Chương 28.
Vương Lệnh Nghi chuyên tâm ngắm nhìn một chút, nàng đối với tác phẩm ngẫu hứng này của mình cũng coi như thoả mãn, nhưng mực vẽ lại chậm chạp không chịu khô, Vương Lệnh Nghi có chút nóng vội, liền kề sát môi vào giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng thổi thổi. Đợi đến khi nàng thổi tới trên vai của Tạ Bảo Lâm trong tranh, Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên trong lòng sinh ra một trận hỗn loạn, cũng không dám tiếp tục thổi nữa.
Mực cuối cùng cũng dần dần khô lại, Vương Lệnh Nghi cẩn thận đem bức hoạ đặt phía bên dưới số giấy Tuyên Thành đang gấp lại kia.
Sau khi rửa xong bút của Tạ Bảo Lâm, nàng theo đường cũ trở về, âm thầm rời khỏi cung Phượng Nghi.
Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, gió thổi mây trôi, Vương Lệnh Nghi lại thủy chung ngủ không được, nàng mắt mở ra, nghĩ đến Tạ Bảo Lâm khi trông thấy bức họa kia không biết sẽ cảm thấy như thế nào, cũng không biết nàng sẽ có cái tâm tình gì a.
Tạ Bảo Lâm sẽ không cảm thấy... mình đối với nàng không tôn trọng chứ?
Vương Lệnh Nghi càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không thể nào an tâm được, nàng như thế nào lại lỗ mãng như vậy? Tuy nói giữa hai người dường như đã có chút cảm tình, quan hệ cũng đã hòa hoãn không ít, nhưng mà bức họa này của nàng chẳng phải lại để lộ ra việc trong lòng nàng có chứa tà niệm sao?
Tuy rằng hậu viện cung Phượng Nghi có lối nhỏ để đi ra đi vào, nhưng cung Hoa Dương của nàng cũng không có, bây giờ đêm hôm khuya khoắt, cửa đã sớm khóa lại cẩn thận rồi, nàng làm sao có thể trở ra a?
***
Tối nay trời lạnh như nước, trăng sáng nhô lên cao, "Bảy con phố" trong kinh thành phồn hoa náo nhiệt hệt như ban ngày. Trong toàn bộ kinh thành, cũng chỉ có con đường này là không cấm đi lại vào ban đêm, bởi vì nơi này là hoa phố. Tất cả hàng quán lớn nhỏ dường như đều tụ tập lại ở nơi này, thanh danh lan xa, đã sớm có khách nhân từ bên ngoài tò mò đến tham quan một chút.
Trong đại sảnh Phiếm Hoa lâu lại xuất hiện một người đang chậm rãi bước vào, người này vóc dáng cao gầy, khí chất cao quý, dung mạo bất phàm. Mặc dù đang vận nam trang, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được vòng eo thon nhỏ, cùng dáng người mềm mại uyển chuyển của nàng. Ánh mắt của tất cả mọi người dường như thoáng cái đều vô thanh vô tức tụ lại trên thân thể người này.
Tú bà còn nhỏ tuổi vốn đang tự mình tiếp đãi khách nhân, lúc này cảm thấy cũng thật lạ mắt a. Nàng ở nơi này đã nhiều năm, gặp qua bao nhiêu loại người, trong lòng đối với người mới đến kia tự nhiên cũng dụng tâm suy nghĩ mấy lần. Hôm nay người này cũng không giống với những người khác, tú bà vừa nhìn liền biết, đó là một nữ nhân, chính xác là một nữ nhân cao quý.
Nữ nhân tới Phiếm Hoa lâu này chắc chắn cũng chỉ gói gọn trong hai nguyên nhân, loại thứ nhất là đã đi đến bước đường cùng liền đến đây tìm đường lui, muốn gia nhập vào tửu lâu này của các nàng, loại thứ hai lại là người muốn tới bắt người đánh ghen. Mà vị cô nương này, tuyệt đối không phải là loại thứ nhất. Quả nhiên, tú bà vừa mới tao nhã tiến đến, nữ tử liền ném một cái túi tiền cho nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi: "Người ở chỗ của Mộng Trang cô nương, hôm nay là ai?"
Tú bà có chút khó xử, cười nói: "Không dám giấu giếm, nhưng danh tự của khách nhân ta cũng không thể tùy tiện để lộ ra."
Nữ tử liền nói: "Ngươi đã xem qua trong túi tiền có bao nhiêu ngân lượng chưa?"
Không cần nhìn, tú bà cũng biết số ngân lượng bên trong tuyệt đối không ít, biết chắc rằng nữ tử này hôm nay tới đây chính là có chuyện cần làm rồi.
Ngay sau đó, nữ tử liền từ bên hông lấy xuống một cái nhuyễn tiên(*), khuôn mặt lạnh lùng, nàng vung tay làm nhuyễn tiên hất lên trên cao, quát: "Đi ra!"
(*) Roi, dùng để tra tấn tù nhân hoặc để cưỡi ngựa.
Tú bà chỉ cảm thấy lỗ tai mình cũng bị tiếng hét này làm điếc rồi, vội vàng muốn làm yên lòng nàng, lúc này nữ tử lại vung cao lên một roi, tức giận nói: "Lý Cảnh Hoán, đi ra đây cho ta!"
