Chương 4: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu thăm viếng.
"A? Có sao?" Tạ Bảo Lâm cũng không ngẩng đầu.
Vương Lệnh Nghi mặt đen nói: "Người của Cung Phượng Nghi làm sao sẽ cho ngươi vào đây?"
Tay Tạ Bảo Lâm đang lật sách hơi ngừng lại, hời hợt nói: "Ngươi cho rằng ta là ngươi?"
Toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều bị Tạ Bảo Lâm lừa gạt rồi! Chỉ có nàng, Vương Lệnh Nghi mắt sáng như đuốc, đã sớm ý thức được Tạ Bảo Lâm không phải người tốt lành gì. Cái gì mà đoan trang hiền dịu, tất cả đều là Tạ Bảo Lâm tự khoa trương!
Tạ Bảo Lâm khép sách lại, quay đầu lạnh nhạt nhìn Vương Lệnh Nghi, lần nữa nhắc nhở: "Ba ngày sau thăm viếng."
Vương Lệnh Nghi lần này liền thu liễm lại rất nhiều, cẩn thận nói rõ tính cách chủ yếu cũng như đặc thù của các thành viên trong nhà, lại đưa mắt nhìn Tạ Bảo Lâm thần sắc nhàn nhạt, Vương Lệnh Nghi nhịn không được lại hỏi: "Ngươi không phải được xưng là vừa gặp qua liền không quên được sao? Ngươi có nhớ kĩ không?"
Vương Lệnh Nghi thình lình đi tới, Tạ Bảo Lâm đã ý thức được mà lùi lại một bước.
Tạ Bảo Lâm cảm thấy bản thân mình đường nét rõ ràng, dung mạo thập phần tinh xảo đại khí, cũng có đường nét của tiểu nữ tử mảnh mai xinh đẹp. Bất quá nàng lại chưa từng hỉ, nộ, ái, ố, cho nên phần lớn thời gian, nét mặt của nàng đều là biểu lộ của Hoàng hậu cao cao tại thượng: Sẽ không ghen ghét, sẽ không thất lễ, vĩnh viễn đoan trang, vĩnh viễn quy củ.
Tạ Bảo Lâm lần đầu trông thấy trên mặt mình lộ ra một tâm tình khác.
"Ngươi có nhớ kĩ không?" Vương Lệnh Nghi nhíu nhíu mày.
Tạ Bảo Lâm rốt cuộc có thể xác nhận, Vương Lệnh Nghi bất luận đổi thành gương mặt nào, cho dù là gương mặt của Tạ Bảo Lâm nàng, biểu lộ cũng đều trước sau như một.
Vương Lệnh Nghi thấy nàng không có phản ứng, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước bàn sách của Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm nhìn thấy không đúng, cũng đứng lên nói: "Vương Lệnh Nghi, ngươi đừng làm ẩu."
Vương Lệnh Nghi ngoài miệng đáp lời: "Ta có thể đem cả cái thư phòng này hủy đi sao? Nhất quốc chi mẫu một chút khí lượng(*) cũng không có?" Nàng lập tức mở ra giấy Tuyên Thành, dùng cái chặn giấy đặt lên trên rồi mới cẩn thận mài mực, bút ở trên giấy Tuyên Thành cẩn thận phác họa từng đường nét.
(*) Khoan dung, độ lượng.
Tạ Bảo Lâm không hề che giấu sự phân biệt đối xử, nói: "Đối với người khác, ta có khí lượng, với ngươi, không có."
Vương Lệnh Nghi hừ lạnh một tiếng.
Tạ Bảo Lâm nhìn Vương Lệnh Nghi đem ngòi bút uyển chuyển đi trên giấy, liền sinh ra một phần tò mò, giằng co một lúc, nàng liền từ từ đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy Vương Lệnh Nghi đã vẽ lên một nửa hình dạng, nhìn ra được là gương mặt của một vị phụ nhân.
"Đây là nương ta." Vương Lệnh Nghi một lần nữa chấm thêm một nét, "Những người có thể trò chuyện hợp ý, ta đều họa cho ngươi."
Tạ Bảo Lâm mặc dù trong lòng nghi ngờ bản lĩnh của Vương Lệnh Nghi này, bất quá nhìn nàng cũng không phải là cái gì cũng sai, tâm tư giảm đi một phần trào phúng, chuyên tâm cúi đầu nhìn nàng họa.
Tóc mai của Vương Lệnh Nghi có mùi thơm nhẹ nhẹ, quấy nhiễu tâm tư Tạ Bảo Lâm, khiến nàng có một chút phân tâm.
Tạ Bảo Lâm ánh mắt không khỏi dời lên nhìn gương mặt chăm chú khó có được của Vương Lệnh Nghi, lại cảm thấy nhìn chằm chằm vào gương mặt vốn thuộc về mình thật rất kì quái, bởi vậy nàng chỉ nhìn trong chốc lát liền rời đi, tùy ý Vương Lệnh Nghi tiếp tục vẽ tranh, còn chính mình đi đến trước kệ sách lấy một quyển sách khác tiếp tục xem qua.
***
Quý phi thăm viếng, chính là việc lớn.
