Thiên mở bàn tay trắng thon của Tiểu Cúc ra sau đó đặt cán dao vào rồi nắm chặt, Tiểu Cúc trong đầu nghĩ tới cảnh tượng nàng sẽ bị Thiên một dao đâm chết như cái cách mà Ngưu Ma Vương đâm chết bà ngoại của Ngọc Diện Hồ Ly, nàng có thất vọng nhưng không hối hận, chí ít nàng và hắn từng có thời gian hạnh phúc bên nhau.
Tiểu Cúc rưng rưng nước mắt: “Ta yêu chàng, dù đây là lần cuối cùng ta được ngắm chàng, xem chàng kìa đã trưởng thành hơn nhiều chẳng còn là cậu nhóc năm nào nữa…”Tiểu Cúc đang nói thì cứng họng, hai mắt đổ lệ vì đau lòng và hốt hoảng, không phải vì Thiên đâm nàng mà hắn dắt tay cầm dao của nàng đâm vào tim hắn, thật sâu.
Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, Thiên nở nụ cười nhìn Tiểu Cúc, nàng vừa khó hiểu vừa đau lòng hỏi: “Tại sao chàng lại làm vậy? Vì ta quá xấu xí tới mức chàng muốn tự tử?”Thiên ôm lấy Tiểu Cúc mặc cho mũi dao đâm sâu hơn, hắn nhẹ nhàng nói: ” Ta quả thực đáng chết, chắc chắn là vì ta mà nàng thành ra như vậy, ta mạnh mẽ để làm gì trong khi người ta thương yêu vẫn bị tổn thương? Mọi cố gắng của ta lại đánh đổi bằng vết sẹo quái thai mà nàng phải gánh chịu, cái ngày nàng bị bắt đi nếu ta mạnh mẽ để giữ được nàng thì bây giờ mọi chuyện sẽ khác.” Thiên nói dứt câu, hắn ôm chặt Tiểu Cúc để cho mũi dao đâm xuyên qua tim mình rồi chốt hạ một câu đau lòng: ” Vô dụng như ta không xứng đáng với nàng!”Nếu có người chứng kiến cảnh đó, họ sẽ bình luận: “Thằng ngu, vì một đứa con gái mà tự đâm mình!”“Óc chó, muôn đời chỉ làm nô cẩu cho nữ nhân!”“Cái chết vì gái là cái chết êm ái… à nhầm tê tái!”Cũng có đúng cũng có sai, nhưng với trường hợp của Thiên thì khác, một dao này so với khả năng hồi phục của hắn chẳng nhằm nhò gì.
Hắn cũng hơi nghi ngờ khi nhìn thấy mặt Tiểu Cúc có sẹo, trong đầu hắn đưa ra hai trường hợp, trường hợp một là vết sẹo kia là thật, nếu là thật hắn vẫn sẽ yêu thương nàng bởi hắn có cách giúp nàng bình phục.
Trường hợp hai là vết sẹo kia chỉ là giả, là một màn kịch dựng ra để thử lòng chung thủy của hắn, hắn sẽ dùng dao đâm mình để phá tan màn kịch, lấy được lòng tin cùng tình yêu tuyệt đối của Tiểu Cúc và dằn mặt kẻ dựng lên màn kịch này.
Ngọc Diện có thể nhận xét đúng về Ngưu Ma Vương, nhưng nàng ta quá xem nhẹ đầu óc tính toán của Thiên, hắn đã đúng trong trường hợp hai.“Không!” Tiểu Cúc đau lòng kêu lên khi Thiên gục lên vai nàng, bàn tay của hắn buông thõng khỏi eo nàng.“Ngọc Diện Hồ Ly, đừng có ẩn ấp nữa.” Tiểu Cúc đau khổ nói, mọi việc bắt nguồn từ Ngọc Diện nhưng chính nàng cũng góp phần gây ra khung cảnh hiện tại.
