Thấy nàng cự tuyệt như thế, Đới Thời Phi chỉ cảm thấy nàng giống như con thỏ mềm mại yếu ớt, đáng yêu động lòng người. Hắn cũng không gấp gáp, ngược lại còn thả lỏng tay, ngồi dậy, giả vờ vô tội: “Lan nhi đừng sợ, cha chỉ đùa với con chút thôi. Con là con dâu của cha, cha làm sao có thể có ý nghĩ dâm tà như vậy với con chứ?”
Hắn cố ý thở dài một tiếng: “Chỉ là, cha thấy quan hệ của con và thế tử khá tệ, mới nghĩ hẳn là do con không làm hài lòng hắn. Cứ như vậy, con không có con trai nối dõi, những ngày sau này con ở trong phủ phải làm sao đây? Nếu như con học được một vài kĩ năng về chuyện vợ chồng, lấy lòng hắn…”
Hắn muốn nữ nhân bé nhỏ này chủ động mở miệng thừa nhận, là nàng muốn cùng mình hoan ái!
Tề Thục Lan vốn đã chuẩn bị tiếp nhận sự cầu hoan của nam nhân này, chỉ có điều miệng lại bất giác nói “đừng mà” mà thôi. Không ngờ tới nam nhân lại buông nàng ra, nói một chàng như vậy.
Nàng lập tức cảm thấy tủi thân, bò về phía cái gối bên cạnh nam nhân ấy, rưng rưng nước mắt: “Lan nhi không muốn đi lấy lòng hắn! Cả đời này cũng sẽ không muốn!”
Quyển sách tranh bị rơi xuống đang ở ngay trước mặt, Tề Thục Lan giận giữ chỉ vào một trang đang mở kia: “Lẽ nào giống như thế này sao? Lan nhi không phải nữ nhân hạ tiện như vậy!”
Có điều, nội dung trong bức tranh này, nàng thật sự cũng không hiểu lắm.
Trong bức tranh, dương vật của nam nhân không hề cắm vào phía dưới của nữ nhân, mà hình như đang cắm vào trong miệng nữ nhân.
Đới Thời Phi thấy nàng tức giận, có chút hối hận mình trêu đùa nàng hơi quá trớn, vội vàng đỡ nàng dậy, thuận tiện liếc mắt nhìn bức tranh đó, cười cười dỗ nàng: “Lan nhi đừng giận, cha sai rồi! Có điều…” Hắn nhìn bức tranh đó, nghĩ tới vọng tưởng khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, không nhịn được âm thầm kích động, nói với nàng: “Thật ra, chuyện trong bức tranh này chính là chuyện mà tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều thích đó.”
Tề Thục Lan hoài nghi nói: “Thật sao? Nhưng mà, nhưng mà bọn họ dường như không phải thật sự đang, đang giao hợp mà…”
Truyện được dịch bởi Rye và