Chương 39: Nữ Oa
Tạ Bảo Lâm dường như lại một lần nữa quay trở về ngày hôm đó.
Lúc ấy Vương Lệnh Nghi đã rời khỏi chính sảnh, Từ Thái y mới cẩn thận hỏi: "Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, mấy năm này người đều mặc kệ thân thể của mình có đúng không?"
"Có vấn đề gì sao?" Thanh âm Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt, cũng không để lời này ở trong lòng.
Từ Thái y nói: "Sẽ rất khó sinh được hài tử."
Tạ Bảo Lâm im lặng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay, "Còn có vấn đề gì khác không?"
Lần này, Từ Thái y không hiểu sao lại có chút do dự, hắn cau mày suy nghĩ, sau đó mới cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp, chậm rãi nói: "Nương nương, việc sinh con nối dõi chỉ là một phần nhỏ, chuyện này còn có khả năng sinh ra thương tổn đối với thân thể của người. Cho nên, thỉnh nương nương dụng tâm suy nghĩ, từ từ điều dưỡng, một khoảng thời gian sau cũng có thể khá hơn một chút a."
"Thật sao?" Tạ Bảo Lâm khẽ ngẩng đầu, "Từ Thái y, bổn cung còn nhớ rõ, những thứ lúc trước ngươi học thật sự không phải là kê đơn bốc thuốc a."
Từ Thái y cũng không suy tư quá lâu, cung kính đáp lời: "Đúng vậy, nếu không phải nhờ có sư phụ, hạ quan cũng sẽ không có cơ hội thay đổi."
"Ngươi tiến cung bao lâu rồi?" Tạ Bảo Lâm thuận miệng hỏi một câu.
"Hồi Hoàng hậu nương nương, đã hai năm rồi."
"Năm đó, tình trạng của Tạ gia cũng không đến nỗi như bây giờ." Tạ Bảo Lâm hồi tưởng một lát, lặng lẽ buông xuống một tiếng thở dài.
Từ Thái y thần sắc vô cùng lo lắng: "Không dám nói nửa lời dối gạt người, vừa rồi hạ quan đi đến chỗ của Viên Phu nhân, xem một chút liền cảm nhận được hỉ mạch, đã ba tháng hơn rồi. Cho dù bản thân người không muốn khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, vậy cũng được đi, trong hậu cung này những nữ tử nguyện ý thật sự quá nhiều, người tuỳ tiện mang tới một người là được. Mà người dù sao cũng phải cẩn trọng thân thể của mình."
Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt nhìn hắn, chưa từng tỏ bất cứ thái độ gì.
Từ Thái y liên tục suy nghĩ, hồi lâu mới hạ giọng nói: "Nương nương, hạ quan nhận được ân huệ của Tạ gia nhiều năm như vậy, có một số việc nên biết, nên hiểu, hạ quan đều rất rõ ràng. Nương nương trọng tình trọng nghĩa, chưa từng nghĩ nhờ đến chuyện kia để giữ vững vị trí của mình, nhưng sau lưng nương nương là toàn bộ mẫu tộc. Bọn họ cần một Hoàng hậu mạnh mẽ, có quyền có thế, có thể bảo hộ toàn gia tộc."
"Lớn mật."
Giọng nói của Tạ Bảo Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Từ Thái y vừa nghe xong, liền hoảng sợ quỳ xuống tại chỗ, hắn dập đầu rồi vội vàng nói: "Nương nương, không có đường lui nữa rồi."
Tạ Bảo Lâm nhìn gương mặt của Từ Thái y, liền bất tri bất giác nhớ đến tình hình Tạ gia hôm nay ngày càng suy tàn cùng thần sắc lo lắng trên mặt Vương Lệnh Nghi, nàng cúi đầu trầm mặc thật lâu, cuối cùng, Tạ Bảo Lâm nhắm chặt hai mắt, đơn giản nói một câu: "Được."
Sự căng thẳng trên mặt Từ Thái y dần dần buông lỏng, chỉ sợ Tạ Bảo Lâm đổi ý, lập tức nói: "Hạ quan sẽ thay Hoàng hậu nương nương tìm một phương pháp điều trị, phương pháp này mặc dù hiệu quả không rõ ràng, nhưng từ từ chiếu cố, bên trong thân thể sẽ tốt hơn nhiều. Không nhất định có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng ít ra người sẽ không phải chịu khổ."
"Ân." Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt gật đầu.
Từ Thái y cuối cùng nói: "Nương nương lúc trước từ chỗ hạ quan mượn vài cuốn sách, người đã xem qua chưa?"
Tạ Bảo Lâm đã sớm quên việc này rồi, lúc này suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Như thế nào?"
"Sách này vốn là của sư phụ lưu lại a." Từ Thái y nói ra lời này, nét mặt thập phần trân trọng.
Tạ Bảo Lâm không nghĩ tới Từ Thái y vẫn còn nhớ rõ vấn đề này, thầm nghĩ đến chuyện Vương Lệnh Nghi sẽ tìm: "Một chút nữa sẽ sai người trả cho ngươi."
Thời gian quay trở lại hiện tại, Vương Lệnh Nghi khẽ nhíu mày, nét mặt thoạt nhìn thập phần lo lắng, làm Tạ Bảo Lâm trong lòng mềm nhũn, liền dịu giọng nói: "Đơn thuốc Từ Thái y kê không có vấn đề gì, ngươi yên tâm."
