Hoắc Minh Phong đứng lên cung thủ, nói:
- Không dám, tại hạ chính là Hoắc Minh phong!
Chúc Công Minh cười hi hi, nói:
-Lão phu từng mạo danh Hoàng trưởng lão của quý bang một lần, mong bang chủ chớ trách nhé!
Hoắc Minh Phong nói:
- Chúc lão quá lời rồi!
Chúc Công Minh đảo mắt nhìn quần hùng một lượt rồi nói với Tân Bá Công:
- Tân huynh, Phương lão đệ vừa nói là ngươi đã lên tuyệt đỉnh Thái Thất phải không?
Tân Bá Công nói:
- Đúng vậy! Sau đó lão phu phát hiện một thi thể, ngươi biết chuyện này rồi chứ?
Chúc Công Minh nói:
- Phương lão đệ đã nói rồi! Nhưng người đó chết bởi Xích Diệm Chưởng, song không phải do lão phu hạ độc thủ...
Tân Bá Công nói:
- Lão phu cũng biết là không phải ngươi hạ độc thủ! Với thương thế của người đó mà luận, nếu do ngươi xuất thủ thì quả thật khiến cho người ta vô cùng thất vọng!
Chúc Công Minh ngạc nhiên hỏi:
- Tân huynh nói vậy nghĩa là sao?
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Suốt ba mươi năm qua ngươi không ngừng luyện công đấy chứ! Lão phu kiểm tra thương thế người đó thì phát hiện chưởng lực đánh chết gã còn kém hơn công phu của ngươi từ ba mươi năm trước...
Chúc Công Minh cười ha ha một tràng rồi nói:
- Nhãn lực của Tần huynh quả nhiên phi phàm!
Tân Bá Công nói:
- Cái gì là phi phàm . Chẳng qua lão phu theo tình lý mà luận thôi, bất cứ người nào cũng có thể nhận biết được!
Lão vừa dứt lời thì Tống Phù liền nói:
- Chúc huynh, có một chuyện mà lão thâu nhi ta không thế nào hiểu được!
Chúc Công Minh hỏi:
- Chuyện gì?
Tống Phù nói:
- Tại sao thi thể của đại hán đó lại mặc y phục của Tống mổ mua cho Chúc huynh?
Chúc Công Minh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chuyện đó à? Là do lão phu mặc cho hắn đấy!
Tống Phù ngẩn người, lão hỏi tiếp:
- Thế tại sao Chúc huynh không mặc?
Chúc Công Minh thở dài một hồi rồi nói:
- Không phải lão phu không muốn mặc, mà vì nếu lão phu mặc bộ y phục đó thì có thể lúc nầy không thể ngồi đây nói chuyện với chư vị rồi!
Tống Phù càng ngạc nhiên, lão truy vấn:
- Tại sao như thế?
Chúc Công Minh nói:
- Sẽ bị người ta ám toán chứ tại sao.
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Lão phu hiểu rồi, có lẻ thi thể trên Thái Thất đó đã làm quỷ thay cho ngươi phải không?
Chúc Công Minh nói:
- Lão phu đang cảm thấy bất an vì chuyện này!
Tống Phù nói:
- Thực ra chuyện này như thế nào Chúc huynh có thể nói rõ một chút được không?
Chúc Công Minh nói:
- Chuyện này nói ra cũng thật là may, nếu lão phu không gặp gã đó lén lén lút lút trao đổi với đồng bọn thì có lẻ lão phu đã nếm không ít đau khổ rồi!
Tống Phù nói:
- Lẻ nào Ác Khổng Minh muốn hạ độc thủ với Chúc huynh?
Chúc Công Minh nói:
- Không sai! Lão phu sau khi nghe hai gã bàn luận với nhau thì ột gã đi báo tin cho Ác Khổng Minh, thế là lão phu bắt sống gã còn lại. Sau khi hỏi rõ chuyện Ác Khổng Minh muốn ám toán lão phu thì lão phu đổi y phục của hắn rồi điểm huyệt quăng hắn vào hóc núi...
An Tiểu Bình rất hứng thú với chuyện này, nàng hỏi xen vào:
- Chúc lão kẻ đến hạ thủ có phải là bản thân Ác Khổng Minh không?