Tưởng rằng kết quả trong suy đoán của mình, Ngọc Diện cũng bất ngờ khi Thiên đâm chính mình vì tự trách bản thân vô dụng, nàng từ trên cao đáp xuống e dè: ” Tiểu Cúc… ta… ta xin lỗi… mọi việc đi xa hơn ta tưởng.”Tiểu Cúc đâu còn tâm trí trách móc ai, nàng chỉ cầu xin trong tiếng nấc: “Hức… có cách nào giúp chàng tỉnh lại không? Nếu chàng chết rồi thì ta chẳng muốn sống nữa.”Tiểu Cúc rút con dao ra khỏi tim Thiên rồi định đâm vào ngực mình nhưng dã bị Ngọc Diện cản lại, nàng cay nghiệt nói: “Khốn khiếp đừng ngăn ta, cái chết của chàng là lỗi của ta, ta muốn xuống hoàng tuyền cùng chàng.”“Ngươi đừng như vậy!” Ngọc Diện xót xa nói, nàng sẽ không để Tiểu Cúc chết nhưng nàng cũng không thể cứu Thiên.
Nhưng đúng lúc này, Thiên như chết rồi đột ngột bật ra tiếng ho rồi mở mắt than vãn: ” Ui da đau quá!”“Chàng!” Tiểu Cúc buông con dao xuống đất lao tới ôm lấy Thiên rồi khóc như con nít.
Còn Thiên thì cười khổ: ” A ngoan đừng khóc… khóc thêm chút nữa là ta chết thật đấy.”Thiên lừ đừ đưa mắt về phía Ngọc Diện phát hiện nữ nhân này cũng xinh khủng khiếp, hắn thở hổn hển như sắp chết: “Ngươi là Ngọc Diện Hồ Ly, cảm… ơn ngươi vì đã chăm sóc Tiểu Cúc của ta.”“Chàng đừng nói nữa, để ta đưa chàng vào trong băng bó vết thương!” Tiểu Cúc gạt nước mắt nói, trong lòng nàng như có pháo hoa rộn ràng.
Ngọc Diện đi theo vừa thở phào vì nàng sẽ không thấy cảnh điên tình của Tiểu Cúc nhưng lại có thắc mắt trong đầu là bị một dao đâm xuyên tim và vẫn còn sống như Thiên thì quả thực nàng chưa gặp.Khi Thiên được đưa vào trong chữa trị thì Vương Khải vẫn đang ôm ấp hít hà chiếc quần lót thơm tho tại một góc của vườn hoa do tác dụng của phép quyến rũ mạnh nhất của Ngọc Diện Hồ Ly.Tối hôm đó, Thiên nằm cởi trần với vết thương đã được băng bó, bên cạnh hắn Tiểu Cúc đang dùng khăn lau mồ hôi trên trán hắn, nàng vẫn chu đáo như ngày nào.
Vết sẹo trên mặt nàng đã biến mất bởi nó giờ hết giá trị dùng, Thiên vừa ngắm Tiểu Cúc vừa hỏi: “Ngọc Diện Hồ Ly bày cho nàng cái trò này phải không?”Tiểu Cúc gượng gạo: “Ta chỉ muốn… xem chàng có yêu ta thật lòng không! Ta xinh lỗi.”Thiên cười sung sướng kéo mỹ nhân vào lòng ôm ấp vỗ về nói: “A hóa ra nàng cũng lắm trò nhỉ, hôm nay ta sẽ phạt nàng.” Vừa trêu ghẹo Thiên vừa dùng tay xoa xoa cặp mông tròn của Tiểu Cúc làm nàng rùng mình thích thú nhưng vẫn ngại ngùng một cách đáng yêu, khi ở trong vòng tay của Thiên thì cả người nàng như không xương cứ thế mềm nhũn ra vậy.Chợt Tiểu Cúc ngước gương mặt xinh đẹp lên ngắm nhìn Thiên rồi nói: “Để ta ngắm chàng kỹ hơn đã, xem ra từ Đấu Dược Giới trở về chàng đã thực sự trưởng thành.”“Sao nàng biết?” Thiên trợn mắt hỏi, hành tung của hắn chẳng lẽ nàng theo dõi, nhưng trong Đấu Dược Giới hắn dùng cái tên Đan Lâm chứ có dùng tên thật đâu.Tiểu Cúc đỏ mặt, nàng gõ ngón tay lên mũi hắn mắng yêu: “Chàng hôn người ta ở đó mà còn không nhận ra, chàng đúng là tên đào hoa hết thuốc chữa.”“Hôn sao?” Thiên cố nhớ lại trong khoảng thời gian đó, hắn chỉ hôn duy nhất đúng một người vào lúc hắn say sỉn.“Á… không lẽ nàng chính là Mặc Khuê?”“Ta đây đồ ngốc!” Tiểu Cúc mắng yêu, sau đó để khiến Thiên chắc chắn tin thì nàng gọi ra một đốm lửa màu bạch kim trên ngón tay cho hắn quan sát.
