Uất Trì Li rùng mình một cái.
"Công chúa, nếu không ra tay, Cô gia sẽ trở về" – Tân Nhiên lên tiếng cảnh báo.
Uất Trì Lí buộc phải kiềm chế tâm tâm trí của bản thân, trước đừng nói chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, chỉ cần là chưa chết, thì là chuyện tốt rồi.
Mặc dù hiện tại thân phận như thế này thì cách ngày chết cũng không còn xa mấy -_-.
Quần áo của Liễu La Y bị xé toạc ra trước đó, lộ ra một nửa bờ vai gầy và trắng nõn, trên đó có những vết bầm tím, Uất Trì Li nhìn đến độ trái tim loạn nhịp, nàng không khỏi có chút thương hại.
Uất Trì Li thở dài tiến lên hai bước, định đặt Liễu La Y xuống giường, nhưng Liễu La Y lại giật mình, lập tức dùng sức vùng vẫy.
"Uất Trì Li! Ngươi bỏ ta ra! Ngươi hận ta có thể giết ta, cần gì phải nhục nhã ta như vậy!" – Liễu La Y căm hận nói.
"Ta sẽ không động vào ngươi, đừng sợ" – Uất Trì Li nói, cử chỉ rất nhẹ nhàng.
Liễu La Y thất thần trong giây lát, nàng đang nắm chặt lấy vạt áo của Uất Trì Li, tơ tằm thượng hạng bị Liễu La Y làm cho nhăn nhúm, khi Uất Trì Li cúi xuống, nàng gần như ôm trọn cả người Liễu La Y vào trong lòng, từng sợi hương vị lành lành bao trùm lấy Liễu La Y.
Bất quá đây chỉ là sự hốt hoảng trong khoảnh khắc, giây tiếp theo, Liễu La Y buông Uất Trì Li ra, cuộn người lại, cảnh giác nhìn nữ tử mà mình vừa sợ vừa hận.
Nội tâm của Uất Trì Li lúc này cảm xúc lẫn lộn, cho dù hiện tại nàng khó tiếp nhận việc này, nhưng mà Uất Trì Li nhận định, mình đã xuyên việt rồi, mà còn là xuyên vào nữ phụ có kết cục cực kì bi thảm của truyện.
Làm sao để có thể sống tiếp, mới là ưu tiên hàng đầu.
Uất Trì Li nhìn chiếc cổ mảnh mai của Liễu La Y, trong đầu nàng mạnh dạn xuất hiện một ý tưởng táo bạo.
Cuối cùng nữ chính cũng sẽ hắc hóa giết người, vậy thì để không phải chết, chi bằng làm thịt nữ chủ trước?
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Uất Trì Li đóng sầm lại, một nam tử tức giận sải bước đến, hắn đưa tay ra định kéo Uất Trì Li lại, Uất Trì Li không hề phòng bị, cơ hồ bị hắn kéo ngã đập vào tường.
Uất Trì Li chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", theo sau cánh tay một trận đau nhói, nàng hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Khuê.
Nam tử dáng cao, với lông mày như kiếm và đôi mắt sáng, vẻ ngoài tốt như vậy, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự nham hiểm.
"Ai cho phép nàng chạm vào nàng ấy?" – Nam tử trầm giọng nói, như thể đang kiềm nén sự phẫn nộ và hung ác.
Quả nhiên hắn là nam tử tàn bạo, Uất Trì Li nghĩ, đây hẳn là nam chính Lục Vân Khuê.
Uất Trì Li chưa kịp nói thì Lục Vân Khuê đột nhiên giơ cánh tay lên tát qua một cái, Uất Trì Li tâm bị dọa bất ngờ, vội vàng xoay người dựa vào tường, vừa vặn tránh được.
Sau Lục Vân Khuê ngạc nhiên, trong mắt hắn lóe lên sát ý.
Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, như thể khi đó chỉ là ảo giác của Uất Trì Li.
"Li Li, vừa rồi ta có chút xúc động, nàng đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hại tâm.
Ta mới trở về, chưa gặp qua nàng, trong tim cảm thấy lo lắng bất an" – Lục Vân Khuê mím môi, cười tựa gió xuân, trong trẻo ấm áp.
Diễn tốt thật, Uất Trì Li có chút phẫn nộ, từ trước đến nay chưa có ai dám động tay chân với nàng.
Lục Vân Khuê tự nhủ: "Li nhi, từ khi gặp được nàng trên phố, nàng chính là tình yêu chân thành đời này của ta, không đáng cùng nha đầu đó tức giận làm gì, nàng là máu chảy trong trái tim của ta, người khác không thể cướp được, cũng không xen vào được.
"
Hắn càng nói càng say mê, trong mắt chân thành nhu tình như nước, nếu là nguyên chủ, chỉ sợ đã sớm nhào vào trong lòng ngực của hắn ríu rít rồi.
Nhưng mà Uất Trì