Sau khi Trường Ninh kiễng chân lên xem các nhân vật trong tranh, đôi mắt như quả nho tràn đầy vẻ vui mừng, ngón tay mũm mĩm chỉ vào mình trên tranh nói: "Có Ninh Ninh ở trên đó! Ninh Ninh thích cái này!"Trước khi Phàn Trường Ngọcmở miệng, Tạ Chinh hỏi người thư sinh: "Bức tranh của ngươi bán như thế nào?"Thư sinh sửng sốt một lúc, sau mới phản ứng được nam nhân tuấn mỹ không dễ chọc này là đang hỏi giá tiền, vội vàng nói: “Không cần tiền, không cần tiền, coi như là tiểu sinh tặng cho công tử và phu nhân.
"Phàn Trường Ngọc vẫn còn xấu hổ vì lời nói vừa rồi của thư sinh, nhưng cũng cảm thấy bức tranh này rất đẹp, thấy thư sinh sống chết cũng không chịu nói giá, sau khi suy nghĩ, liền chọn trong hai miếng thịt khô định đưa cho Vương bộ đầu, lấy một miếng nhỏ đưa cho thư sinh, nói: "Miếng thịt khô này đưa cho ngươi, cũng coi như lễ mừng năm mới.
"Lại nghiêm mặt chỉ vào Trường Ninh, nói: "Đây là muội muội của ta.
"Thư sinh lấy được một miếng thịt khô thật là niềm vui ngoài ý muốn, lời nói dễ nghe muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu: “Là tiểu sinh ánh mắt vụng về nên không nhận ra, vậy chúc phu nhân và công tử năm sau sẽ có được đôi long phượng thai, phúc lộc song toàn, con cái luôn hạnh phúc.
"Phàn Trường Ngọc: "! "Nàng định nói thêm điều gì đó với thư sinh nàng, nhưng chuyện nàng và Ngôn Chính là phu thê giả, đi nói với một người không liên quan cũng không cần thiết lắm.
Cho đến khi cầm bức tranh rời khỏi gian hàng của thư sinh kia, trong lòng Phàn Trường Ngọc vẫn còn khó xử, thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Chinh, người đang cầm bức tranh cuộn lại.
Thấy vẻ mặt hắn bình thường, cảm giác khó xử trong lòng mới giảm đi một chút.
Họ trở lại nơi đã bày hàng trước đó , thu dọn đồ đạc và định đến cửa hàng sách mua giấy mực, chủ cửa hàng bán đồ tết bên cạnh có lẽ đã thấy Phàn Trường Ngọc tới chỗ này bày hàng chưa tới một canh giờ đã bán hơn hai mươi miếng thịt khô, nhìn thấy tham chuyện làm ăn này, lê thân hình mập mạp đuổi theo: "Tiểu nương tử, xin dừng bước.
"Phàn Trường Ngọc nghe thấy giọng nói quay đầu lại, nhìn thấy chưỡng quỹ mập mạp từ cửa hàng bán đồ tết đi tới, trên mặt tươi cười hỏi: "Ngày mai tiểu nương tử còn đến đây bán thịt khô không?"Ngày mai là mùng hai, Phàn Trường Ngọc không chỉ phải mở cửa hàng thịt lợn của nhà mình, mà còn phải cung cấp thịt lợn kho cho Dật Hương lâu, sợ rằng sẽ không có thời gian để đến đây bán thịt khô nữa, lắc đầu nói, "Mấy ngày sau hẳn là không có thời gian.
"Chưỡng quỹ mập mạp cười nói: "Tiểu lão nhân muốn làm ăn với tiểu nương tử, trong nhà của tiểu nương tử có bao nhiêu thịt khô cứ đem đến, ta đem vào trong cửa hàng bán, thịt khô bán được sẽ chia cho tiểu nương tử thành bốn sáu, tiểu nương tử sáu, tiểu lão nhân bốn, tiểu nương tử cảm thấy thế nào?"Phàn Trường Ngọc suy nghĩ, ông ta chẳng phải là "tay không bắt sói" mà Du chưỡng quỹ đã nói sao, ông ta một văn tiền cũng không bỏ ra, liền bảo mình mang thịt khô đến, bán xong còn lấy một nửa số bạc.
Loại thịt khô này không thể so với thịt tươi, treo ở một nơi mát mẻ thoáng gió ở trong nhà bảo quản cả năm cũng không thành vấn đề, giá cả đương nhiên đắt hơn rất nhiều so với thịt tươi.
Trong mấy ngày tết, Phàn Trường Ngọc đưa giá là 65 văn một cân, nếu thật sự muốn trả giá thì giá cũng chỉ có thể dưới 65 văn nhưng phải trên 60 văn.