Hai ngày trước, đã có cung nhân sớm thăm dò. Một ngày này, Quý phi chuẩn bị hết thảy mười cỗ xe ngựa, sáng sớm liền cho người đi đến Vương gia. Từ nơi thị vệ hoàng gia mở đường, cung nhân xếp thành hai hàng theo sát phía sau, xe chậm rãi chạy ra sau đó về phía đông đi vào Phúc Thọ phố. Phúc Thọ hai bên đường vốn là những quán rượu quán trà phồn hoa, kim thạch phòng sách đầy đủ mọi thứ, hôm nay bởi vì Quý phi giá lâm, trên đường còn chưa sáng đã đặt giới nghiêm, đi hết ba dặm đường qua Phúc Thọ ngay cả một người rảnh rỗi cũng không nhìn thấy.
Xe ngựa từ từ đi thêm được hai khắc, liền đến nơi. Từ đầu phố đến trước cửa phủ đệ Vương gia, quản gia Vương Lân dẫn đầu một đám con cháu Vương gia xếp hàng một loạt, thoạt nhìn vô cùng trang trọng.
Rốt cuộc cũng đi đến Vương gia.
Bên trong cánh cửa nữ quyến an an ổn ổn đứng chờ, không có một tiếng vang.
Xe ngựa của Quý phi đi tới trước cửa liền dừng lại, mọi người nhao nhao làm đại lễ.
Trong xe truyền tới một giọng nữ nhàn nhạt: "Miễn lễ." Lúc này mới có cung nhân đem mấy vị phu nhân nâng dậy, mọi người lúc này mới ngồi dậy.
Cung nhân đánh xe dừng lại hẳn, khom người cầm một chiếc ghế nhỏ nhẹ nhàng để đặt trên mặt đất trước cửa xe, lại dùng khăn lụa liên tục lau chùi mặt ghế. Đến khi có thể khẳng định không có một chút bụi bặm, cung nhân mới khom người mời Quý phi hạ liễn.
Tạ Bảo Lâm nhìn không chớp mắt mu bàn tay đang giúp đỡ mình đi xuống xe ngựa, lại giương mắt trông thấy Lão phu nhân cùng một vị phu nhân cực kỳ nhìn quen mắt, Tạ Bảo Lâm thầm nghĩ Vương Lệnh Nghi họa hết sức sinh động.
Tạ Bảo Lâm tiến lên ân cần hỏi thăm Lão phu nhân vài câu rồi mới chịu đi thay quần áo.
Kiệu nhỏ liền dừng bên trong cánh cửa. Tạ Bảo Lâm bám vào bàn tay đang nâng đỡ mình cúi đầu tiến vào kiệu. Cung nhân nhìn Tạ Bảo Lâm ngồi xuống, nâng kiệu lên, vô cùng vững chắc đưa Tạ Bảo Lâm đi đến Nghi Tâm uyển.
Nghi Tâm uyển chính là phòng của Vương Lệnh Nghi trước khi xuất giá. Từ lúc Vương Lệnh Nghi vào hoàng cung, căn phòng này liền trong trong ngoài ngoài quét dọn một lần, chỉ cần chờ Vương Lệnh Nghi trở về liền có thể ở lại một hai ngày. Một đường cung nhân di chuyển tạo không mấy tiếng vang, Tạ Bảo Lâm ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, chưa từng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Hợp Khương đã sớm mang theo rất nhiều tì nữ đợi ở cửa Nghi Tâm uyển, chờ không bao lâu kiệu nhỏ của Quý phi đã đến.
Hợp Khương vội vàng nghênh đón, đỡ lấy kiệu của Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm đứng lại, giương mắt nhìn bảng hiệu. Bút pháp còn có chút non nớt, bất quá cũng coi như trôi chảy.
Hợp Khương liền cười nói: "Nô tài còn nhớ rõ, nương nương mười một tuổi liền muốn tự mình viết bảng hiệu."
Bảng này là Vương Lệnh Nghi viết? Tạ Bảo Lâm có chút kinh ngạc.
Bởi vì Tạ Bảo Lâm còn phải đi qua phòng khách, nàng cũng không hiểu biết nhiều, vì vậy rất nhanh liền hướng khuê phòng của Vương Lệnh Nghi đi đến.
Tạ Bảo Lâm vừa đẩy cửa ra lại càng hoảng sợ.
Trong phòng bên bàn tròn sớm đã có một người ngồi, nàng đang mặc y phục tì nữ trong cung, chải búi tóc giống với Hợp Khương, đang tiêu diêu tự tại thưởng thức trà ngon, nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào liền quay đầu lại cười nhẹ nhàng nói: "Ơ, Quý phi nương nương."
"Vương Lệnh Nghi?" Tạ Bảo Lâm nhíu mày, "Ngươi tới đây, vậy chuyện trong cung ngươi liền mặc kệ?"
Vương Lệnh Nghi bỉu môi nói: "Ta tới đây với ngươi, ngươi không vui sao?"
Tạ Bảo Lâm giận quá hóa cười: "Ta tại sao lại phải hài lòng? Ngươi đến đây như vậy, người trong cung Phượng Nghi sao lại không biết?"
"Ta nói cả ngày hôm nay ta đều ở thư phòng, không đi ra ngoài một bước." Vương Lệnh Nghi đưa tay trái nhẹ nhàng sờ cằm, vòng ngọc tinh tế tỉ mỉ trên