Lý Cảnh Hoán là ai, trong kinh thành có người nào không biết, người nào không hiểu? Đó là đệ đệ của Hoàng đế, đương kim Tần vương điện hạ cũng chính là hắn. Trước đây ít năm hắn đã gây ra chút chuyện kinh thiên động địa, chuyện hoang đường không ai dám làm hắn cũng đã làm ít nhất một lần, một hai năm trước còn cố chấp quấn lấy Vương Quý phi, thẳng đến khi Vương Quý phi vào cung, hắn mới bị Minh Đức Công chúa bắt giữ cùng nhau đi đến Tây Nam.
Tiểu tổ tông này thật ra lại trở về rồi.
Lý Cảnh Hoán vốn đang ở trên lầu, một màn trước mắt diễn ra như vậy, người cầm cái roi hùng hổ quát nạt dưới kia, nhất định là Minh Đức Công chúa rồi.
"Ai a?" Lý Cảnh Hoán quần áo có chút không chỉnh tề, sắc mặt phiếm hồng, hắn đứng ở trên lan can, từ trên lầu nhìn xuống, trông thấy Minh Đức, lúc này liền nở nụ cười, "Tỷ tỷ."
"Ngươi cũng thật khoái hoạt." Minh Đức trầm giọng nói. Hiển nhiên là bắt đầu cảm thấy tức giận đến mức khó thở rồi.
Lý Cảnh Hoán mỉm cười trào phúng, nói: "Nhân sinh khổ đoản, không thể khoái hoạt, còn không bằng chết quách cho xong."
"Cùng ta trở về!" Minh Đức cắn răng cũng không muốn nhiều lời với hắn.
Lý Cảnh Hoán lại nói: "Tỷ tỷ, đây không phải là chỗ ngươi nên đến, tỷ tỷ mau trở về đi thôi."
Công chúa cùng Tần vương lúc đó ngươi tới ta đi, mọi người đều dường như ngừng thở, không kẻ nào to gan dám phát ra thanh âm gì khác, chỉ chuyên tâm nghe hai người bọn họ cãi nhau.
Ở trong một gian phòng khác, lại có một người lắng nghe thật cẩn thận. Người này bộ dáng thanh tú, thập phần văn nhã, lại sạch sẽ gọn gàng, trước bàn hắn cũng chỉ có một bình trà cùng hai đĩa điểm tâm. Bất quá chén trà này, hắn đã đặt trong tay hồi lâu cũng không chịu uống, đã sớm nguội lạnh rồi.
"Công tử, khúc tiếp theo ngài muốn nghe cái gì?" Nữ tử tay rời tay khỏi dây đàn, ấm giọng hỏi.
Người này mỉm cười rồi lại mỉm cười: "Không nghe nữa."
Nói xong, hắn ngồi dậy, tiêu sái đi ra cửa phòng.
Vào lúc đang căng thẳng như thế này, có một tiếng động khác xuất hiện nhất định sẽ nghe thấy vô cùng rõ ràng, vị công tử này vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, tất cả mọi người liền lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
"Ơ, đây không phải Tôn công tử sao?" Lý Cảnh Hoán không thèm đếm xỉa tới mà mỉm cười, "Như thế nào không ở nhà đọc sách thánh hiền, lại tới nơi này phong lưu khoái hoạt a?"
Minh Đức nhanh chóng nhìn thoáng qua.
Tôn Gia Tề kia vẫn xuất hiện với một bộ dạng điềm đạm nhã nhặn, cao cao gầy gầy, hắn tựa hồ có chút khẩn trương, nói: "Tần vương cùng Công chúa điện hạ đều ở nơi này, tại hạ làm sao dám không ra?"
Minh Đức không muốn nhìn thấy hắn, liền thu hồi nhuyễn tiên, trực tiếp cùng Lý Cảnh Hoán nói: "Đi."
Vào đúng lúc này, ở gần Phiếm Hoa lâu bỗng nhiên phát ra thanh huyệŧ nặng rơi xuống đất, lập tức liền có người hét lên ầm ĩ, tiếng hét vào lúc yên tĩnh như thế này đặc biệt rõ ràng. Minh Đức mặt liền biến sắc, lập tức liền muốn đi ra cửa kiểm tra xem. Tôn Gia Tề cũng lập tức bước xuống dưới lầu, đi theo sát sau lưng Minh Đức.
Thanh âm đến từ phía tây Phiếm Hoa lâu, chính xác là xuất phát từ lầu ba của Tần Hương lâu. Những người lớn gan đều đã tập trung vây xem xung quanh. Minh Đức chen lấn cố gắng bước qua đám người, đang có một người đưa tay muốn đẩy nàng sang một bên, nhưng chưa kịp đẩy đã có một bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay của người nọ, ngăn cản không cho hắn tiếp tục động tác.
Minh Đức nhìn lên, người kia đúng là Tôn Gia Tề.
Tôn Gia Tề hướng nàng miễn cưỡng cười, thần sắc giống hệt như hôm Trung thu ở Thú Liệp Tràng, có chút nhát gan, lại có chút kính sợ.
Minh Đức cũng không ý định tiếp tục để ý đến hắn, nàng cuối cùng nhìn thấy được người từ trên lầu té xuống kia. Cái ót người nọ chạm đất, toàn bộ thân thể nằm bất động, máu từ sau đầu từ từ chảy ra, lan ra xung quanh một mảng lớn màu đỏ tươi.
Minh Đức rủ mắt xuống nhìn người có một cái chết vô cùng thê thảm này, đột nhiên nàng che miệng lại, cảm giác