Chúc Công Minh lắc đầu, nói:
- Không phải!
Tân Bá Công ngạc nhiên, hỏi:
- Không phải Ác Khổng Minh thì còn kẻ nào có thể thi triển Xích Diệm Chưởng?
Chúc Công Minh nói:
- Lão phu nói ra chỉ sợ rằng Tần huynh không tin, kẻ đến hạ thủ chính là sư điệt Dương Trung của lão phu đây!
Tân Bá Công muốn nhãy dựng lên, lão lớn tiếng nói:
- Chuyện đó sao có thể nhỉ?
Chúc Công Minh nói:
- Lão phu tận mắt thấy hắn xuất chưởng đánh chết gã kia nên tự nhiên là không nhầm được!
Tân Bá Công nộ khí nói:
- Dương Trung này sao lại dám nghịch luân phạm thượng như thế? Lão phu thật là có mắt như mù rồi!
Chúc Công Minh nói:
- Tần huynh, không những huynh không dám tin mà ngay cả lão phu cũng kinh hồn lạc phách!
Tân Bá Công cười nhạt, nói:
- Lão phu thật đáng trách, có mắt mà không nhìn thấy thị phi...
Chúc Công Minh chậm rải nói:
- Chuyện này cũng không thể trách Tân huynh, bởi lẻ tính cách của Dương Trung bình nhật rất trung hậu, không một chút gian trá hiển lộ, nếu không có cơ duyên may mắn lần nầy thì sợ rằng vỉnh viển cũng không có ai thấy được bản chất thật của hắn!
Tân Bá Công hỏi:
- Lão đệ ngươi có cầm giử hắn lại không?
Chúc Công Minh lắc đầu, nói:
- Không!
Tân Bá Công biến sắc, lão lớn tiếng nói:
- Một kẻ tâm lang phế cẩu như thế mà tại sao ngươi còn cho hắn sống ở thế gian?
Chúc Công Minh nói:
- Tân huynh chớ khích động , lão phu không cầm giử hắn là còn có nguyên nhân!
- Nguyên nhân thế nào?
- Lão phu muốn điều tra xem hắn có quan hệ với Ác Khổng Minh hay không?
- Chỉ cần bắt hắn lại thì việc gì chẳng hỏi được?
- Tân huynh không thể nói như vậy, nếu hắn thà chết không nói ra thì sao? Hơn nữa lão phu không muốn bắt hắn lại là còn có dụng ý!
- Dụng ý gì?
- Thả dây dài để bắt đại ngư !
Tân Bá Công trầm ngâm một lát rồi nói:
- Dù sao thì ngươi cũng đã tha hắn đi lão phu có nói thêm cũng vô ích thôi! Nhưng trừ phi Dương Trung không gặp lão phu, nếu không thì khi đó Chúc lão đệ đừng hỏi tại sao lão phu phải xử trí hắn đấy nhé!
Chúc Công Minh mĩm cười, nói:
- Thì ra Tân huynh cũng muốn thu thập hắn...
Tân Bá Công nói:
- Không những lão phu muốn thu thập hắn mà còn muốn hỏi hắn tại sao lương tâm mê muội làm chuyện thương thiên bại lý như thế!
Chúc Công Minh mĩm cười, nói:
- Tân huynh, có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể dự đoán được tất nhiên là chúng ta cũng không ngờ bản chất của Dương Trung lại bại hoại như vậy, nhưng dù sao thì chuyện đó đã bắt đầu lộ ra chúng ta chẳng cần phí tâm lực nữa!
Tân Bá Công ngưng thần như suy nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi:
- Phương lão đệ lão phu chợt nhớ đến một chuyện mà có lẻ Trịnh Đại Cương biết đây!
Phương Tuyết Nghi chau mày hỏi:
- Lão tiền bối muốn đi gặp Trịnh đại bá à?
Trịnh Đại Cương gật đầu, nói:
- Không sai!
Nói đoạn lão ra hiệu cho Phương Tuyết Nghi cùng lão rời khách đường. Nhưng kỳ quái là Tân Bá Công không dẫn Phương Tuyết Nghi đến chổ Trịnh Đại Cương nghỉ ngơi mà dẫn chàng thẳng đến tịnh thất phương trượng.
