Tháng chạp tuyết bay đầy trời, trong viện đang đun một nồi nước nóng rất lớn, hạt tuyết tử còn không có lọt vào trong nồi, trước hết bị nhiệt khí cho tan.
Tuyết trên mặt đất đã dẫm nát biến thành bùn, một nồi nước nóng bên cạnh một bằng ghế dài được dựng sát ô cửa, bên trên bày ra nửa lát thịt lợn.
Phàn Trường Ngọc giơ tay chém xuống chặt đứt chân sau của một con lợn, lát thớt lay chuyển, xương và thịt vụn cùng lúc văng lên.
Con dao chặt xương trong tay nàng có cán lưng dày và đen như mực, chỉ có mũi đao sáng như tuyết, vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén đến dọa người.
Trên thớt còn đặt một con dao phụ và một con dao róc xương, cùng một kiểu thân dao đen dày và lưỡi dao sáng trắng, nghiễm nhiên cùng với thanh dao chặt xương trên tay nàng là cùng một bộ.
Hôm nay trong trấn, Trần gia mổ lợn đón năm mới, mở tiệc chiêu đãi hàng xóm và thân tộc, rất là náo nhiệt.
Những vị khách xung quanh lò sưởi ở trong nhà quan sát Phàn Trường Ngọc đang bận rộn trong sân, thấp giọng thảo luận: "Nhà Phàn nhị vừa mới xong việc tang lễ, Trần gia sao lại mời nha đầu Trường Ngọc này đến mổ lợn?""Trần gia cùng nhà của Phàn nhị giao tình rất tốt, sao lại có nhiều kiêng kị như vậy.
.
.
" Người nói chuyện có lẽ là nhớ tới thảm cảnh của Phàn gia, âm thanh không tự giác mà nhỏ lại, nhìn ra bên ngoài.
Tuyết mịn như sợi thô, trong viện nữ tử trẻ tuổi cầm dao chặt thịt lợn thân mặc bộ bộ váy mộc mạc hơi cũ kỹ, vóc người cao gầy, mái tóc đen buộc cao, lộ ra một bên mặt trắng nõn thanh lệ, thân hình gầy gò, nhưng khi làm việc lại rất lưu loát gọn gàng.
Thê tử của Phàn