"Lần trước, ta tìm hai vị đại phu đến đây thay ngươi xem mạch, bọn hắn đều nói thân thể của ngươi chính là bị thuốc làm hỏng a."
Tạ Bảo Lâm đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Vương Lệnh Nghi một chút, cười nói: "Nhưng những lời này rốt cuộc có đúng hay không, tình huống thật sự là như thế nào, trong lòng ta đều hiểu rõ."
Vương Lệnh Nghi nhìn nàng, bỗng nhiên im lặng không nói bất cứ một lời nào nữa.
Tạ Bảo Lâm vốn định kéo lấy tay nàng, bây giờ nhìn tâm tình của nàng có chút không đúng, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi cái gì cũng biết, cái gì cũng thông suốt, còn ta lại giống như người đần độn, một chút cũng không hiểu." Vương Lệnh Nghi cúi đầu, trong lòng tự nhủ mình cũng không có đần như vậy, ít nhất nàng có thể an an ổn ổn sống trong hậu cung nhiều năm như vậy a, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Tạ Bảo Lâm giấu giếm gắt gao.
Tạ Bảo Lâm ôn nhu nở nụ cười: "Giống như lần trước hai vị đại phu kia thay ta xem bệnh, kết quả thật sự là như thế nào ngươi cũng không chịu nói cho ta biết, đạo lý chính là như vậy."
Tại thời điểm trong lòng Vương Lệnh Nghi càng lo lắng không yên, những lời cuối cùng này của Tạ Bảo Lâm thoáng chốc liền giống như một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua, vuốt ve cõi lòng nàng, khiến nàng dần dần an tĩnh trở lại.
"Cũng chỉ là không muốn làm cho đối phương lo lắng."
***
Vào một khoảng thời gian nghe nói thời tiết cũng không tệ lắm, Ngô đạo trưởng quả thật phụng mệnh tiến cung.
Vương Lệnh Nghi bởi vì đối với Viên Phu nhân hiện tại không có chút cảm tình gì, cũng không thường xuyên qua lại, vốn dĩ không muốn đi đến đó, nhưng việc này cho dù nói như thế nào thì cũng liên quan đến vấn đề con nối dõi của Hoàng đế, tất cả phi tần trong hậu cung đều phải có mặt, nếu nàng không đi, kết quả liền quá rõ ràng rồi, cho nên cuối cùng vẫn bị Tạ Bảo Lâm từ cung Phượng Nghi phái người tới hối thúc, rốt cuộc chưa đến thời gian một chung trà đã bị mang đi rồi.
Địa điểm cầu phúc chính là ở sân khấu lần trước dùng để bắn pháo hoa, Vương Lệnh Nghi ngồi ở trên kiệu nhỏ, đầu dựa vào thành kiệu, thân thể vô lực có chút lắc lư, nàng thật sự rất buồn ngủ a, búi tóc được vấn hết sức tỉ mỉ thiếu chút nữa cũng muốn rơi ra rồi. Hợp Khương ở bên ngoài đột nhiên hỏi nàng: "Nương nương, người nói thử xem, nếu như nô tỳ thay Dong Tây làm thứ gì đó nàng thích ăn, nàng có phải sẽ đối với nô tỳ thân cận thêm một chút hay không a?"
Vương Lệnh Nghi nghe đến người hoặc bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tạ Bảo Lâm, lập tức liền trở nên thanh tỉnh, sau khi nàng ngồi thẳng lưng, đưa tay chỉnh lại búi tóc, mới nhẹ nhàng kéo lên rèm che, đưa tay điểm một chút vào trán của nàng, miễn cưỡng cười nói: "Thử một chút đi, một lần không được, thì hai lần, người của Vương Quý phi ta, không thể ngay cả một chút tự tin cũng không có."
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ chủ tử của Dong Tây cũng đã bị nàng ôm về rồi, bản thân không thể nghi ngờ chính là một tấm gương vô cùng tốt cho Hợp Khương noi theo.
Dong Tây cô nương này về cơ bản cũng coi như không tệ, tướng mạo lẫn tính cách đều rất tốt, nhưng cũng bởi vì đi theo Tạ Bảo Lâm một thời gian rất dài cho nên trong lòng giống như chất chứa một khối băng. Nhưng Dong Tây dường như rất yêu thích Tạ Bảo Lâm, chỉ có điều này đã làm Vương Lệnh Nghi cực kì không vui rồi.
Vương Lệnh Nghi lại bổ sung thêm một câu: "Bổn cung biết ngươi có thể."
Hợp Khương gật đầu, gương mặt lúc đó thoáng cái liền trở nên kiên định thêm vài phần.
Dong Tây là thiếp thân thị nữ bên cạnh Tạ Bảo Lâm, Vương Lệnh Nghi không thể đụng đến nàng, nhưng không có nghĩa là Vương Lệnh Nghi phải mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua chuyện này. Để Hợp Khương đi ngăn Dong Tây lại không thể nghi ngờ chính là biện pháp tốt nhất, Vương Lệnh Nghi thầm cảm thán thán: Chính mình thật rất có tâm cơ nha.
Đi không bao lâu đã đến ngã rẽ, bên cạnh các nàng xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ đang dần dần đi đến, bước chân của cung nhân nâng kiệu chưa từng chậm lại, vẫn đều đặn bước đi, dường như đang có ý định vượt lên trên một bước.
Hợp Khương lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Đây là kiệu liễn của Quý phi nương nương."
Lúc này, Hợp Khương mới nhìn đến người