Một màn này xảy ra quá đột ngột, Tề Thục Lan vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi vừa nãy mà ngây người, mắt mở to nhìn người vừa tới không nói nên lời.
Ánh đèn lập lòe, nam nhân đứng bên giường cười cười tỏ ý xin lỗi nàng: “Chỉ trách cha không tốt, trong thành có người mang thư khẩn cấp tới, nhất thời chậm trễ, lần này tới muộn rồi, Lan Nhi đừng sợ.”
Tề Thục Lan lúc này mới cảm nhận được chân tay có thể cử động, nàng lập tức nhào vào trong lòng hắn, nước mắt lập tức trào ra: “Con còn nghĩ rằng cha chán ghét vứt bỏ con rồi, để con tự mình ở đây tự sinh tự diệt chứ……. huhuhu………..”
“Xuỵt-----------” Nam nhân chỉ chỉ ra ngoài cửa, tỏ ý muốn nàng nhỏ tiếng: “Người bên ngoài vừa nãy bị dụ ra chỗ khác một lát, có lẽ giờ đã quay lại rồi. Xem ra công chúa quyết tâm muốn con qua đêm ở đây rồi, hahaha.”
Đới Thời Phi nhìn nhìn thế tử hôn mê nằm trên giường, không khỏi tự mình lẩm bẩm: “Bà ấy cũng là tự mình lãng phí tâm tư mà thôi………..”
Tề Thục Lan không hiểu ý nghĩa lời này của hắn, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.
Đới Thời Phi mặc dù trong lòng đã có kế sách rồi, nhưng dù sao chuyện liên quan tới dung đình, sau khi do dự cũng không tiết lộ với nàng, chỉ cười nói: “Lan Nhi chỉ cần tin tưởng cha, được không?”
Nữ tử dựa vào trong lòng hắn, vừa nãy tay chân bị dọa mềm nhũn dần dần hồi phục sức lực, nàng túm lấy vạt áo hắn, than nhẹ: “Con không tin cha thì còn có thể tin ai chứ.”
Đêm nay khiến nàng bị dọa sợ phải chịu ủy khuất, còn suýt nữa bị thế tử kia làm vấy bẩn, Đới Thời Phi vô cùng hối lỗi, chỉ ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của nàng không ngừng an ủi. Nhưng khi nói chuyện lại không khỏi suy tư tới tin tức bắc cảnh đột ngột truyền tới vừa nãy, trong lòng càng trầm trọng hơn.
Tề Thục Lan thấy hắn hình như không yên lòng, càng thêm ủy khuất: “Vậy, vậy tối nay phải làm sao mới được? Trưởng công chúa phái người ở