Thiên là một thanh niên gương mẫu, ở cái tuổi 18 chưa hề có một mối tình vắt vai nào.
Gia cảnh xếp vào hạng bình thường, bạn bè cũng mến hắn.
Bất quá do cái mã ngoài xấu xí của hắn mà các cô nàng tránh xa sau một lần tiếp xúc.Hắn hận gương mặt của mình, trời sinh ra thân cao mét tám săn chắc sáu múi, giọng nói êm tai trầm ổn nhưng lại cho hắn một gương mặt xúc phạm người nhìn, nó còn dưới cả mức xấu xí nữa nên ngoài tới trường học ra thì hắn chỉ ru rú ở nhà vì mặc cảm tự ti.
Nếu có đi ra ngoài thì cũng là khẩu trang đeo kín mặt.Mỗi khi tắm, hắn thường ngắm mình trước gương và thầm nguyền rủa gương mặt này.
Nếu có thể trao đổi với quỷ dữ để lấy bất cứ một thứ gì đổi lại gương mặt đẹp trai thì hắn cũng chấp nhận.Rồi tới một ngày đẹp trời không mưa, nắng không gắt, Thiên đang trên đường đi học về thì bắt gặp một bà lão ăn xin bên đường.
Thấy tội nghiệp Thiên rút ví đem 5 ngàn bỏ vào chiếc nón rách của bà và tội nghiệp nói: “Cháu chỉ có từng này… xin lỗi bà.”Bà lão già nua ốm yếu, đôi mắt đượm buồn nhìn Thiên mỉm cười nói: “Cháu trai! Một tâm hồn đẹp nhất thiết phải có một ngoại hình đẹp.”Đúng lúc này, một chiếc xe tải mất lái đâm sầm vào vị trí Thiên cùng bà lão ăn xin đang ngồi đem hai người cho đi tàu sáu tấm.Thiên chết khi tuổi vừa tròn 18, chưa một lần xoạc gái cũng như có bạn gái, nhưng hắn cũng không có gì phải hối tiếc khi được giải thoát khỏi ngoại hình xấu xí của mình.Bất quá số hắn chưa tận, Thiên lúc này mơ hồ tỉnh lại trong một hang đá nhỏ ẩm ướt.
Cơ thể hắn mệt mỏi rã rời, Thiên mở to hai mắt miệng lắp bắp: “Mình… chưa chết.”“Thực ra ngươi chết rồi!” Một giọng nói trong veo như con nít vang lên bên tai Thiên.“À không phải! Là xuyên không… mà đứa nào nói đấy?” Thiên giật mình ngó qua rồi ngạc nhiên khi thấy một sinh vật kỳ lạ nhỏ nhắn đang đậu trên vai hắn, lập tức hất văng sinh vật đó ra xa rồi nhích mông lùi lại đề phòng: ” Con gì đây? Đừng có tới gần tao…”Sinh vật kia nhìn kỹ thì có phần đầu như một bé gái với mái tóc búi hai bên như natra, phần thân mặc một bộ váy kết từ cánh hoa sen còn phần chân thì không thấy mà thay vào đó là một làn khói trắng lưu động nhẹ nhàng.
Tổng thể chưa lớn bằng nắm tay của Thiên.“Hic… Ngươi thật nhẫn tâm.” Sinh vật kia nhăn nhó nói, sau đó ôm đầu bay lên nhìn hướng Thiên ngồi mắng: ” Tên đáng ghét! Bà đây không giúp ngươi nữa.”Thiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn có nghĩ lại xem mình vừa trải qua những gì.Thân xác hắn nhập vào là một thiếu niên 16 tuổi, hơi gầy một chút.
Bất quá cơ thể này không có tên, theo ký ức còn sót lại của cái cơ thể này thì hắn đã vô tình bắt được một con thú nhỏ kỳ lạ rồi bị một nhóm người truy sát nên phải chui vào hang động này lẩn trốn.Con thú nhỏ kia lại là chết đi sau khi nhả từ trong miệng ra cái sinh vật giống bé gái mà Thiên Đang nói chuyện cùng.Trong đầu Thiên bỗng lóe lên một câu hỏi: “Ta rốt cuộc đã xuyên tới đâu?”Theo mô – típ truyện xuyên không thì Main chính nhất định sẽ có được hệ thống, linh hồn một siêu cấp cường giả hoặc một món bảo vật nghịch thiên.
Thiên cũng nghĩ như vậy và hắn đặt câu hỏi như vậy chờ xem có giọng nói nào phát ra trong đầu không.Chờ 10 giây… 30 giây… một phút rồi vẫn không có ai hồi âm, rồi Thiên sực nhớ ra sinh vật kia và mở miệng hỏi: “Ngươi là thứ gì vậy?”“Hứ! Tên đáng ghét rốt cuộc cũng chú ý đến ta… nhưng bà đây không có hứng trả lời nha!” Sinh vật kia chu môi, ra vẻ tức giận nói sau đó quay mặt đi chỗ khác cóc thèm để ý tới Thiên nữa.Thiên chợt nhận ra rằng cô bé này có nét đáng yêu, dỗi hờn như tụi con gái nhưng lố hơn chút.
Hắn liền dùng mồm mép đối đãi để moi tin tức: “Sinh vật đáng yêu như vậy… chắc chắn rất lợi hại a!”Nghe hai chữ ‘đáng yêu’ từ miệng Thiên, cô bé ngập ngừng quay đầu lại chớp chớp cặp mắt to tròn nói: “Nơi này là khu rừng phía đông thuộc Hoa Quả Sơn, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”“Hoa quả Sơn?” Thiên giật mình hỏi lại, hắn như không nghe rõ.“Ừ! Hoa Quả Sơn đó… bất quá Đại Thánh không còn nên Hầu tộc của ngài cũng đã sớm bỏ đi để lại một Hoa Quả Sơn vô chủ.”“Ặc! Đại Thánh… Tôn Ngộ Không sao? Mình xuyên tới tận Tam Giới cơ à… quá ghê rồi.” Thiên thầm nghĩ, sau đó hỏi cô bé kia tiếp: ” Ta cứu ngươi sao? Vậy rốt cuộc ngươi là cái gì?”“Ta chỉ là một sinh linh như bao sinh linh khác trong Tam Giới, chỉ biết hơi nhiều một chút nên bị người ta vây bắt.
Khi nãy ngươi cứu ta một mạng rồi giờ ngươi muốn ta báo đáp thế nào?” Cô bé kia hỏi.Thiên nhíu mày suy nghĩ rồi đáp gọn:“Làm cho mặt ta đẹp trai như nam thần là được!”Cô bé hai mắt lại chớp chớp, tay nhỏ khẽ vẫy lên rồi một chiếc gương xuất hiện rơi vào tay Thiên rồi nói: “Ngươi chưa đủ đẹp sao?”Thiên nhìn vào trong gương, hắn quên mất rằng cái hành động vẫy tay và biến ra đồ vật kia là thập phần bá đạo, thốt lên:“A… sao lại có gương mặt đẹp trai thế này… haha!”Thiên sướng như điên vì cuối cùng ông trời không phụ lòng người tốt, cho hắn sống tiếp với một vẻ ngoài hoàn hảo.
Hắn ngửa mặt lên trời cười chua chát: “Haha một