Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Lữ Đường chủ đã gặp Trịnh đại hiệp rồi chứ ?
Lữ Khôn đáp :
- Nữa tháng trước thuộc hạ có gặp Trịnh đại hiệp một lần !
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :
- Trịnh đại hiệp có bảo ngươi chuyển đến bản toà lời gì không ?
Lữ Khôn cung kính đáp :
- Trịnh đại hiệp nói, nếu Bang chủ đi Thiếu Lâm thì tốt nhất là không nên xuất diện gặp Thiên Ma Nữ.
Song mục của Hoắc Minh Phong chợt xạ tinh quang, lão hét :
- Tại sao ? Trịnh đại hiệp có nói lý do với ngươi không ?
Lữ Khôn lắc đầu, nói :
- Không có ! Đương thời thuộc hạ cũng từng thỉnh giáo Trịnh đại hiệp là tại sao Bang chủ không nên xuất diện gặp Thiên Ma Nữ, nhưng Trịnh đại hiệp chỉ gượng cười mà không trả lời.
Hoắc Minh Phong suy nghĩ hồi lâu rồi buột miệng tự nói :
- Không đúng rồi !
Lữ Khôn ngạc nhiên, nói :
- Thuộc hạ nói đúng sự thật ư , nếu Bang chủ không tin thì ngày sau, khi gặp Trịnh đại hiệp xin Bang chủ đối chứng lại !
Hoắc Minh Phong lắc đầu, nói :
- Lữ Đường chủ, bản toà không nói là ngươi nói không thật mà chỉ cảm thấy với tính cách của Trịnh Đại Cương thì không nên ẩn tàng những điều đáng nói !
Lúc này Phương Tuyết Nghi bất giác rùng mình, chàng thầm nghĩ :
- Thì ra bọn họ nói là Trịnh đại bá của ta.
Thoạt tiên khi nghe ba chữ Trịnh đại hiệp thì chàng đã hoài nghi rồi và khi nghe Hoắc Minh Phong nói đích danh Trịnh Đại Cương thì Phương Tuyết Nghi vô cùng xúc động trong lòng.
Tống Phù thấy rất rõ sự xúc động của chàng nên vội dùng thuật truyền âm nói :
- Lão đệ, bình tỉnh một chút, nếu ngươi muốn gặp Trịnh Đại Cương thì tốt nhất là chờ lát nữa gặp riêng Lữ Khôn mà hỏi . Lúc này, nếu làm kinh động Hoắc Minh Phong thì e rằng sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện phiền phức đấy !
Phương Tuyết Nghi không nghĩ như vậy, chàng nói :
- Tại sao chúng ta không thể đi gặp Hoắc Bang chủ chứ ? Chẳng phải lão ta cũng theo lời mà đến Thiếu Lâm đó sao ?
Tống Phù nói :
- Lão đệ, hành vi của chúng ta là phạm vào đại cấm kỵ của bọn họ rồi, nếu lúc này mà hiện thân tương kiến thì e rằng Hoắc Minh Phong sẽ trở mặt xem lão phu là địch nhân mất !
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên, chàng hỏi :
- Vậy là chúng ta không thể ra sao ?
Tống Phù nói :
- Không thể ! Lão đệ, chúng ta nhẫn nại nghe một lát nữa nhé !
Tâm tình của Tuyết Nghi đang vô cùng xúc động thì làm sao chàng yên tâm nhẫn nại được, song mục của chàng nhìn thẳng về phía Lữ Khôn trong chánh điện nhưng trong đầu thì đều nghĩ đến Trịnh Đại Cương.
Tống Phù lại chú ý đến bốn vị trưởng lão, bọn họ vẫn ngồi tỉnh toa. dường như không nghe không thấy chuyện trước mặt.
Một lát sau Ô Y Thần Tẩu Thôi Đại Công mới hắng giọng một tiếng rồi nói :
- Bang chủ có quyết định gì với lời nói của Trịnh Đại Cương ?
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :
- Tiểu đệ cảm thấy lời nói của Trịnh Đại Cương thâm thúy khó hiểu, Thôi sư huynh có cao kiến gì cứ việc nói ra.
