Cùng lúc này Uất Trì Li đang lướt trên đường, sau nàng vận công nhẹ nhàng đi qua hai con hẻm, chắc rằng không có ai đuổi theo lúc này mới dừng lại, buông Liễu La Y ra, tự bản thân đỡ dọc theo tường ngồi xuống, nhanh chóng xe một miếng vải trên y phục của mình dùng sức buột chặt vào chỗ bị thương.
Những người đi tới lui trên đường thỉnh thoảng dừng chân nhìn nàng, đều bị Liễu La Y trừng mắt hằn học nhìn.
Liễu La Y lau đi nước mắt không biết đã rơi khi nào trên mặt, nàng ngồi xổm cạnh Uất Trì Li, vươn tay ra, nhưng không dám chạm vào.
Uất Trì Li tuy nói vết thương không nghiêm trọng, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy thập phần đau lòng, mũi tên đã gãy làm đôi cắm vào da thịt, máu tươi đã sớm chảy thành một đường dài xuống chân, nhuộm tất lẫn giày thành màu đỏ.
Đến ngay cả những chỗ mà khi này Uất Trì Li chạy qua đều lấm tấm có chấm máu.
"Làm sao đây, Uất Trì Li, ngươi bị thương thật nghiêm trọng, ta, ta đi tìm đại phu" – Nàng ấy lại lau nước mắt, đứng lên chạy đến y quán.
Uất Trì Li yếu ớt nắm lấy nàng ấy, cười vô lực: "Không cần đâu, ta tự cầm máu được, với lại cũng không có tổn thương xương, chỉ là ngoài da mà thôi.
Ta đi với ngươi, lỡ như những ngươi kia lại kéo đến thì phải làm sao".
Liễu La Y không lay chuyển được Uất Trì Li liền cũng không nói nhiều, nàng đột nhiên cuối eo thấp xuống quàng tay Uất Trì Li qua vai mình, sau đó dùng lực đỡ Uất Trì Li dậy.
Mặc dù thân hình Uất Trì Li mãnh khảnh nhưng vẫn cao hơn nàng ấy nửa cái đầu, Liễu La Y dìu nàng có chút tốn sức, nhưng nàng ấy không than một tiếng, dùng hết sức kéo Uất Trì Li đi về phía trước.
Uất Trì Li nhìn thấy mặt nàng ấy toàn là nước mắt, khóc đến nổi gần như không nhìn rõ đường đi, nhưng vẫn dáng vẻ kiên cường đó không hề buông tay, bất lực cười, liền cứ theo nàng ấy vậy.
Hai người cứ như vậy đi đến y quán, lão đầu hoa tóc bạc phơ nghênh đón họ từ cửa, liền bị vết thương của Uất Trì Li hù cho giật mình.
"Thật là một cô nương lợi hại, bị thương đến độ như này rồi còn có thể đi tới đây.
Lão phu bái phục".
"Đại phu, ngài mau giúp nàng cầm máu!" – Liễu La Y vội vàng nói, nàng dìu Uất Trì Li vào trong y quán, tay còn lại túm cánh tay của đại phu trực tiếp kéo hắn vào.
"Ai ai ai, ngươi một tiểu cô nương sao lại dùng sức lớn thế chứ, bình tĩnh một chút đi, máu của nàng sớm đã cầm rồi, không chết được đâu" – Lão đầu đó bị Liễu La Y tóm nhưng miệng không ngừng nói.
"Máu vẫn còn chảy, mũi tên vẫn còn trên đó, ngài nhanh lên!" – Liễu La Y nắm đại phu đến bên cạnh Uất Trì Li, đại phu muốn nói gì đó, nàng đã cầm lấy cái hộp để trên bàn nhét vào tay hắn.
Đại phu thấy mặt Liễu La Y toàn là nước mắt, cũng không chọc nàng ấy nữa, hắn cuối xuống nghiêm túc chửa trị vết thương cho Uất Trì Li.
Uất Trì Li nhìn có vẻ không có vấn đề gì nhưng thật ra nàng đã sớm run lên vì đau đớn rồi, cũng không có sức nghe bọn họ nói chuyện, chỉ nhấm chặt mắt nghiến răng không kêu ra tiếng.
"Thuốc cầm máu đã chuẩn bị xong, tiểu cô nương lão phu sắp rút mũi tên ra" – Đại phu nâng mắt nhìn Uất Trì Li nói.
Uất Trì Li đau đến mồ hôi đã đổ đầy mặt, nàng gật đầu, một bàn tay lành lạnh mềm mại đột nhiên luồn vào lòng bàn tay nàng, sau đó mắt chặt tay nàng.