Dựa theo chưỡng quỹ mập mạp này nói, đem chia bốn sáu, coi như toàn bộ đều bán được 65 văn đi, một cân thịt khô nàng chỉ kiếm được 39 văn, còn không bằng tự nàng để trong cửa hàng mình bán.
Phàn Trường Ngọc nói: "Ta không muốn chia, nếu ông thật dự định muốn mua, chúng ta có thể trực tiếp tính toán các khoản rõ ràng, dựa theo cân mà bán.
"Chưởng quỹ mập mạp cười nói: "Tiểu nương tử thoạt nhìn cũng không phải là người làm ăn.
"Phàn Trường Ngọc đang muốn nói chuyện, Tạ Chinh ở bên cạnh đột nhiên nói: "Chia bán cũng được.
"Phàn Trường Ngọc cùng Chưởng quỹ mập mạp cùng nhau nhìn hắn, Phàn Trường Ngọc sửng sốt, Chưởng quỹ mập mạp cười đến híp mắt: “Tiểu huynh đệ này xem ra cũng biết làm ăn, lại có tầm nhìn xa trông rộng… "Ông ta còn chưa nói hết một câu, Tạ Chinh mắt lạnh quét ông ta một cái: "Chia hai tám.
"Nụ cười của chưởng quỹ mập mạp đông cứng lại: "Công phu sư tử ngoạm của tiểu huynh đệ cũng quá rồi.
"Phàn Trường Ngọc theo cách chia hai tám trong lòng thầm tính toán số bạc mà nàng có thể kiếm được.
Tính ra 65 văn một cân, nàng có thể được 52 văn, 60 một cân, nàng cũng có 48 văn.
Nhưng Phàn Trường Ngọc thật sự không có ý định cùng làm chuyện buôn bán này, nói: "Chia cái gì a, trực tiếp tính theo cân buôn bán một lần, thịt khô nhập hàng trên thị trường giá cũng khoảng 50 văn, một văn tiền ta còn chưa cầm được bảo ta đưa thịt khô tới, ta vẫn chưa thấy yên tâm đâu.
Đi thôi, trước đi đến cửa hàng sách mua giấy mực cho huynh, trở về còn phải chạy đến nhà Vương bộ đầu chúc Tết.
"Nàng kéo Trường Ninh muốn rời đi, chưởng quỹ mập mạp thấy vậy vội vàng nói: "Chia hai tám thì chia hai tám.
"Ông ta cười có chút bất đắc dĩ: "Tiểu nương tử và tiểu huynh đệ này mặt đỏ mặt trắng* hát thật tốt, ta cũng là nhìn thấy màu sắc thịt khô tiểu nương tử đem bán hun rất đẹp, nhìn là biết hàng thượng hạng, cho nên mới muốn cùng tiểu nương tử buôn bán làm ăn.
”*mặt đỏ mặt trắng: diễn kịchNói xong, liền mời ba người bọn họ đi vào cửa hàng đồ tết: “Chúng ta làm một cái khế ước đi, trở về tiểu nương tử sẽ mang thịt đến cho ta.
”Khi Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh nhìn nhau, trên mặt giống như có chút choáng váng, như thể không ngờ rằng việc làm ăn buôn bán này cứ thế mà xong rồi.
Trên mặt Tạ Chinh vẫn bình tĩnh, nói với nàng: "Đi ký khế ước đi.
"Chưởng quỹ mập mạp này hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm cuộc buôn bán tay không bắt sói này, rất nhanh đã chấp bút viết xong khế ước, đưa cho Phàn Trường Ngọc xem, Phàn Trường Ngọc đối với chuyện này không dám thờ ơ, từng câu từng chữ xem hết rồi lại đưa cho Tạ Chinh nhìn qua: "Huynh xem thử coi có thỏa đáng chưa?"Sau khi Tạ Chinh gật đầu, nàng liền vung một nét lớn viết tên của mình.
Chưởng quỹ mập mạp đưa cho bọn họ một lượng bạc tiền đặt cọc, sau đó cười đưa bọn họ ra cửa.
Phàn Trường Ngọc đi trên đường thì thầm với Tạ Chinh: "Sáng mai ta phải đi mở cửa hàng thịt, còn phải đến Dật Hương lâu làm thịt kho, thịt khô này sợ rằng buổi chưa mới mang tới được.
"Tạ Chinh nói: "Nếu nàng bận rộn đến mức không thể phân thân được, ta thuê xe giúp nàng đưa tới cũng được.
"Phàn Trường Ngọc xấu hổ, nói: "Vậy ta đưa cho huynh tiền công nhé?"Tạ Chinh lườm nàng một cái, Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình không nói gì sai, hắn tựa hồ lại không vui.
Trường Ninh là người không tim không phổi, nhảy nhót đi về phía trước, nhìn trúng đồ chơi nhỏ