Thôi Đại Công thở dài một hồi rồi nói :
- Bang chủ tài trí hơn người, tiểu huynh nào có chủ ý gì hay ho hơn đâu, nhưng...
Bỗng nhiên lão dừng lại rồi trầm ngâm tư lự.
Hoắc Minh Phong nói :
- Sư huynh có điều gì cứ nói ra xem ?
Thôi Đại Công nói :
- Bang chủ dã biết tính cách của Trịnh Đại Cương là quang minh lỗi lạc, bây giờ bỗng nhiên chuyễn lời bảo Bang chủ chớ gặp Thiên Ma Nữ, tiểu huynh cảm thấy trong chuyện này tất phải có lý do !
Hoắc Minh Phong nói :
- Không sai, đó chính là chỗ mà tiểu đệ không hiểu.
Lão dịch mục quang nhìn qua Âm Dương Thủ Cát Uy và nói :
- Cát sư đệ tài trí hơn người, liệu việc như thần, có lẻ sư đệ đã đoán được dụng tâm của Trịnh Đại Cương ?
Cát Uy tiếp lời với thái độ lạnh lùng :
- Tiểu đệ đoán hắn không ngoài hai dụng tâm !
Hoắc Minh Phong kinh ngạc hỏi ngay :
- Đó là hai dụng tâm nào ?
Cát Uy chậm rải nói :
- Thứ nhất, võ công của thiên Ma Nữ đã cao vượt Bang chủ, một khi Bang chủ gặp ả thì khó tránh một trận giao chiến, Trịnh Đại Cương vì tình giao hảo nhiều năm nên không nhẫn tâm nhìn thấy Bang chủ bại dưới tay ma nữ, do vậy mới ngăn cản Bang chủ xuất diện !
Hoắc Minh Phong gật đầu, nói :
- Còn dụng tâm thứ hai ?
Cát Uy nói tiêp :
- Ẩn thân một nơi để tùy cơ ứng biến, lợi dụng việc quần hùng tụ tập ở Thiếu Lâm mà ngầm xuất thủ trừ đi ma nữ kia !
Hoắc Minh Phong phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :
- Cách lý giải của hiền đệ có lẻ không sai rồi !
Bỗng nhiên sắc diện lão trầm hẳn xuống và nói tiếp :
- Nhưng Trịnh Đại Cương lại nhìn sai người rồi !
Cát Uy tiếp lời :
- Bang chủ, Trịnh Đại Cương là một nam tử hán giàu nhiệt huyết, nếu hắn không thể bảo Lữ Đường chủ chuyễn lời cho Bang chủ như vậy...
Hoắc Minh Phong cười nhạt, nói :
- Cát sư đệ, theo ngươi thì bản toà nên làm thế nào đây ? Nghe theo lời khuyên của Trịnh Đại Cương mà làm con rùa đen rút đầu chăng ?
Cát Uy trầm ngâm một lát rồi nói :
- Chuyện này... tiểu đệ không dám có chủ trương, chỉ có điều mong bang chủ vì đệ tử toàn bang mà bảo trọng !
Hoắc Minh Phong ngẫn người ra nhìn Cát Uy và nói :
- Sư đệ, ngươi cũng học theo Trịnh Đại Cương mà hảm vi huynh vào thế bất nghĩa chăng ?
Cát Uy lạnh lùng đáp :
- Tiểu đệ không dám !
Hoắc Minh Phong hươi hươi cây gậy trúc trong tay và lớn tiếng nói :
- Cái Bằng chúng ta xưa nay lấy một chữ nghĩa làm căn bản để lập thân trong võ lâm, nếu bản toà không dám đường đường chính chính xuất diện đối phó với Thiên Ma Nữ thì ngày sau bản toà còn chỗ nào để đứng trong võ lâm ? Đại trượng phu sống có gì là vui, chết có gì là sợ ? Nhưng chết được như nguyện thì chết sớm một ngày còn hơn sống thừa một năm !
Thôi Đại Công lên tiếng ?
- Những lời Bang chủ vừa nói khiến tiểu huynh vô cùng cảm động, nhưng Bang chủ là huyết mạch của bản bang nên không thể có cái dũng khí của tiểu huynh thì chuyện này phải thương lượng đến nơi đến chốn mới được !