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên nói:
- Lão đệ, chúng ta không cần tìm Trịnh Đại Cương! Chẳng qua là lão phu tìm cớ để cùng ngươi ra ngoài thư thái một chút thôi!
Phương Tuyết Nghi buột miệng tự nói:
- Kỳ quái! Thật là kỳ quái...
Tân Bá Công liền hỏi:
- Ngươi kỳ quái chuyện gì?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Tai sao bỗng nhiên lão tiền bối lại muốn ra ngoài thư thái? Trong chuyện này tất phải có lý do rồi.
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Lý do thì có nhưng lão phu không định nói ra...
Phương Tuyết Nghi càng ngạc nhiên trước thái độ của Tân lão quái, chàng hỏi:
- Tai sao?
Tân Bá Công lại cười hi hi, nói:
- Tại vì...
Đột nhiên lão trầm ngâm một hồi, sắc diện chợt biến và khẻ nói:
- Lão đệ, ngươi chờ xem nguyên nhân lão phu không muốn nói ra nhé!
Lão vừa dứt lời đột nhiên lão vung hữu thủ đánh thẳng đến trước một chưởng.
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn về phía hướng chưởng đánh tới, lập tức có một tiếng hú vang lên, theo đó là một bóng người cao to lướt đi như tia chớp thoáng chốc đã mất hút bên ngoài Thiếu Lâm tự.
Tân Bá Công nói:
- Đúng vậy! Nhưng không ngờ võ công của kẻ này khá cao cường, hắn đã thoát đi rồi!
Phương Tuyết Nghi hỏi:
- Kẻ đó là ai?
Tân Bá Công nói:
- Lão phu cũng không nhìn thấy. Nhưng trúng một chưởng của lão phu mà hắn không thọ thương thì có thể nói võ công của kẻ này quả nhiên là bất phàm!
Phương Tuyết Nghi hỏi tiếp:
- Tân lão, chúng ta nên truy theo xem thử không?
Tân Bá Công lắc đầu, nói:
- Không cần! Lúc này có lẻ hắn đã đi xa rồi!
Nói đến đây thì bọn Chúc Công Minh cũng đã rời khách đường chạy đến.
Tống Phù thấy hai người bọn Tuyết Nghi dứng dưới góc tùng thì cất tiếng hỏi:
- Tân lão, vừa rồi ai quát tháo vậy?
Tân Bá Công nói:
- Một tên gian tế, nhưng hắn đã thoát đi rồi!
Tống Phù nói:
- Tân lão thật là một thần nhân, tai mắt nhạy bén khiến Tống mổ vô cùng bái phục!
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Qúa khen! Qúa khen...
Nhập Vân đại sư tiếp lời:
- Tân lão thí chủ có biết đối phương là nhân vật nào không?
Tân Bá Công nói:
- Người này võ công cao cường, e rằng là một trong Ngũ Ma...
Lão ngừng lại một lát rồi tiếp:
-Chưởng môn đại sư, nơi này chẳng còn việc gì nữa, đại sư nên đi truyền đệ tử , dặn dò bọn chúng canh phòng cẩn mật một chút!
Nhập Vân đại sư chấp tay nói :
- Lão thí chủ giao huấn chi pháp!
Nói đoạn lão cùng Nhập Thánh đại sư quay người cất bước đến La Hán Đường.
Bọn Tân Bá Công cũng nhanh chóng trở lại khách đường nghỉ ngơi.
Sau khi quần hùng an toa. thì Tân Bá Công quay sang hỏi Tống Phù:
- Lão thần thâu, trong Ngũ Ma thì nhân vật nào có thân hình cao to nhất?
Tống Phù mĩm cười, nói:
- Nếu luận thân thể cao to thì nhất định là Bát Man Cổ Vương Kim Trường Canh rồi!
Tân Bá Công nói:
- Nói vậy thì kẻ vừa rồi nhất định là Kim Trường Canh!
- Thân thể người đó vừa cao vừa ốm phải không?
- Rất cao! Nhưng ốm hay mập thì nhất thời không phân biệt được!
- Nếu là nhân vật trong Ngũ Ma thì tất nhiên chỉ có Kim Trường Canh mới cao to thôi!
