Chương 14: Cố hỏi
Trong thạch động núi giả ánh sáng u ám, nữ nhân trước mặt Đới Thời Phi đột nhiên đỏ bừng mặt, răng trắng lấp ló, cắn cắn cánh môi, bộ dạng vừa quật cường lại vừa mê loạn, không khỏi khiến hắn tình mê ý loạn mà tưởng tượng: Nếu như cùng giai nhân này cùng nằm trên giường, tận lực rong ruổi trên cơ thể mềm mại của nàng, khi đó hai cánh môi này của nàng sẽ bị cắn thành thế nào chứ?
Không bao lâu sau, nam nhân cẩn thận từng chút một che giấu chút tình dục đang rạo rực này xuống, một chút cũng không để lộ ra, giống như con báo yên lặng tiếp cận con mồi, sợ làm kinh động khiến con nai con non mềm chạy mất.
Đới Thời Phi thầm thở nhẹ một tiếng: “Cha cũng biết phẩm hạnh của thế tử, hẳn là nó lại khiến con tủi thân rồi, có phải không? Nó…..” Rõ ràng tất cả trong đông viện đã rõ như lòng bàn tay, hắn còn cố ý hỏi: “Nó vẫn còn trẻ, khí huyết mạnh mẽ, về… về chuyện giường chiếu, nó khó trách thô lỗ với con hơn chút… Có phải khi hai đứa làm chuyện phu thê, nó đã làm đau con rồi?”
Đới Thời Phi hiểu rõ, loại vấn đề này, bất luận thế nào cũng không nên là cha chồng như ông hỏi con dâu như vậy. Bản thân hỏi như vậy vô ý trở nên hoang đường vô cùng vô lễ. Có điều hắn am hiểu chiến thuật trên sa trường, cố ý hỏi như vậy, càng phải quan sát phản ứng của đối phương, từ đó có thể thuận lợi thăm dò đối phương.
Quả nhiên, con dâu giống như bị bỏng ngẩng đầu lên nhìn hắn, kinh ngạc hé mở miệng đàn hương ấy, một chữ cũng không trả lời. Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng trong nháy mắt trắng bệch, lập tức lại đỏ như mặt trời lúc hoàng hôn.
Tề Thục Lan mới đầu còn cho rằng mình nghe nhầm, Trấn Bắc Hầu gia, cha chồng của nàng, sao lại bỗng nhiên hỏi con dâu là nàng vấn đề này chứ? Tự tôn giáo dục bao nhiêu năm, khiến nàng nảy sinh một cảm giác bị lời nói cợt nhả đùa giỡn, cho dù đối phương là Hầu gia anh tuấn mà nàng thầm động lòng, nàng cũng không khỏi nhíu mày hơi giận giữ.
Nhưng khi nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, lại không hề nhìn thấy chút ý đồ tình dục hèn hạ nào, chỉ là sự quan tâm hiền lành của trưởng bối mà thôi. Sự giận giữ của nàng ngay lập tức liền tiêu tan hết thảy.
Nghĩ tới Trấn Bắc Hầu đóng quân ở biên cảnh nhiều năm, khó tránh