Nhìn thấy Bạch Linh Hỏa, Thiên mới thực sự tin Tiểu Cúc là Mặc Khuê, may mà hắn mới hôn thôi chứ nếu mà hắn chịch Mặc Khuê thì không biết Tiểu Cúc sẽ thế nào.Tiểu Cúc nói tiếp: “Ta cũng vào đó để rèn luyện thêm về dược thuật, không ngờ chàng cũng ở đó nhưng tại ta không được tiết lộ thân phận nên không thể cùng chàng đoàn tụ, nhưng tên dâm dê chàng nhân cơ hội cả hai say dám cưỡng hôn ta trong thân phận Mặc Khuê, chàng xấu xa lắm.”Thiên cười cười gãi đầu, tay hắn vẫn xoa bóp mông nàng thỉnh thoảng vỗ nhẹ khiến nó nảy lên vì đàn hồi.Tiểu Cúc mặc kệ Thiên phá, nàng yêu thương ôm cổ hắn: “Nhưng trong lúc say đó chàng đã nhìn Mặc Khuê thành ta, và những lời nói khi đó của chàng bây giờ vẫn trong đây, ta hạnh phúc lắm!” Nàng dắt tay hắn đặt lên ngực mình nơi trái tim đang đập, một hơi thở ấm áp phả vào tóc nàng khiến nàng chỉ muốn giây phút này dừng lại mãi mãi.Rồi như có ai đó xúi dục, Tiểu Cúc ngẩng mặt lên hôn lên má Thiên như muốn nói rằng nàng rất yêu hắn.
Cái hôn ngại ngùng của Tiểu Cúc khiến Thiên như lịm đi trong hạnh phúc, hắn nâng cằm nàng lên nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn ngọt ngào.“Ưm!” Tiểu Cúc bật ra tiếng rên thật khẽ, nàng hạnh phúc đón nhận nụ hôn của người tình suốt thời gian 2 năm chờ đợi.
Thiên cũng rất nhớ nàng và đã 2 năm hắn chưa quan hệ với nữ nhân nên sự sung sức của hắn nhanh chóng được bộc lộ ra khi hắn vật nàng xuống rồi xé toạc lớp áo trên người Tiểu Cúc khiến nàng hơi sợ: ” Chàng… mạnh tay quá!”Thiên vội thu liễm: “Ta xin lỗi tại ta nhớ nàng quá… chúng ta tiếp tục nhé.” Rồi môi lại chạm môi, hai chiếc lưỡi thèm khát yêu thương xoắn lấy nhau không rời.
Bàn tay hư hỏng của Thiên đang bắt lấy quả đào của Tiểu Cúc mà nắn bóp, vú nàng bị hắn nghịch cứ rung lên đầy kích thích, hắn hôn xuống cổ nàng rồi liếm một vệt dài trước khi ngậm lấy đầu ti hồng hào kia cắn nhẹ nhẹ