Tại một vùng sa mạc cằn cỗi phía bắc Sinh Huyền Quốc, nơi này có một quán nước nhỏ bình thường thì rất vắng khách nhưng đột nhiên náo nhiệt lạ thường.
Trong quán nước có nhiều người đang ngồi thanh thản như đang chờ đợi một điều gì đó, bỗng nhiên một người như phát hiện gì đó, hắn bỏ cốc nước đá trên tay xuống nói: “Sắp tới rồi!”Mọi người sau đó cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ đâu tràn đến xâm nhập cả quán nước và những vùng xung quanh.
Không phải có ai đó tấn công nơi này, nếu mọi người chịu đi sâu hơn vào sa mạc này sẽ thấy một cổng đá dựng giữa trời, không có tường cũng chẳng có cánh cổng chỉ duy nhất bộ khung bằng đá với tuổi thọ mấy ngàn năm vẫn đứng sừng sững.Luồng khí lạnh chính là từ cánh cổng phát ra lan tràn xung quanh, không phải chỉ riêng quán nước này mà tại nhiều nơi xung quanh cũng có đầy người đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ, cơ hội để tiến vào một nơi mà có lẽ là ai cũng muốn vào nhưng có lá gan để vào hay không.Một mỹ nữ xinh đẹp hơn cả tiên nữ, trên người khoác áo choàng đen đang đứng dưới một gốc cây trong sa mạc nhìn về phía cổng đá rồi nói với người bên cạnh: “Ngươi nhớ đấy, phải đem bằng được nó về cho ta.”Người ngồi khoanh chân đang lau kiếm, hắn khẽ gật đầu với mỹ nữ kia rồi nhìn chằm chằm về phía xa xa nơi có hai bóng người vừa bước qua cổng không gian do chính họ tạo ra.
Người đang lau kiếm định xuất thủ nhưng mỹ nữ bên cạnh đã cản hắn lại: “Vô Hạn, ngươi nên chờ đợi, khi bước qua cánh cổng kia thì ngươi có thể tùy theo ý mình.”Vô Hạn cũng không xuất thủ nữa, lại ngồi lau kiếm.Nơi hai người vừa đi qua cổng không gian, cũng là một nam một nữ, nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng có nét âm u ma mị còn nam thì khoác áo choàng đen rách tả tơi với thanh đao lớn dắt trên lưng.
Người này từng gặp Thiên trong Đấu Dược Giới nhưng cả hai lúc đó đều đeo mặt nạ.Mỹ nữ áo tím khi nhìn thấy phía xa xa và phát hiện hai người một nam một nữ kia thì cũng ngạc nhiên: “Con ả Long Huyền làm gì ở đây nhỉ?”Lãnh Huyết lau mồ hôi trên trán vì nóng nực hỏi: “Họ cũng tới đây vì thứ kia sao?”Mỹ nữ áo tím gật đầu: “Rất có khả năng, xem ra không chỉ mình ta còn nhớ về nơi này.”Khi hai người đang nói chuyện thì một cánh cổng không gian ngay bên cạnh mở ra kèm theo một bóng người áo trắng thướt tha đi ra, thấy người áo trắng mỹ nữ áo tím thốt lên: “Ái Vân?”Ái Vân xinh đẹp hơn cả tia nắng ban mai, nàng quay sang bắt gặp giọng nói thân quen và hình dáng thân thuộc ngạc nhiên thốt lên: “Tuyệt Tâm!”Hai bóng hình xinh đẹp đơ ra trong giây lát, sau đó cả hai chạy tới nắm tay nhau vui mừng ríu rít như đôi bạn nhỏ lâu ngày không gặp, Lãnh Huyết há hốc mồm bởi từ trước tới giờ hắn chưa thấy sư phụ mình biểu lộ cảm xúc vui như vậy.
