Với sự cam đoan của nàng, trong tay Du Thiển Thiển thật sự vẫn có rất nhiều việc phải làm, vì vậy nói với nàng: "Vậy bây giờ muội liền đi tìm phu quân của muội tới, nếu không được, ta sẽ sai người đi mời một tú tài tới.
"Thịt kho đã bỏ vào nồi rồi, bây giờ chỉ cần canh lửa nữa là được, Phàn Trường Ngọc không có để ý gì nữa, lập tức đáp ứng, đi tìm Tạ Chinh trong ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu.
-Đêm qua Tạ Chinh vì mãi suy nghĩ nên không thể ngủ được, lúc trời sắp sáng mới ngủ được chập chờn.
Nhưng hắn đã sớm bị đánh thức bởi bà tử quản sự đến gọi tiểu nhị kia.
Lúc bà tử quản sự kia gọi tiểu nhị kia dậy, liền lẩm bẩm nói: "Tên này lúc trước cũng không phải kẻ lười nhác, như thế nào hôm nay ngủ tới giờ này còn chưa tỉnh.
"Tiểu nhị bị bà ta đánh thức mở mắt ra mê mang, thấy trời đã sáng hẳn, vội vàng đứng dậy mặc xiêm y, mới động đậy một chút đã kêu lên một tiếng "Ôi", xoa gáy nói: "Ta dường như bị sái cổ, cổ rất đau.
"Bà tử quản sự mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi là lười biếng ngủ nhiều!"Tiểu nhị dậy muộn, bị dạy dỗ một chút cũng có chút áy náy, sau khi mặt nhăn nhó mặc xiêm y vào, vội vàng rửa mặt rồi đi đến tửu lâu phía trước làm việc.
Lúc này, cả bên trong viện đều là âm thanh của nhóm tiểu nhị Dật Hương lâu, Tạ Chinh không có ý định tiếp tục ngủ.
Trải qua một đêm mất ngủ, râu xanh trên cằm nhô ra, vừa mới rửa mặt xong, Phàn Trường Ngọc đi tới, nhìn thấy dưới mắt hắn xanh đen, nghi ngờ hỏi: “Cả đêm qua huynh không ngủ đúng không?”Bà tử quản sự vừa lúc đi ngang qua viện, nghe thấy lời nói của Phàn Trường Ngọc, lại nhìn bộ dáng ủ rũ ngủ không ngon của Tạ Chinh, nói: “Tối hôm qua ta nói tiếng ngáy của tiểu nhị kia có chút ồn ào, tiểu huynh đệ khẳng định là bị làm cho không ngủ được à?"Tạ Chinh không biết phải trả lời Phàn Trường Ngọc như thế nào, nhưng bà tử quản sự đã nói như vậy, hán liền do dự gật đầu.
Phàn Trường Ngọc nhìn hắn lập tức lộ vẻ đồng cảm.
Sau khi bà tử quản sự rời đi, nàng nói: "Tối nay về đến nhà, huynh ngủ bù một giấc thật tốt đi, hiện tại có một việc muốn nhờ huynh giúp một chút.
"Có lẽ là do ngủ không ngon, Tạ Chinh nhìn đôi môi đỏ mọng mở đóng của nàng, nhất thời không nghe rõ nàng nói cái gì, ngược lại nhớ tới giấc mơ hắn thấy khi chìm vào giấc ngủ trong giây lát.
Trong giấc mơ, bọn họ đã hòa ly như hẹn ước, nàng quay đầu lại gả cho người khác, vẫn xuyên qua ngày thành thân của bọn họ hôm đó nàng mặc hỉ phục, thấy không rõ được hình dáng của nam tử, bất quá bộ dáng tươi cười trên mặt nàng thật sự rất tươi đẹp thoải mái đến chướng mắt, tựa hồ nàng đã gả cho lang quân tâm đầu ý hợp.
Không thể nói trong lòng có cảm giác gì, tóm lại là không dễ chịu lắm.
Lúc này nhìn Phàn Trường Ngọc, khóe môi hắn bất giác nhếch lên một chút.
Phàn Trường Ngọc nói xong cũng không thấy Tạ Chinh trả lời, mà là vẻ mặt âm trầm nhìn mình, không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Huynh có nghe ta nói gì không?"Tạ Chinh lấy lại tinh thần, rất nhanh khắc chế tâm tư: "Nàng nói đi.