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :
- Sư huynh cũng nói giúp cho Cát sư đệ và Trịnh Đại Cương đấy à ?
Thôi Đại Công lắc đầu thở dài rồi nói :
- Bang chủ hiểu lầm rồi ! Thiết nghĩ Trịnh Đại Cương tất cũng có chỗ khổ tâm, hắn không nói ra nguyên nhân là vì nghĩ đến uy danh của Bang chủ và bản bang, nếu Bang chủ bình tâm suy nghĩ thì có thể hiểu được đạo lý bên trong !
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói :
- Không cần rồi ! Nhân tài của bản bang rất nhiều, xưa nay luôn được võ lâm gọi là đệ nhất đại bang, dù tiểu đệ tử chiến dưới đao kiếm của Thiên Ma Nữ thì bản bang cũng chẳng lo không người kế thừa, việc sư huynh lo cho vấn đề an nguy của tiểu đệ có lẻ là thừa rồi !
Rõ ràng Hoắc Minh Phong đã hạ quyết tâm cùng Thiên Ma Nữ phân cao thấp một phen !
Thôi Đại Công thở dài một hồi rồi nói :
- Bang chủ hạ quyết tâm rồi chăng ?
Hoac Minh Phong nói :
- Sư huynh không cần khuyên nữa, nếu tiểu đệ không thể trừ yêu nữ tại Thiếu Lâm tự thì khi nào tiểu đệ mới có thể vì võ lâm đồng đạo mà tận xuất tâm lực ?
Thôi Đại Công gật đầu, nói :
- Bang chủ đã quyết định thì đương nhiên tiểu huynh không tiện khuyên can nữa rồi, nhưng tiểu huynh còn có một thỉnh cầu, mong Bang chủ xem xét cho !
Hoắc Minh Phong mĩm cười hỏi :
- Chuyện gì ?
Thôi Đại Công nói :
- Cho phép tiểu huynh liên thủ cũng bang chủ để đối phó với Thiên Ma Nữ nhé ?
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên kêu lên :
- Chuyện đó làm sao có thể ?
Cát Uy cười nhạt một tiếng rồi tiếp lời :
- Tại sao lai không thể ? Bang chủ đừng quên trận chiến không chỉ có quan hệ đến thanh danh của bang chủ mà còn quan hệ đến thanh danh của bản bang từ nay về sau ! Huống hồ Trịnh Đại Cương đã khuyên Bang chủ đừng xuất diện thì đũ thấy Thiên Ma Nữ đã sớm nắm chắc phần thắng rồi !
Hoắc Minh Phong chậm rải nói :
- Cát sư đệ, ngươi đâu biết là Trịnh Đại Cương không bị Thiên Ma Nữ làm cho khiếp sợ mà có ý tạo ra nguỵ ngôn để làm giao động quan tâm của chúng ta chứ ?
Cát Uy sững người, lão hỏi lại :
- Bang chủ nghi ngờ Trịnh Đại Cương chăng ?
Hoắc Minh Phong nói :
- Bản toà và hắn đã giao tình mấy mươi năm, bao nhiều lần đao kiếm kề cổ mà hắn vẫn không chớp mắt, thế tại sao lần nầy hắn lại khiếp sợ mấy nữ nhân ? Sư đệ thử nghĩ đạo lý bên trong xem !
Cát Uy nói :
- Tiểu đệ nghĩ chuyện này không đến nỗi như vậy ! Tuy võ công của Trung Châu Tam Hiệp không cao nhưng lòng hiệp nghĩa của bọn họ được võ lâm đồng đạo thừa nhận !
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói :
- Cát sư đệ, ngươi rất tin tưởng Trịnh Đại Cương phải không ?
Cát Uy nói :
- Một nam tử hán giàu nghĩa khí và trung nghĩa thì tự nhiên là được mọi người tin tưởng kính ái rồi !
Lão nhìn qua Cầm Long Thủ Lạc Kỳ ngồi bên cạnh rồi nói tiếp :
- Bang chủ, Trịnh Đại Cương quen biết chúng ta là do Lạc huynh tiến dẫn, nếu tính cách của Trịnh Đại Cương có chỗ khả nghi thì lẽ ra Lạc huynh là người hiểu rõ.
