"Cẩm nhi, không được thất lễ!" – Một nam tử trung niên râu quai nón cao lớn lớn tiếng nghiêm nghị nói, sải bước từ xa đến, đi đứng sinh phong, gần như trong chớp mắt đã đứng đối diện Uất Trì Li, túm lấy gáy của Thu Vô Cẩm, kéo nàng về bên người hắn.
"Gặp qua tướng quân Quan Nam" – Uất Trì Li hơi hơi cuối đầu.
"Gặp qua công chúa" – Quan Nam hầu ôm quyền nói, sau đó đứng đó thần sắc nghiêm nghị nói "Cẩm nhi, còn không mau xin lỗi, con đối đãi với khách nhân như vậy sao, thật vô lễ!".
"Là nàng ức hiếp hài nhi trước, hài nhi không xin lỗi" – Thu Vô Cẩm bĩu môi nói.
"Không cần đâu, chỉ là trò đùa huyên náo của những người đồng trang lứa mà thôi, không cần phải truy cứu" – Uất Trì Li cười nói, nàng vẫy tay rồi từ trong tay Tân Nhiên lấy ra một chiếc hộp "Đây là món quà ta đặc biệt chuẩn bị, chúc ngài thọ tỉ nam sơn".
"Cảm ơn công chúa, hahaha" – Quan Nam hầu xuất thân võ tướng, cho nên không để ý những chuyện nhỏ nhặt quấn quanh đó, nghe nàng nói vậy thì hắn tin vậy, nhận quà, hắn cười vui vẻ đến run run râu.
Thu Vô Cẩm vốn dĩ đều chuẩn bị chấp nhận sự trừng phạt của cha nàng, không ngờ Uất Trì Li lại chủ động giải vây cho nàng, vì vậy nàng không kìm được lén nhìn Uất Trì Li.
"Ngươi tính toán cái gì" – Nàng lẩm bẩm.
Quan Nam hầu cùng nói chuyện phiếm với Uất Trì Li, sau đó thì hùng hùng hổ hổ đi tiếp khách, Thu Vô Cẩm lúc này mới tiến lên một bước, cố chấp nói: "Ngươi vì sao nói như vậy, ta bị cha trừng phạt ngươi nên cao hứng mới đúng"
Uất Trì Li liếc nhìn nàng ta như nhìn đứa ngốc, không hiểu ra làm sao nói: "Ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao phải hại ngươi".
Nàng lại hướng về phía trạch viện bên trong nhìn tới lui, không biết vì sao, trong lòng cứ không yên, nên nàng không muốn lãng phí thời gian gật đầu với Thu Vô Cẩm, xoay người liền đi.
Chỉ là một cô nương tính tình trẻ con mà thôi, nàng vốn dĩ lười so đo.
Thu Vô Cẩm ở sau lưng kêu lên một tiếng, Uất Trì Li làm như không nghe thấy, một lúc sau thân ảnh cũng biến mất.
Ngày đó là nàng nhục nhã nàng trước, bây giờ lại làm như không có chuyện gì! Thu Vô Cẩm vung roi tại chỗ, tức quá đi.
Uất Trì Li đi về phía nơi của một đám nữ nhân đang tụ tập, nàng đi với tốc độ cực nhanh, Tân Nhiên phía sau phải chạy theo, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
"Công chúa, vị tiểu thư ngạo mạn kia không chỉ lỗ mãng mà còn dám ra tay với người, sao khi nãy người không dạy cho nàng ta một bài học? – Tân Nhiên muốn vì Uất Trì Li đòi lại công bằng.
Uất Trì Li cười lạnh: "Ta chỉ là nể mặt cả hai bên thôi, ai mà không biết Quan Nam hầu rất thương yêu cô con gái độc nhất này chứ, làm sao có thể vì một công chúa ngoại tộc như ta mà thật sự dạy dỗ nữ nhi"
"Đừng nhìn bọn họ dường như cho ta mặt mũi, nhưng thật ra có bao nhiêu người là thật sự coi trọng ta, lời của Lục Vân Khuê nói cũng không hoàn toàn vô lý, ta bây giờ không thể dựa vào phụ vương, không tiền không nhà, danh tiếng của ta truyền đi khắp nơi cũng chỉ là một cái công chúa vụng về.
Nếu không phải Bắc vực ngày càng lớn mạnh, sợ là đến cả cái lễ khi nãy cũng không đến lượt ta nhận đâu"
Tân Nhiên gãi đầu, nghe có vẻ đã hiểu lại như không hiểu gì.
Uất Trì Li nhìn Tân Nhiên lắc đầu, nàng vạn dặm xa xôi gã đi, tại sao lại mang theo một cô nương ngốc như thế này, còn may là nàng trung thành lại có thể chiến đấu, nếu chỉ có ngốc không thì tiêu thật rồi.
"Vậy công chúa, chúng ta nên làm gì?" – Tân Nhiên lo lắng hỏi "Hay là, người về Bắc vực xin lỗi Vương đi? Mặc dù hôm đó Vương nói những lời tức giận đến như vậy, nhưng ngài ấy từ nhỏ đã cưng chiều người, sẽ không thật sự bỏ người đâu".
Uất Trì Li không trả lời.
Nàng đương nhiên có nghĩ qua vấn đề này, không nghi ngờ gì đây là cách tốt nhất bây giờ, nhưng nàng lo lắng bản thân vốn cũng không phải Uất Trì Li thật, trong nguyên tác nguyên chủ cũng chỉ là nhân vật phụ, vốn dĩ không có đề cập đến những chuyện trước đây.
Nàng cái gì cũng không biết, lại không thể học theo mấy người xuyên thư liền giả mất trí nhớ gì đó, nàng cũng rất sợ a!
"Chuyện này, bàn bạc sau! ngươi trước kể ta nghe những chuyện khi ta còn nhỏ, cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải kể! – Uất Trì Li nói.
Tân Nhiên cười ngại: "Công chúa, ta theo ngươi từ hai năm trước, những chuyện khi người còn nhỏ đều bị người đánh bay, làm sao mà ta biết được"
Uất Trì Li:!
Việc này không nằm trong dự toán, Uất Trì Li cuối cùng quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, lấy lại mọi thứ từ tay Lục Vân Khuê, ly hồn rồi tính tiếp.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi ra khỏi đường hẹp quanh co, trước mắt bổng nhiên rộng ra, một hồ nước trong vắt trải thành từng tầng tầng lớp lớp màu xanh ngọc bích, trên hồ có một vài nữ tử dáng vẻ uyển chuyển ngồi trên con thuyền trên mặt hồ bập bềnh, tiếng đàn tì bà êm tai lúc xa lúc gần.
Bên hồ có một đình viện nhỏ tọa lạc, bên