tức hoả tốc truyền đến kinh đô, chỉ một thoáng liền khiến mọi người trở nên khiếp sợ. Hoàng đế giận dữ, lúc này muốn phái người chém gϊếŧ hết quan viên nơi đó, trừng phạt người trị thủy(*) bất lực kia, nhưng may mắn một đám lão thần kịp thời ngăn cản.
(*) Sửa sang đường nước cho thông để tránh lụt lội và sử dụng được sức nước.
Thương lượng trong suốt hai canh giờ, Hoàng đế cuối cùng hỏi: "Chúng ái khanh đều là người tài giỏi, xuôi nam trị thủy một chuyến cũng không có vấn đề gì, không biết đã chọn ra được ai chưa?"
Mấy viên quan kia mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, cúi đầu nhìn xuống, làm ra vẻ kẻ câm người điếc, cũng không ai dám lên tiếng. Việc trị thủy này, nếu làm tốt sẽ được nở mày nở mặt, thăng quan tiến chức, đường tương lai rộng mở, nhưng nếu trị không tốt, chức quan khó giữ còn có thể coi là chuyện nhỏ, mất đầu mới chính là việc lớn. Huống hồ bọn hắn mò mẫm lăn lộn mấy năm nay, có ai không phải là từng bước đi lên? Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, lại vì một trận lũ lụt mà phải chịu chỉ trích, mất hết tiền đồ, thật sự không đáng.
Thật lâu sau, cuối cùng cũng đã có một người bước ra phá vỡ sự yên tĩnh.
Hoàng đế trông thấy, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tạ ái khanh."
Tạ Trinh cầm hốt bản(*) trong tay, hai mắt nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Thần nguyện dốc sức vì Hoàng thượng."
(*) Cái mà lúc thượng triều mấy ông quan hay cầm ấy, giống như một cái thẻ bài, bạn nào xem phim cung đấu sẽ biết.
"Tạ Trinh." Quan viên vốn đang xếp thành một hàng dài, Tạ Các lão(*) đứng ở phía trước, nhịn không được quay đầu lại khẽ quát một tiếng.
(*) Mình có search gg