Lúc này Cầm Long Thủ Lạc Kỳ mới hắng giọng rồi nói :
- Cát sư đệ, đó là những chuyện đã qua rồi ! Trịnh Đại Cương bây giờ như thế nào, tiểu huynh làm sao biết được ?
Nguyên ý của Cát Uy là muốn Lạc Kỳ nói giúp Trịnh Đại Cương mấy câu để khuyên giải Bang chủ, nào ngờ Lạc Kỳ vừa khai khẩu đã nói một câu chối tuốt khiến Cát Uy nhất thời chẳng biết phải ứng phó như thế nào.
Hoắc Minh Phong phá lên cười một tràng rồi nói :
- Hiền đệ, ngươi nghe rồi chứ ? Ngay cả Lạc sư đệ cũng không bị Thiên Ma Nữ làm cho kinh khiếp mà !
Cát Uy thở dài một hồi rồi nói :
- Lạc sư huynh vo tròn mà làm như vậy thật là làm khó cho đệ rồi !
Lạc Kỳ mĩm cười, nói :
- Cát sư đệ, không nên nói như vậy, tuy Trịnh Đại Cương là một hảo hán thật sự nhưng khi đối diện với sinh tử thì phải chiết khấu một chút đối với cái gọi là khí tiết !
Cát Uy cười nhạt, nói :
- Đây là cách nhìn của Lạc sư huynh à ?
Lạc Kỳ không nghĩ ra thâm ý của Cát Uy nên thản nhiên gật đầu, nói :
- Ngu huynh cho rằng đó cũng là lẻ thường tình.
Cát Uy cướp lời, nói :
- Bang chủ đã nghe những lời của Lạc huynh rồi chứ ?
Hoắc Minh Phong nói :
- Nghe rồi !
Bỗng nhiên Cát Uy cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Cái Bang chúng ta từ lúc sư tổ thiết lập bang quy đến nay lấy trung liệt, tiết nghĩa làm gốc, những lời của Lạc sư huynh vừa nói là phạm vào đại kỵ của bản bang . Bang chủ có thể làm ngơ được sao ?
Hoắc Minh Phong ngạc nhiên hỏi lại :
- Lạc Kỳ phạm vào đại kỵ gì, tại sao tiểu huynh không nghe nói.
Cát Uy lạnh lùng tiếp lời :
- Cách suy nghĩ của Bang chủ sư huynh và Lạc sư huynh không khác gì nhau nên tất nhiên là không nghe dụng ý của Lạc sư huynh rồi !
Hoắc Minh Phong trầm ngâm một lát rồi nói :
- Cát sư đệ, trước mặt tiểu huynh có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra mới phải !
Cát Uy nói :
- Bang chủ bảo tiểu đệ nói thẳng thì đương nhiên tiểu đệ phải tuân mệnh rồi !
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Lạc sư huynh nói, một người khi đối đầu với sinh tử cần phải chiết khấu hai chữ khí tiết, hàm ý bên trong chẳng phải bất hoà với giới điều uy vũ bất năng khuất của bản môn sao ? Vã lại, chuyện này cũng biểu lộ, một khi Lạc sư huynh bị người khác uy hiếp thì sẽ lập tức phản bang đầu hàng để bảo mệnh !
Hoắc Minh Phong nghe vậy thì ngẫn người, lão nói :
- Lạc Kỳ làm sao có thể phản bang ? Chuyện này... Tiểu huynh không dám tin...
Cát Uy cười nhạt rồi tiếp lời :
- Lời được nói ra từ miệng Lạc sư huynh, Bang chủ còn muốn bao che nữa, thật là bất công quá !
Lúc này bỗng nhiên Lạc Kỳ đứng lên và lớn tiếng nói :
- Cát sư đệ, ngươi rắp tâm khiêu khích để ly gián tinh thần giữa Bang chủ và Lạc mỗ chăng ? Theo lão phu thấy thì ngươi đã đi trước một bước trong viêc làm một tên phản đồ của bản bang rồi đấy !