- Nhưng nếu là Kim Trường Canh thì tại sao hắn phải lén lén lút lút như thế? Tống thần thâu, sợ rằng không phải là hắn rồi!
- Không phải hắn thì là ai?
Tân Bá Công mĩm cười, nói:
- Sợ rằng chuyện này trở thành một nghi án thôi! Không cần phải suy nghĩ nữa, nếu hắn dám quay lại thì lão phu nhất định sẽ cầm giử hắn!
Lúc này chợt nghe Chúc Công Minh khai khẩu nói:
- Tân huynh, lão phu có một chuyện không hiểu...
Tân Bá Công cười cười hỏi lại:
- Chuyện gì vậy, Chúc huynh đệ?
Chúc Công Minh nói:
- Vừa rồi Tân huynh nói là đi đến chỗ Trịnh đại Cương mà , lẻ nào Tân huynh ngồi đây mà phát hiện có địch nhân đột nhập.
Tân Bá Công trầm ngâm một lát rồi nói:
- Không sai! Lão phu đến chổ Trịnh Đại Cương chỉ là mượn cớ thôi!
Chúc Công Minh nói:
- Tai mắt quả nhiên mẫn nhuệ hơn ngươi, lão phu xin bái phục, bái phục!
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Chúc huynh đệ quá khen rồi!
Quần hùng nói đùa một lát rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Riêng Phương Tuyết Nghi thì chàng đến chổ Trịnh Đại Cương tịnh dưỡng để canh phòng, suốt đêm đó chàng không hề chợp mắt , mãi đến gần sáng mới tỉnh toa. được chừng một canh giờ . Khi chàng mở mắt ra thì đã thấy Trịnh Đại Cương đang ngồi bên cạnh nhìn mình mĩm cười. Chàng vội đứng lên hành lễ và nói:
- Đại bá, người đã bình phục hoàn toàn rồi chớ?
Trịnh Đại Cương bảo chàng ngồi xuống rồi nói:
- Tốt rồi, thần đan của Thiếu Lâm quả nhiên công hiệu!
Lão ngưng một lát rồi nói tiếp:
- Hiền điệt chuyện của Thiếu Lâm khi nào thì giải quyết xong?
Phương Tuyết Nghi hơi ngở ngàng. Chàng nói:
- Vi bá muốn tiểu điệt theo Vi bá rời khỏi đây chăng?
Trịnh Đại Cương nói:
- Không sai! Vi bá muốn cùng ngươi đi Trung Châu một chuyến!
Phương Tuyết Nghi rùng mình, chàng buột miệng hỏi:
- Hồi gia chăng?
Trịnh Đại Cương nói:
- Vi bá tin rằng bá mẫu và Lạc huynh của ngươi nhất định vẫn còn ở quanh quẩn tại Trung Châu!
- Vi bá nói vậy tất phải có phát hiện được manh mối gì?
- Vi bá không dám khẳng định là đã có phát hiện, nhưng theo ta phán đoán thì rất có thể bá mẫu và Lạc huynh của ngươi đã thoát khỏi sự khống chế của Phương Thiên Thanh và đang lẫn trốn ở nơi nào đó!
- Đại bá nói rất đúng! Tiểu điệt sẽ đi bảo với Nhập Vân chưởng môn một tiếng rồi chúng ta đi!
- Không được, an nguy của Thiếu Lâm tự hiện tại đang ở trên vai ngươi, nếu ngươi bõ đi thì e rằng không ổn!
- Đại bá, cũng may là có Tân và Chúc lão tại đây nên tiểu điệt có đi cũng không có quan hệ gì lớn!
Trịnh Đại Cương trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hiền điệt nói cũng có lý, nhưng Vi bá cảm thấy chổ nguy cơ của Thiếu Lâm được giải trừ xong thì chúng ta đi cũng không muộn!
Phương Tuyết Nghi định nói tiếp thì bỗng nhiên thấy An Tiểu Bình vội vàng chạy vào.
Trịnh Đại Cương vừa thấy nàng thì vội đứng lên cung thủ, nói:
- Ân công, mời ngồi!
An Tiểu Bình nghe vậy thì ngẩn người, nàng nói:
- Trịnh đại hiệp nói vậy sợ rằng vản bối sẽ tổn thọ mất...