"Phàn Trường Ngọc hồ nghi nhìn mắt của hắn: "Vừa rồi huynh đang suy nghĩ gì thế?"Tạ Chinh nói: "Không có việc gì, ta vừa mới tỉnh lại, tinh thần có chút không ổn.
"Bản thân Phàn Trường Ngọc cũng có lúc mơ hồ ngủ không ngon, không cảm thấy hắn đang nói dối, liền lặp lại chuyện vừa rồi: "Huynh giúp ta viết mấy chữ nhé.
"Tạ Chinh hỏi: "Viết cái gì?"Phàn Trường Ngọc nói: "Dư chưỡng quỹ nói việc làm ăn hôm nay là muốn so sánh với Túy Tiên lâu, không thể rơi xuống hạ phong, thịt kho nhà chúng ta phải giống như thịt kho Vương ký, cho chiêu bài của riêng mình.
Du chưởng quỹ đã giữ cho chúng ta một vị trí bên ngoài đại sảnh dưới lầu để bày thịt kho của chúng ta, nếu đặt biển hiệu riêng sợ không kịp, trước viết một tấm vải thích hợp treo lên là được.
"Tạ Chinh gật đầu và hỏi: "Bút mực và vải đã chuẩn bị chưa?"Phàn Trường Ngọc nói: "Du chưởng quỹ đã giúp chuẩn bị.
"Tạ Chinh nói: "Vậy đi thôi.
"Tiểu nhị của Dật Hương lâu sống trong con ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu, đi lại rất thuận tiện, ngày thường họ cũng đi con đường này để mua thức ăn và vận chuyển cặn lợn, dù sao thì cửa sau của Dật Hương lâu cũng mở ở đây.
Khi Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh ra ngoài, tình cờ gặp phải một người đến kéo cặn lợn.
Hai ngày giao thừa và mùng một tết, hai ngày đó người kéo cặn lợn ở nhà ăn tết, cặn lợn ở Dật Hương lâu không được xử lý, cho nên lúc này mới sáng sớm đã đến chở đi.
Cũng may là ngày đông giá rét, cặn lợn để hai ngày cũng không có mùi khác thường.
Bất quá ngõ nhỏ hẹp, xe chở cặn lợn đi ngang qua phải tận lực đứng tránh sang bên cạnh, nếu không trên người rất để bị thùng cặn lợn làm bẩn.
Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh tránh sang một bên, thấy xe chở cặn lợn sắp đi ngang qua, không ngờ bánh xe lại ép qua một viên đá, toàn bộ xe cặn lợn đều nghiêng một chút, nắp thùng đựng cặn lợn cũng nhảy lên, cặn lợn bên trong cũng tràn ra ngoài.
Tạ Chinh cau mày, nhanh tay lẹ mắt kéo Phàn Trường Ngọc về phía mình.
Phàn Trường Ngọc bị kéo và đập đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nước cặn từ trong thùng trào ra bắn tung tóe vào nơi nàng vừa đứng.
Lão bá kéo cặn heo quay đầu lại liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi ép phải viên đá, không có văng trúng trên người các ngươi chứ?”Tạ Chinh liếc nhìn thoáng qua váy của Phàn Trường Ngọc, nói: "Không có văng trúng, lão bá người đi đi.
"Lúc này lão bá mới vội vàng kéo đi.
Tạ Chinh thấy Phàn Trường Ngọc vẫn một mực không lên tiếng, mà hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay nàng, tim đập thình thịch, nháy mắt buông ra, để mu bàn tay vừa nắm chặt tay nàng ra sau lưng, lòng bàn tay như muốn bốc cháy: "Nàng! "Chỉ nói một từ, hắn liền im lặng.
Phàn Trường Ngọc cúi đầu, hai giọt máu mũi rơi xuống phiến đá xanh phủ đầy băng mỏng, trên mặt lộ ra vẻ không có cảm tình.
Đập vào ngực hắn mạnh đến nỗi chảy máu mũi.
Tạ Chinh trầm mặc hai hơi, nói: "Thật có lỗi.
"Phàn Trường Ngọc thấp giọng trả lời "Không sao", nhưng bởi vì sống mũi quá đau, trong mắt có nước mắt sinh lý chảy ra, nhìn thế nào cũng có chút đáng thương.
Nàng lấy khăn tay ra lau lung tung, nhưng vừa lau xong lại có máu mũi chảy