Chương 30: Hậu Phi lưỡng tương duyệt.
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Tạ Bảo Lâm lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi nàng.
Vương Lệnh Nghi trên mặt xuất hiện một nét ngượng ngùng, cười nói: "Ta cảm thấy nhìn ngươi thật tốt a."
Tạ Bảo Lâm tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng không trực tiếp vạch trần, nói thẳng: "Bắt đầu đi."
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ này chỗ nào thành đâu rồi, liền châm chước khuyên nhủ: "Không bằng ngươi dạy ta một lần, sau đó ngươi liền đi nghỉ ngơi, sau đó đến phiên ta luyện a."
"Ta phát hiện ngươi hôm nay rất kì quái." Tạ Bảo Lâm chậm rãi nghiền nát mực, động tác trên tay vẫn lặp lại đều đều, "Như là không mong muốn để cho ta ở lại thư phòng vậy."
"Ta như thế nào lại không mong muốn cho ngươi ở lại a?" Vương Lệnh Nghi vội vàng kêu oan.
Tạ Bảo Lâm mài mực thật nhuyễn, sau đó cầm ra một cây bút lông nhỏ, Tạ Bảo Lâm đưa tay rút ra tờ giấy Tuyên Thành được gấp gọn phía bên dưới ra ngoài.
Vương Lệnh Nghi lúc này có chút sững sờ, nàng vội vàng trực tiếp đè lại bàn tay của Tạ Bảo Lâm, hỏi: "Phía trên không phải có giấy sao?"
"Ta có thói quen sử dụng giấy ở phía bên dưới, những tờ giấy phía trên này đều là dùng để luyện viết văn a."
Mắt thấy Tạ Bảo Lâm cũng nhanh cầm bức họa kia rút ra rồi, Vương Lệnh Nghi hoảng hốt đến nổi không kịp suy nghĩ, nàng nghiêng thân thể về phía trước, mãnh liệt chắn trước người Tạ Bảo Lâm, khoảng cách giữa hai người trong phút chốc bị kéo lại gần nhau.
Tạ Bảo Lâm khẽ giật mình, sau đó thuận thế cầm bút lông nhỏ điều chỉnh thật tốt, bàn tay rảnh rang nhẹ nhàng nâng lên ôm lấy Vương Lệnh Nghi, dường như nàng rất hưởng thụ Vương Lệnh Nghi chủ động nha. Một lát sau, nàng đưa tay, phủ lên hai mắt của Vương Lệnh Nghi, bỗng nhiên kề sát vào lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói: "Bức họa kia ngươi họa không đúng."
"Ngươi trông thấy rồi!" Vương Lệnh Nghi thanh âm không khỏi cất cao lên một chút.
Tạ Bảo Lâm cười yên lặng không nói.
Nàng hôm qua sau khi đi vào thư phòng, vừa ngồi xuống xem sách được khoảng nửa canh giờ, sau đó liền ngồi dậy tập viết. Gần đây nàng cũng không có luyện chữ, lâu ngày không cầm bút làm tay cũng ngượng rồi, nàng dùng những tờ giấy không tốt lắm viết liên tục mấy tấm, rốt cuộc cảm thấy viết ổn rồi, nàng lại rút ra một giờ giấy chất liệu tốt hơn được gấp phía bên dưới.
Lúc sắp xếp gọn gàng cũng không sao, vậy mà lúc rút ra lại rút ra được một bức họa?
Tạ Bảo Lâm lúc trước cũng đã từng được xem qua Vương Lệnh Nghi vẽ tranh. Bởi vì phương thức vẽ tranh của Vương Lệnh Nghi thập phần đặc biệt, cũng rất dễ nhận ra. Thêm nữa người có thể vào thư phòng này ngoại trừ Tạ Bảo Lâm, còn có ai có thể tiến vào nữa a, đã vậy còn lưu lại một bức họa? Gần như không cần nghĩ cũng biết, đây đều là kiệt tác của Vương Lệnh Nghi a.
Tạ Bảo Lâm nhìn bức họa kia, lỗ tai cũng có chút nóng lên. Vương Lệnh Nghi này thật đúng là đăng đồ tử càng ngày càng to gan rồi, rõ ràng còn dám họa nàng... họa lên một người vũ mị đến như vậy, so với khí chất của nàng hoàn toàn không giống nhau a, nhưng chỉ cần nhìn một lần liền có thể biết rõ người trong bức họa kia chính là nàng.
"Vương Lệnh Nghi cũng có chút bản lĩnh." Tạ Bảo Lâm ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại đem bức họa tỉ mỉ nhìn một lần.
Mà Tạ Bảo Lâm cũng biết Vương Lệnh Nghi chính là một tiểu nha đầu rất lớn mật, nghĩ đến Vương Lệnh Nghi cố ý đặt bức tranh kia ở phía dưới cùng, có thể là còn chưa xác định có nên để cho nàng nhìn thấy hay không. Tạ Bảo Lâm xem hết, liền đặt trở về chỗ cũ, vị trí so với trước đây cũng không sai lệch bao nhiêu, phía trên không có mấy tờ giấy Tuyên Thành chặn lại, nàng lại từ trong rương lấy ra một số lượng tương ứng để bổ sung vào.
Thời điểm chuẩn bị rời khỏi thư phòng, Tạ Bảo Lâm nán lại một chút thu xếp mọi thứ ổn thỏa, lại đem sách trên bàn lật ngược trở về số trang trước lúc nàng chưa xem qua.
