Chương 11: Đầu xuân
Gió se lạnh đầu xuân đã ngừng, tuyết đọng trong phủ Trấn Bắc Hầu cũng đã tan hết, chớp mắt thời tiết đã bắt đầu trở nên khô nóng.
Đới Thời Phi mặc thường phục màu xanh đậm, mái tóc đen nhạt màu được búi lên bằng trâm ngọc, trông có vẻ tùy ý dẫn theo quản gia Lưu mới nhậm chức đi dạo trong hoa viên.
Quản gia Lưu chỉ mới ngoài bốn mươi, cực kì sạch sẽ, đứng bên cạnh Trấn Bắc Hầu bẩm báo: “Hầu gia, bây giờ tây viện đương nhiên không cần phải nói, tự theo ý mình đá mấy người hầu mà phủ công chúa phái tới nằm vùng ra ngoài, hạ nhân bên phía đông viện cũng đều nắm trong lòng bàn tay rồi.”
“Ồ?” Đới Thời Phi cười nhạt.
Nghĩ tới chuyện hắn đường đường là quân hầu nhất phẩm, dẫn dắt thiên quân vạn mã còn dư sức, làm sao lại không trị được một hầu phủ nhỏ bé chứ? Thứ hắn kiêng kị từ trước tới nay chẳng qua là sự nghi ngờ của hoàng thượng, trưởng công chúa ngu xuẩn nực cười kia lại cứ cho rằng hắn không đối phó nổi mình. Bây giờ hắn bị thương phải hồi kinh, Đới Thời Phi nhân cơ hội này xin thánh chỉ từ hoàng thượng, giao ra binh quyền biên giới phía bắc, khẩn cầu được ở lại kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý. Phía hoàng thượng đương nhiên vui mừng vô cùng, giả vờ chối từ một phen, Đới Thời Phi thuận lợi lui về an nhàn trong phủ mình.
Chỉ có điều hắn thật muốn xem xem, biên giới phương bắc mà hắn đã gìn giữ bao nhiêu năm, nay rời xa Trấn Bắc Hầu rồi, còn có thể thái bình được bao lâu nữa? Hừ, hoàng thượng thật là quá ngây thơ.
“Vậy thì, đông viện bây giờ là tình cảnh như thế nào?” Đới Thời Phi trầm ngâm. Hắn không quan tâm thế tử, nhưng ở nơi đông viện ấy quả thật có người khiến hắn tâm phiền ý loạn.
“Thế tử vẫn như thế, bây giờ lại dần dần chán ghét hai tiểu thiếp kia, lại tìm tới hai vợ nhỏ nuôi bên ngoài kia rồi. Kể từ đó, hai tiểu thiếp liền thường xuyên tới làm khó phu nhân thế tử.” Quản gia Lưu để ý lời nói sắc mặt, nhìn thấy Hầu gia sắc mặt hơi thay đổi liền vội vàng cẩn thận nói một lượt tình cảnh hiện giờ của Tề Thục Lan.
Trấn Bắc Hầu đang nhíu mày liền lập tức thoải mái trở lại. Tình cảnh đáng thương của đứa nhỏ đó khiến lòng hắn thấp thỏm không yên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn liền nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch có thể giải quyết tất cả những chuyện này, rồi lập tức hạ quyết tâm phải làm ngay.
Nữ nhân đáng thương đã từng dịu dàng chăm sóc khi mình bị thương kia, hắn