Thời tiết trong lành, gió man mác thổi, thích hợp để đi dạo trong hoa viên. Nhưng Tề Thục Lan lại phiền muộn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài.
Nàng yên lặng dựa vào song cửa sổ, khăn tay nhẹ nhàng đung đưa qua ngón tay nàng.
Khăn tay này là hôm đó ở trong chùa Hầu gia đã đưa cho nàng, nàng vẫn chưa trả lại được.
Hôm đó mưa to, nàng cùng với Hầu gia đi tới tây viện… Sau đó ở trên giường hoa lớn của cha, hai người suýt nữa đã vượt qua đường tuyến cuối cùng rồi…
Đúng vào lúc đó, thủ hạ của Hầu gia tới gõ cửa, nói là quân doanh bắc cảnh có việc gấp cần bẩm báo.
Nam nhân đang trên đỉnh dục vọng lập tức dừng lại, hôn nàng tỏ ý xin lỗi: “Lan Nhi, cha có chuyện gấp phải xử lý, lần sau lại dạy con, được không?”
Nam nhân vội vàng rời đi để lại nàng một mình nằm lại trên giường. Nàng chỉ đành tắm lại lần nữa, thay lại y phục rồi theo người hầu ở tây viện trở về tiểu viện của mình. Dọc đường vẫn luôn cảm thấy mất mát ngượng ngùng.
Chập tối, Thanh Thanh giúp nàng chuẩn bị giường ngủ, thấy nàng thở dài mới thử hỏi: “Tiểu tư, hình như gần đây người có tâm sự đúng không? Người, có phải là đang nhớ Hầu gia không?”
Tề Thục Lan bị dọa giật mình: “Thanh Thanh, muội… sao muội lại nhìn ra được? Còn có người khác biết chuyện này không?”
Hầu gia không phải nói sẽ sắp xếp ổn thỏa sao? Tại sao người hầu lại biết chuyện này được?
Thanh Thanh vội vàng giải thích: “Quả thật không phải nhìn ra được mà là tiểu thư đó, mấy đêm gần đây, đêm nào người cũng nằm mơ rồi gọi tên Hầu gia đó… Thế nên nô tỳ mới đoán được tâm sự của tiểu thư. Người yên tâm, không có người khác biết chuyện này đâu!”
Trái tim đang bị treo lên của Tề Thục Lan lúc này mới ổn định lại được, lại xấu hổ nói: “Thanh Thanh, có phải muội cảm thấy ta vô sỉ lắm không? Ta là thê thất của thế tử, vậy mà lại động tâm với Hầu gia… Ta, thật sự là làm mất mặt Tề gia rồi.”
Thanh Thanh ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Không hề! Thế tử bất kham