Trịnh Đại Cương nói:
- Ân công là ân nhân cứu mạng của Trinh mổ, Trịnh mổ có chút kính y thì cũng là lý số đương nhiên thôi!
An Tiểu Bình nói:
- Trịnh đại hiệp, vản bối và Phương đại ca tình như huynh đệ, đại hiệp chớ nói như vậy nữa...
Nói đoạn nàng quay sang nói tiếp với Tuyết Nghi:
- Phương đại ca, Tân công công đang tìm đại ca nói chuyện đấy!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ có biết lão ta tìm tại hạ vì chuyện gì không?
An Tiểu Bình nói:
- Không biết, nhưng trông thần thái đầy phẫn nộ của lão ta thì hình như có kẻ nào đó đắc tội với lão ta thì phải...
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc, chàng vội nói với Trịnh Đại Cương:
- Đại bá chúng ta cùng đến xem thử nhé!
Trịnh Đại Cương nói:
- Tân lão cũng là ân nhân của Vi bá nên đương nhiên là phải đi bái ta...
Ba người ra phía tiền điện thì thấy Tân Bá Công và Chúc Công Minh đang ngồi bên dòng tiểu khuê ngoài sơn môn, giữa hai người là một phiến đá bằng phẳng, mặt phiến đá bị hai lão dùng chỉ lực kẻ thành một bàn cờ, chỉ có điều là trên bàn không có con cờ nào.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì dừng bước hỏi Tiểu Bình:
- Hiền đệ, chuyện gì thế nầy?
An Tiểu Bình nói:
- Tiểu đệ cũng không biết, vừa rồi tiểu đệ ra ngoài này tìm Tân công công thì bị lão bảo đệ đi tìm Phương đại ca...
Phương Tuyết Nghi chau mày, nói:
- Chuyện này thật là kỳ quái!
Chàng bước đến cạnh hai lão và cung thủ, nói:
- Tân lão tìm vản bối phải không?
Tân Bá Công chỉ gật đầu chớ không nói gì.
An Tiểu Bình không nhịn được, nàng kêu lên:
- Tân công công, lão bảo tìm Phương đại ca, bây giờ Phương đại ca đã đến mà tại sao lão không nói gì?
Tân Bá Công chau mày rồi đột nhiên nói với Chúc Công Minh:
- Chúc lão đệ ván cờ của chúng ta không cần đánh nữa!
Chúc Công Minh nói:
- Tân huynh đã nhiều năm rồi lão phu không chơi loại cờ "vô tử tâm toán" (không có con cờ hiện hữu mà chỉ có suy tính trong lòng) này, nếu chơi tiếp thì e rằng lão phu cũng thảm bại thôi! Ha ha...
Lão phá lên cười một tràng rồi đứng dậy.
Tân Bá Công cũng cười khà khà rồi nói:
- Tân mổ cũng vậy thôi!
Lão dịch mục quang nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói:
- Ngũ Đại Ma Chủ đã phái người đưa thư tới rồi!
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc hỏi:
- Ở đâu?
Tân Bá Công cười hi hi nói:
- Ở đây...
Vừa nói lão vừa lấy trong tay áo ra một phong thư.
Phương Tuyết Nghi nhận thư mở ra xem rồi bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Lúc này Tống Phù cũng vừa đến, lão và Trịnh Đại Cương cùng An Tiểu Bình cũng chạy đến xem, xem xong thì quả nhiên ai nấy đều ôm bụng mà cười.
Nguyên phong thư viết thế nầy:
"Phương thiếu hiệp Tuyết Nghi, xin nói cho hai lão bất tử Tân Bá Công va Chúc Công Minh biết, ba ngày sau hai lão đó hãy đến tuyệt đỉnh Thái Thất chịu chết!"
Bên dưới ký bốn chữ
"Ngũ Đại Ma Chủ"
Tống Phù xem xong thì bất giác quay sang hỏi Tân-Chúc hai lão:
- Nhị vị đi không?
Tân Bá Công cười nhạt, nói:
- Tai sao lai không đi?
Chúc Công Minh tiếp lời:
- Lão thâu nhi, nếu lão phu và Tân huynh không đi thì há chẳng phải sẽ bị bọn Ngũ Ma chê cười sao?
