“Tới để xem chàng làm gì ở trên này, hóa ra đang theo dõi kẻ thù.” Ái Vân thật thà nói, nàng đưa tay lấy khen lau máu mũi cho hắn rồi trách móc: ” Đã nói trời trở lạnh nhớ mặc nhiều áo cho ấm vào, giờ bị chảy máu cam rồi thấy chưa.”Những lời nói quan tâm của nàng làm Thiên ấm lòng, hắn bỏ ống nhòm xuống rồi kéo nàng ôm vào lòng thủ thỉ: “Nàng quan tâm ta?”“Không quan tâm chàng thì ai… Chàng rời đi một chút thôi là ta bất an vô cùng.” Nép đầu trong lồng ngực Thiên, Ái Vân nỉ non.Thường ngày hay bày trò quậy phá, nhưng những lúc như này mới cảm thấy nàng thực sự không hề trẻ con, vẫn biết quan tâm chu đáo khi cần thiết.
Thiên lại hơi tò mò về xuất thân của nàng, về chủng tộc của nàng mà hắn giờ mới có dịp để hỏi: “Vân Vân, nàng thuộc tộc nào?”“Chàng không muốn biết đâu.” Ái Vân tròn mắt khi hắn hỏi, rồi e dè đáp.Thiên dụ: “Có gì mà không muốn, ít ra ta cũng phải biết cô dâu của mình có nguồn gốc từ đâu chứ.”Lời lẽ ngọt ngào kèm hai chữ ‘cô dâu’ khiến Ái Vân mềm lòng, khẽ nhéo ngực hắn rồi gật đầu nói: “Được rồi nếu chàng muốn nghe thì ta sẽ kể, thực ra ta thuộc một tộc khá cổ xưa danh xưng là Hổ Giao sống cách đây hàng ngàn năm nhưng cho tới giờ thì đã gần như tuyệt chủng.”“Hổ Giao?” Thiên nhắc lại.Hổ Giao là một trong nhiều tộc thú hùng mạnh trong Yêu Giới, hình dáng của Hổ Giao giống như hổ thông thường như lớn hơn rất nhiều và hai sợi râu rồng ở hai bên mép, tứ chi phát triển đầy cơ bắp chắc khỏe và có thể chạy rất nhanh, màu lông thì không cố định.
Hổ Giao lúc mới sinh ra đã là Kết Đan cảnh, sau khi tu luyện thì 10 năm có thể hóa hình thành hình dáng con người để thuận tiện sinh hoạt, đây cũng là cách mà khi xưa Long Hoàng áp dụng.“Tộc của nàng cường đại như vậy? Sao lại gần như tuyệt chủng, chẳng lẽ trong Yêu Giới có mẫu thuẫn.” Thiên nghi hoặc hỏi.“Nói thế nào cho phải nhỉ… Hổ Giao tộc bọn ta bị người của Thiên Giới gài bẫy và đắc tội rất nặng với Yêu Giới nên bị nhiều chủng tộc của Yêu Giới chém giết, trong đó có cả Long Tộc.” Ái Vân vừa kể mà đôi vai khẽ run rẩy nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng mà nàng tận mắt chứng kiến, Thiên cảm nhận được cơn run liền đặt tay lên vai nàng xoa xoa để tạo cảm giác an toàn cho nàng.Gục đầu vào vai Thiên, Ái vân kể tiếp: “Khi đó ta còn rất nhỏ, đã phải chứng kiến cảnh gió tanh mưa máu khi tộc nhân và các tộc khác chém giết nhau.
Lúc đầu ta rất căm thù bọn họ nhưng sau này mới biết thực ra Yêu Giới không có tội… tội lớn nhất là ở… ắt xì!”“Nàng ốm rồi!” Thiên thấy nàng sổ mũi liền đặt tay lên trán nàng kiểm tra, rồi thấy nóng quá liền bế nàng về phòng.
Trên đường về Ái Vân như ngủ gục trong vòng tay hắn, nàng sụt sịt mũi miệng lí nhí tự trách bản thân: ” Ta thật tệ! Người bệnh là ta chứ chẳng phải chàng, lại phiền chàng rồi.”“Ngốc! Chăm sóc nàng là vinh dự cho ta rồi.” Thiên yêu chiều nói, sau đó đạp cửa bước vào phòng đặt Ái Vân nên giường cẩn thận kéo chăn cho nàng.
Hắn đi lấy khăn sấp nước đặt lên trán nàng, bình thường thì những người có pháp lực cao sẽ ít hoặc thậm chí không mắc bệnh vặt, Ái Vân thì ngoại lệ nàng vẫn có thể mắc bệnh ốm vặt như một đứa trẻ vì một sự việc xảy ra cách đây 20 năm lúc nàng bị phong ấn.Ngồi nhìn nàng với ánh mắt yêu thương, Thiên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại nói: “Nàng ngủ đi! Cần gì cứ gọi ta, ta ở ngay cạnh nàng thôi.”Ái Vân mỉm cười, nàng nắm tay Thiên và cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay hắn, hơi thở đều đều và nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Khi nàng thiếp đi thì Thiên hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó rời khỏi phòng và lại lên tường thành, nhưng không phải để ngắm gái mà để làm một việc quan trọng hơn.
Trước khi đi hắn có viết cho nàng một lời nhắn để ở trên bàn, hy vọng nàng sẽ đọc.Trên tường thành lúc này là Đại trưởng lão đang đứng, bên cạnh lão là Hoàng Loan với vẻ mặt u buồn.
Thiên tới chào hỏi, Đại trưởng lão gật đầu: “Ngươi tới đúng giờ lắm! Đi thôi.”“Được!” Thiên gật đầu.Đại trưởng lão thu xếp cho Thiên và Hoàng Loan một xe ngựa tốt, sau đó mở cổng thành đưa hai người ra và dặn dò: “Nhớ đi không được nghỉ, nột trong 1 tuần phải đem công chúa an toàn về Kinh Đô.”Thiên gật đầu khi được giao phó: “Ngài cứ tin ở ta.”Sau đó hắn thúc ngựa rời đi, tới khu vực Kết Giới Không Gian thì hắn dừng xe xuống dùng một cọng tóc vẽ một hình kỳ lạ lên bức tường kết giới, ngay sau đó một lỗ hổng được tạo ra đủ cho xe qua.
Sau khi qua thì hắn lại vẽ một hình khác để đóng lỗ hổng đó lại, Thiên thúc ngựa đi giữa ban đêm, phía sau bên trong xe là Hoàng Loan đang ngồi lo lắng vén tấm màn che lên lưu luyến nhìn lại nơi nàng đã gắn bó bao kỷ niệm.Phải… nàng là công chúa của Sinh Huyền Quốc, đương kim Nữ Hoàng tương lai của cả đất nước nhưng thân phận này không mấy ai biết ngoại trừ những người trong hoàng thất và Đại trưởng lão của Đình Viện, giờ thì thêm cả Thiên nữa.Theo những gì Thiên nghe từ miệng của Đại trưởng lão thì Hoàng Loan từ nhỏ lớn lên trong cung hưởng vinh hoa phú quý và được nuôi dạy thành Nữ Hoàng tương lai nối tiếp cho mẹ nàng, tuy nhiên lúc nhỏ do mắc một căn bệnh lạ mà chỉ có tu luyện mới kéo dài được mạng sống nên hoàng thất đã bí mật gửi nàng tới tận vùng biên cương này để nuôi dạy dưới sự chăm sóc của Đại trưởng lão.Thiên ngồi phía trước xe, vừa thúc ngựa vừa quan