Ái Vân cùng Tuyệt Tâm hỏi han nhau nhiều thứ, rồi khi nguôi đi sự vui mừng mới vào vấn đề chính: “Ngươi cũng tới đây vì thứ kia ư, nhưng chúng ta không vào được ngươi quên à?”Ái Vân gật đầu: “Ừ ta biết.”Tuyệt Tâm hỏi: “Vậy người của ngươi đâu? Chẳng lẽ khi giải phong ấn ngươi ăn luôn kẻ đó rồi?”Ái Vân lắc đầu: ” Làm gì có, ta tới xem chút thôi rồi mới tìm tên đó dẫn tới đây, còn vài ngày nữa mới bắt đầu cơ mà.” Sau đó nàng liếc mắt sang nhìn Lãnh Huyết đang ngồi gần đó rồi hỏi nhỏ: ” Tên kia nhìn không tầm thường nhỉ, ra dáng Thao Thiết lắm.”Tuyệt Tâm gật gù: “Ừ, tên nhóc này chính là kẻ mở phong ấn cho ta, được việc lắm còn học hỏi rất nhanh ta nhận hắn làm đệ tử huấn luyện 2 năm và đây là nơi để đánh giá thực lực của hắn.”Ái Vân lông mày nhíu chặt, nàng và Tuyệt Tâm là bạn thân từ nhỏ tới lớn, Lãnh Huyết và Thiên đều xếp ngang hàng bởi cùng 17 tuổi và cùng là kẻ mở phong ấn cho hai nàng vậy mà một tên ngoan ngoãn làm đệ tử còn một tên trèo lên đầu đòi làm chồng, nghĩ thôi đã thấy cay cay nhưng biết làm sao được nàng đã lỡ trao thân cho hắn rồi.Thấy Ái Vân hai má ửng hồng mắt lơ đãng nghĩ vu vơ, Tuyệt Tâm rất hiểu bạn mình tò mò: “Đừng nói với ta… ngươi và kẻ giải phong ấn đã… ấy rồi nhé?”Ái Vân chối bay: “Không có đâu nha ngươi nghĩ lung tung quá rồi.”Tuyệt Tâm cười gian: “Phong ấn của ngươi chỉ có Huyết Mạch Long Hoàng mới mở được, mà thứ đó chẳng khác nào xuân dược cực mạnh đến Thiên Hậu còn phải bó tay với Long Hoàng thì ngươi làm sao chống lại được.”Bị nói trúng tim đen, Ái Vân xấu hổ lảng tránh: “A đúng rồi, ngươi ở đây để ta đi tìm hắn tới giới thiệu nha.”“Đừng đánh trống lảng, đồ đểu.”Thiên nhận ra nét ửng hồng trên gương mặt xinh đẹp của công chúa, hắn đoán nàng cũng có chút động lòng với mình nên cố ý tiếp xúc gần hơn, hắn vờ đứng dậy rồi bước hụt vấp té vào người công chúa đè nàng nằm xuống giường.
Công chúa liền đưa tay cản lại nhưng chỉ kịp chặn môi hai người chạm nhau.Biết công chúa giữ giá rất ghê nên Thiên cười gượng: “Xin lỗi ta sơ ý!”Công chúa đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình khẽ nói: “Không sao, ta biết ngươi cố ý nên đã đề phòng từ trước.
Bài này của nam nhân mấy người ta biết rõ hơn ai.”“Ặc!”“Còn nữa, nội quy của Long tộc là khi nữ nhân đồng ý gả cho người nào đó thì họ sẽ xưng tên cho người họ muốn gả.
Ta ấn tượng với ngươi nhưng không có nghĩa ngươi muốn làm gì thì làm, ta không giống nữ nhân bình thường.
Ta cần sự chinh phục, nữ nhân Long tộc rất muốn được người khác chinh phục, có lẽ khoảng gần một năm nữa ta sẽ lên đất liền dù có gặp ngươi hay không.
Một cuộc tuyển chọn sắp diễn ra, khi đó mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.”Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng quá đề cao bản thân: “Nàng xinh đấy, nhưng chưa bằng Tiểu Cúc.
Nàng cá tính đấy, nhưng chưa bằng Ái Vân, muốn ta chinh phục nàng đơn giản thôi nhưng giờ ta không có hứng.”Vài ngày sau khi Tiểu Nhiên dần bình phục, nàng ngỏ ý muốn ở lại đây sống cùng Hỏa Vũ và Hắc Ma Thiên Lang.
Thiên cũng gật đầu tán thành vì càng không có người đi theo hắn thì càng tốt, lão Vương Khải thì xin đi theo và được hắn đồng ý bởi tự dưng có một kẻ tu vi Kim Cang Sơ kỳ đi theo bảo kê ngu gì không nhận.Trước khi rời đi thì hắn có để lại vài viên đan dược cho Tiểu Nhiên để nàng uống cho mau bình phục, toàn là Tứ Phẩm Đan Dược luôn nên chỉ cần Tiểu Nhiên chịu khó uống thì chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.Trong đêm tối hai bóng người một già một trẻ