Tân Bá Công nói:
- Tống Phù, lão phu vốn muốn tìm bọn chúng và bây giờ khó khăn lắm mới được bọn chúng chiếu cố gởi mời, như vậy đây là một cơ hội rất tốt. Ba ngày sau nhất định lão phu sẽ bảo chúng hạ sơn mà cầu xin tha mạng!
Tống Phù nói:
- Lão thâu nhi tin như thế!
Phương Tuyết Nghi chau mày suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tân lão, nếu bọn chúng không đến thì sao?
Tân Bá Công nghe vậy thì hơi ngẫn người, lão nói:
- Không đến à? Tại sao bọn chúng không đến chứ? Chẳng phải bọn chúng phái người đưa phong thư này đến đó sao?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Không sai! Nhưng vản bối cho rằng có thể bọn chúng chỉ muốn đùa với hai lão mà thôi!
Tân Bá Công cười nhạt, nói:
- Bon chúng dám à?
Chúc Công Minh tiếp lời:
- Phương lão đệ, lão phu tin rằng Ngũ Ma tuy rất to gan nhưng e rằng bọn chúng không dám đùa với lão phu và Tân huynh!
Phương Tuyết Nghi chỉ mĩm cười mà không nói gì thêm. Vì chàng biết, có nói nữa cũng chẳng ích gì nhưng lòng chàng lại hiểu rõ hiện tại Ngũ Ma không thể cùng một lúc xuất hiện ở Tung Sơn, như vậy đũ thấy phong thư này là do ai đó bày ra trò đùa thôi. Đương nhiên chàng cũng không thể minh xác người bày trò đùa này là ai, vì thế mà chàng không tiện nói tiếp.
Lúc này Tân Bá Công như chưa tiêu nộ khí, lão xuất thủ đánh xuống phiến đá làm bàn cờ một chưởng khiến phiến đá vở vụn ra làm ngàn mảnh.
An Tiểu Bình rút vai lè lưỡi và kêu lên:
- Tân công công, chưởng này có bao nhiêu lực đạo vậy?
Tân Bá Công nói:
- Cô nương nói thử xem? Một ngàn cân hay năm trăm cân?
An Tiểu Bình nói:
- Vản bối phán đoán, nếu lực đạo không đũ ngàn cân thì phiến đá này không thể vở vụn ra như vậy!
Tân Bá Công cười hi hi, nói:
- Nha đầu, nhãn lực của ngươi quả nhiên không tầm thường!
Lão quay sang nói tiếp với Chúc Công Minh:
- Chúc lão đệ chúng ta lên tuyệt đỉnh Thái Thất xem thử nhé!
Chúc Công Minh mĩm cười, nói:
- Được! Chúng ta đi!
Lời vừa dứt thì hai lão đã tung người phóng di như hai làn khói mỏng trong ánh bình minh.
An Tiểu Bình nhìn qua Tuyết Nghi và hỏi:
- Chúng ta có nên đi theo không?
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn Trịnh Đại Cương rồi lắc đầu nói:
- Không cần!
An Tiểu Bình ngạc nhiên, nàng nói:
- Không đi à? Phương huynh, có thể chuyện này rất quan trọng đây!
Phương Tuyết Nghi nói:
- Hiền đệ, tại hạ muốn...
- Phương huynh muốn thế nào?
- Tại hạ muốn cùng Trịnh đại bá đi Trung Châu một chuyến.
- Phương huynh muốn đi Lạc Dương?
- Đúng vậy!
An Tiểu Bình quay sang nói với Trịnh Đại Cương:
- Trịnh đại hiệp các vị định đi Lạc Dương thật sao ?
Trịnh Đại Cương nói:
- Không sai, chỉ có điều... bọn tại hạ muốn cho giải quyết xong chuyện Ngũ Ma rồi mới đi!
An Tiểu Bình nói:
- Thế... tại sao Phương huynh lại nói như vậy?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Đại bá, chúng ta đi chỉ trong ba ngày là trở lại, trong ba ngày đó có lẻ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Trịnh Đại Cương nói:
- Hiền điệt, ba ngày làm sao kịp?
Phương Tuyết Nghi nói:
-