Bất quá những thứ này, Tạ Bảo Lâm cũng không nghĩ sẽ nói cho Vương Lệnh Nghi biết.
Vương Lệnh Nghi cảm giác cho đến tận bây giờ mặt mũi của nàng đều ở chỗ này của Tạ Bảo Lâm làm mất hết rồi, liền trở nên thông suốt, lập tức ôm lấy cổ Tạ Bảo Lâm, kéo dài giọng nói: "Ngươi nói ta họa không đúng, làm sao lại đúng rồi? Ân, là muốn để cho ngươi từ trong nước đứng lên? Hay là..."
"Ngươi có lẽ nên họa chính mình." Tạ Bảo Lâm nói.
Vương Lệnh Nghi "Ô" lên một tiếng, giống như đã hiểu rõ rồi: "Đã hiểu rồi, ngươi chính là muốn cùng bổn cung uyên ương tắm rửa nha."
Tạ Bảo Lâm chỉ hận không thể cầm Vương Lệnh Nghi vứt ra xa.
"Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi vào bằng cách nào? A, không phải là từ cái chuồng chó sau tường kia chui vào a."
Vương Lệnh Nghi: "..."
Tạ Bảo Lâm tìm về được một chút mặt mũi, liền mỉm cười bổ xuống một đao, nói: "Cửa đường đường chính chính ngươi lại không đi, chui cái gì mà chui a."
***
Tần vương cùng Minh Đức Công chúa kể từ sau cái chết bất đắc kỳ tử của Sư đại nhân, khoảng thời gian gần đây đều luôn cố gắng tránh mặt mọi người.
Khi kết quả xét xử vừa đưa ra, người nhà của Sư đại nhân dĩ nhiên không thể thỏa mãn, nhất quyết không chịu chấp nhận kết quả này, bọn họ đều nói rằng Sư đại nhân mặc dù kết bằng hữu rất rộng rãi, nhưng tất cả đều là người tốt, ngày thường cũng không thích đi đến những nơi như ăn chơi như "Bảy con phố", tại sao ngay lúc đang có mâu thuẫn tranh chấp cùng Tần vương lại ở địa điểm gần đó xảy ra chuyện? Nhưng phía trên Hoàng đế đã đồng ý kết quả như vậy, kiên trì muốn để chuyện này lắng xuống. Nếu như Hoàng Đế đã lên tiếng, Sư gia cũng không thể nói thêm cái gì khác, nhưng liền đem món nợ trong lòng kia tính ở trên đầu Tần vương cùng Minh Đức Công chúa.
Vừa bước ra khỏi Ngự thư phòng, người của Sư gia liền mở miệng, âm thanh lạnh lùng nói: "Tần vương, Công chúa, hai người cũng thật giỏi tính toán, đáng thương chất tử của ta tâm cơ còn quá ít."
Lý Cảnh Hoán liền nói ngay: "Sư đại nhân cớ gì lại nói ra lời ấy? Bổn vương vốn dĩ rất thích vui đùa, trong kinh thành có ai lại không biết? Bổn vương đi đến nơi đó là chuyện bình thường hơn bất cứ ai, ngược lại là chất nhi của Sư đại nhân, xưa nay vốn không dính bụi hoa, như thế nào hết lần này tới lần khác không đi lại chọn ngày ngay hôm qua mới đi? Sư đại nhân chẳng lẽ không nên điều tra thêm, xem có phải có người nói cái gì đó với chất nhi của ngài hay không a?"
"Nói dối!" Sư đại nhân đột nhiên tiến lên một bước, chất giọng lớn đến nổi giống như đang hét lên, "Sư gia của ta tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha chuyện này!"
Lý Cảnh Hoán trong phút chốc liền trở nên tức giận nói: "Sư đại nhân giọng nói cũng quá lớn rồi a, Lý Cảnh Hoán ta chung quy vẫn là Hoàng tử của tiên đế, đương kim Tần vương, Sư đại nhân nếu muốn hỏi tội ta, vậy thì mang theo chứng cứ đến đây, ta nhất định không nói hai lời liền mở rộng cửa Vương phủ, xin đợi Sư đại nhân đại giá quan lâm!"
"Ngươi đợi đó!" Sư đại nhân lớn giọng quẳng xuống một câu, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Lời này cuối cùng cũng truyền tới Ngự thư phòng, rất nhanh liền lọt vào trong lỗ tai Hoàng đế. Hoàng đế điềm tĩnh đặt cây bút lông trong tay xuống, im lặng lắng nghe nghe cung nhân thuật lại toàn bộ sự tình không sót một chữ, mới nói: "Ngươi lui ra đi."
Minh Đức trực tiếp cùng Lý Cảnh Hoán cước bộ trở về, ngay cả cung Thái Hi của Thái hậu cũng chưa từng ghé qua. Một đường hai người cùng nhau nói vài lời, thời điểm qua về đến nơi đã là ban đêm.
"Tỷ tỷ." Lý Cảnh Hoán bỗng nhiên gọi lại Minh Đức vốn đang đi về phía cái sân nhỏ kia.
Giờ phút này đúng là trời đất rộng rãi, xung quanh cỏ cây rất ít, cho dù chỉ có một người cũng không thể ẩn nấp được, không khí cũng thập phần mát mẻ. Minh Đức xoay