Nàng nghiêng nhìn sang, Liễu La Y cuối đầu nhưng không có buông tay ra.
Uất Trì Li nghĩ rằng nàng ấy chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng sợ hãi, liền lắc lắc tay, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng sợ, ta từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này nữa, không có vấn đề gì đâu".
Thật sự trong lòng nàng rất loạng, quả thật nàng từng bị thương năng hơn thế này, nhưng tình hình lúc đó nàng được sử dụng loại thuốc tốt nhất, xung quanh nàng là những thiết bị khử độc tiên tiến của thế kỉ 21.
Không giống như bây giờ, được một ông lão tóc bạc trắng mắt mờ, cùng với một đống chai lọ không biết là thứ gì chữa trị.
Sau đó, nàng còn chưa kịp phản ứng chân đột nhiên truyền đến một trận đau nhứt, Uất Trì Li kêu nhẹ lên một tiếng, suýt chút nữa cắn vào răng, hai mắt một trận đen kịt.
Chết tiệt, đâu chết đi được.
Chờ khi nàng đã bình tĩnh trở lại đại phu đó đã xử lý vết thương xong rồi, hắn phủi phủi mông mời người tiếp theo, mà cánh tay vẫn nắm lấy tay nàng vẫn không có buông ra.
Liễu La Y nhìn vết thương quấn bằng vải bố bên ngoài chân Uất Trì Li, có chút thất thần.
"Nghĩ gì vậy, ta còn chưa chết" – Uất Trì Li nói, nàng giơ tay lên, cười cười nhìn Liễu La Y.
Liễu La Y ngạc nhiên, lúc này mới ý thức đến nàng vẫn nắm chặt tay Uất Trì Li không buông, vội buông tay ra, lùi lại phía sau, gương mặt lại ửng hồng.
Lúc nãy còn hung đến như vậy, bây giờ liền đỏ mặt rồi, Uất Trì Li trong lòng muốn cười, nhưng miệng chỉ có thể hạ xuống vì quá đau, nàng bỏ cuộc mặt nhăn nhó: "Đi thôi, chúng ta thuê một chiếc xe ngựa, về phủ".
Thật tốt khi trở lại trong phủ, nàng nằm dài trên giường, thở nhẹ một hơi.
"A a a a a Tân Nhiên, đau chết ta rồi!".
Tân Nhiên trông còn lo lắng hơn Uất Trì Li, nàng hai mắt đẫm lệ, không ngừng đi vòng vòng Uất Trì Li: "Ta nói công chúa, người không phải chỉ đi ra ngoài có một cái làm sao lại bị thương a? Có phải vì Liễu cô nương không? Ta nói người đã cứu nàng biết bao nhiêu lần rồi, cũng đủ rồi, hay là để nàng ấy đi đi".
Uất Trì Li che lỗ tai: "Trước đây ngươi bảo ta giữ lại nàng ấy".
Tân Nhiên càng lo hơn, nàng cẩn thận giúp Uất Trì Li đặt chân ngay ngắn, sau đó lau nước mắt: "Ta nói người giữ nàng ấy, chính là nghĩ nàng một nữ tử cũng sẽ không gây rắc rối gì, nhưng bây giờ không giống vậy, người một lần lại một lần bị thương dường như đều vì nàng!".
"Công chúa, người đủ tận tình tận nghĩa rồi, cứu nàng ấy biết bao nhiêu lần, nhưng nàng đem lại không biết bao nhiêu là chuyện phiền phức rồi, chi bằng cho nàng ấy ít tiền, nếu như người áy náy liền cho một ít cửa hàng đất đai, công chúa, thật sự đủ rồi, để nàng đi đi, Tân Nhiên thật sự sợ! ".
"Suỵt" – Uất Trì Li giống như thấy một bóng trắng đi ngang cửa, vội vàng lên tiếng, cau mày giơ tay ra hiệu với Tân Nhiên.
Tân Nhiên tuy tức giận, nhưng vẫn nghe lời ngậm miệng lại.
Qua một lúc, có tiếng gõ cửa, Uất Trì Li nói một tiếng mời vào trong lòng thở dài.
Liễu La Y nhất định nghe được rồi, tâm nàng ấy tinh tế tỉ mỉ bây giờ không biết đã buồn đến mức nào rồi.
Trong tay Liễu La Y cầm một hộp thuốc, chầm chậm lại gần, trên mặt nàng không có biểu hiện gì, Uất Trì Li không biết nàng ấy có nghe thấy không, nhất thời có chút hoang mang.
Nàng ngập ngừng hỏi: "Ngươi, mới đến?".
"Ân" – Liễu La Y nói, nàng ngồi xuống bên