Hoắc Minh Phong đang vò đầu bức tai tìm cách xử lý chuyện trước mắt thì Cát Uy đã lạnh lùng nói tiếp :
- Lạc sư huynh, những lời đó là do sư huynh tự nói ra, tiểu đệ chỉ giải thích cho Bang chủ biết dụng tâm của sư huynh, sao có thể gọi là ly gián ? Còn như Lạc sư huynh không nhận thức được đại thể, chỉ biết cổ động cho Bang chủ hành động theo cái dũng của kẻ thất phu, hành vi như vậy là có ý hảm Bang chủ vào chỗ bất nghĩa bất trí, rốt cuộc ai là kẻ phản bang, tiểu đệ tin rằng Bang chủ và Thôi sư huynh tất có sự minh giám...
Không những miệng lưỡi hơn người mà lý do Cát Uy đưa ra cũng quang minh chính đại, khiến cho người nghe không thể không cảm thấy hữu lý ! Do vậy Lạc Kỳ chưa kịp khai khẩu thì Hoắc Minh Phong đã chỉ tay về phía Lạc Kỳ và nói :
- Lạc sư đệ, ngươi không cần nói nữa !
Lão nhìn qua Cát Uy và mĩm cười nói tiếp :
- Cát sư đệ, đến hôm nay tiểu huynh mới biết ngươi là nhân vật ngoài lạnh trong nóng, là một hảo huynh đệ bên ngoài nóng nảy nhưng tâm rất thiện ! Những năm qua tiểu huynh biết ngươi không thấu suốt, thật là tội đáng chết...
Nói đến đây thì bỗng nhiên lão cung thủ xá Cát Uy một xá.
Bang chủ hành lễ xá dài như vậy thật là quá trọng đối với Cát Uy, Vì thế Cát Uy vội vàng quỳ xuống hành lễ và nói :
- Bang chủ sư huynh làm thế khiến, tiểu đệ lo sợ quá !
Hoắc Minh Phong mĩm cười, nói :
- Không phải mà kỳ thực đó là biểu hiện của tiểu huynh về việc hiểu được tâm tính của Cát sư đệ nên tự nhiên sinh lòng kính phục mà thôi.
Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Lạc Kỳ :
- Lạc sư đệ, ngươi cho rằng Trịnh Đại Cương thật sự đầu hàng Thiên Ma Nữ chăng ?
Lạc Kỳ lớn tiếng nói :
- Bang chủ, Lạc Kỳ không phải là Trịnh Đại Cương, Trịnh Đại Cương có thể tham sinh úy tử đầu hàng Thiên Ma Nữ nhưng Lạc Kỳ này đầu có thể rơi, xương có thể nát nhưng lòng trung với bản bang quyết không thể thay đổi.
Hoắc Minh Phong nói :
- Tiểu huynh hiểu ngươi rồi, ngươi không cần phải giải thích nữa ! Ta chỉ muốn biết là Trịnh Đại Cương có đầu hàng Thiên Ma Nữ như ngươi phán đoán hay không mà thôi ?
Lạc Kỳ cung thúc nói :
- Đa tạ Bang chủ minh xét... Còn chuyện Trịnh Đại Cương có đầu hàng Thiên Ma Nữ hay không thì tiểu đệ cho rằng... Cho rằng hắn...
Bỗng nhiên lão trầm ngâm rồi không nói nữa.
Lúc này từ chỗ ẩn thân Phương Tuyết Nghi vô cùng xúc động, nếu Tống Phù không hai ba lần kiềm giữ chàng thì có lẻ chàng đã xuất diện khi Lạc Kỳ nói câu đầu tiên rồi . Bây giờ chàng thấy Lạc Kỳ trầm ngâm thì nhịn không được nên dùng truyền âm nói với Tống Phù :
- Tống lão, nếu họ Lạc này nói một câu bất lợi cho Trịnh đại bá thì vản bối sẽ không thể nhẫn nại được nữa rồi !
Tống Phù truyền âm nói :
- Lão đệ, không nhịn được chuyện nhỏ tất xảy ra loạn lớn, ngươi hà tất phải kết thù oán với Cái Bang ?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tống lão, vản bối chỉ tìm họ Lạc để lý luận, đồng thời cũng rửa sạch thanh danh cho Trịnh đại bá, sao có thể gọi là kết thù oán với Cái Bang ? Huống hồ Hoắc Bang chủ và bọn ba lão Cát Uy đều cho rằng họ Lạc sai mà !
Tống Phù lắc đầu,