Mặc dù như vậy, nhưng sau bữa trưa Tề Thục Lan trở về phủ, tùy ý ăn chút đồ ăn rồi lại rầu rĩ nằm trên giường chìm vào giấc mộng. Cho tới khi sắc trời lờ mờ tối mới tỉnh lại, trong lòng vẫn không vui lên được.
Từ khi còn nhỏ, Tề Thục Lan đã được dạy phải ôn thuận, hiền lương, cũng không hề quá chú ý tới diện mạo. Nàng mặc dù biết tướng mạo mình cũng thuộc dạng thanh tú nhẹ nhàng, nhưng cũng không quá mức chú ý tới.
Nhưng mà thế tử đã từng ghét bỏ nhan sắc bình đạm này của nàng, bây giờ đến cả quận chúa cũng lấy chuyện này ra xem thường nàng, quả thật khiến nàng chợt cảm thấy buồn rầu tự ti hơn.
Nghĩ tới dung mạo anh tuấn của Hầu gia, còn mình lại bình thường như vậy, sẽ có một ngày cha sẽ chán ghét mình chứ?
Tề Thục Lan không nhịn được úp mặt vào gối, giấu đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống kia.
------------------------------
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, bên tai truyền tối giọng ôn nhu trầm thấp cả nam nhân: “Lan nhi, đứa nhỏ này, vì chuyện gì mà lại đau lòng như vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, Tề Thục Lan lại càng ủy khuất, ngồi thẳng dậy nức nở khóc.
Đới Thời Phi ngồi xuống mép giường của nàng, thương tiếc kéo nàng vào trong ngực: “Chuyện ban ngày trong phủ công chúa cha đã nghe nói rồi, những nữ nhân đó vẫn luôn thô lỗ vô lễ, con sẽ không vì cô ta mà tức giận chứ?”
Tề Thục Lan lắc đầu, vô cùng đáng thương: “Không phải là giận quận chúa đó, cô ấy nói con không đủ xinh đẹp, con biết cô ấy nói không sai. Chỉ là con cảm thấy mình không xứng với cha, sẽ có một ngày cha sẽ thay lòng rồi chán ghét Lan nhi… huhuhu!”
Đới Thời Phi cười lớn nói: ‘Ngốc à, con thật sự là hay nghĩ linh tinh đó! Cha yêu con còn không hết, sao lại chán ghét con chứ? Hơn nữa…” Hắn nâng cằm nhỏ của nàng lên: “Lan nhi trời sinh đã xinh đẹp như vậy, chỗ nào không đẹp chứ?”
Truyện được