Liễu La Y trượt tay làm đổ gần hết lọ thuốc trên giường.
Uất Trì Li bỏ tay xuống nhìn bột phấn rải rác trên giường, lắc đầu thương tiếc: "Thuốc này rất mắc a".
"Công chúa, bôi xong thuốc rồi, người nên trở về đi" - Liễu La Y hấp tấp thu dọn sạch sẽ, đứng lên nói.
"Vừa mới nói ngươi không thể cách tầm mắt ta quá xa, đúng rồi, phòng của Liễu Mân Thường cũng ở gần đây chứ? Ta gọi Tân Nhiên đến canh phòng của hắn" - Uất Trì Li nói xong liền trượt dài nằm thẳng xuống giường.
Liễu La Y nhìn bộ dạng của Uất Trì Li chuẩn bị nằm ở đây để nghỉ ngơi nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể cắn môi, mặc kệ nàng, xoay người làm tiếp những việc còn giang dở.
Uất Trì Li len lén mở mắt nhìn bóng lưng của nàng ấy, đạt được mong muốn nên cười một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Bất giác thời gian cứ trôi, rất nhanh trời đã sớm tối, nha đầu trù phòng đem cơm đến, mở cửa ra liền bị Uất Trì Li dọa cho giật mình, hoang mang đặt hộp đồ ăn xuống.
Nàng cuối đầu làm một cái lễ, sau đó tò mò nhìn Uất Trì Li lại nhìn Liễu La Y, nàng tuy rằng chỉ là một người dân bình thường, nhưng cũng nghe ngóng về tin tức của công chúa và Liễu La Y ở trong phủ.
Chỉ là, mối quan hệ của hai người họ giống như là một ẩn số, theo lý hai người họ thủy hỏa bất dung, nhưng Uất trì công chúa cư nhiên cùng sống chung với Liễu La Y trong phủ, như thế thì coi như xong đi nhưng giờ hai người đang ngủ chung một phòng?
"Đa tạ" - Liễu La Y từ ngoài sân đi vào, nhìn thấy nha đầu liền nói.
Nha đầu nhanh chóng thu lại ánh mắt đầy tò mò của mình lại, xoay người đi khỏi, lúc đi ra ngoài cửa còn va vào khung cửa một cái, sau đó che lại trán nhanh chạy khỏi sân.
Nàng vẫn luôn có chút sợ vị Liễu cô nương này, ai bảo nàng cứ luôn mang bộ dạng không nói không rằng, nhìn liền biết là một người khó gần.
Uất Trì Li đang nằm trên giường không nhịn được cười ra tiếng, nàng cười nhạo nói: "Ngươi xem ngươi kìa, trên mặt không có nét cười, dọa đứa nhỏ trù phòng sợ thành bộ dạng thế kia".
"Dọa đến nàng ấy không phải ta, là công chúa và ta" - Liễu La Y thanh lãnh liếc nhìn Uất Trì Li một cái.
truyen bac chien
"Hả?" - Mày Uất Trì Li giật giật.
Liễu La Y biết những lời này của mình có mang nghĩa khác, nàng dừng lại một lát, nói: "Công chúa vẫn nên trở về đi, ta muốn tắm gội".
Uất Trì Li gật đầu sau đó ánh mắt vẫn sáng rực nhìn nàng ấy như cũ.
Liễu La Y cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên, nàng vội vàng bước ra khỏi cửa: "Ta đi kêu Tân Nhiên đến mang công chúa trở về".
Uất Trì Li không vội đáp lời, đợi đến lúc Tân Nhiên mơ hồ bị Liễu La Y kéo qua đây, nàng cười nói với Tân Nhiên: "Tân Nhiên, đi lấy những đồ tắm gội sang đây cho ta, còn có những hương liệu tốt nhất của ta nữa, đều mang đến một ít đưa cho Liễu cô nương".
Tân Nhiên mặt mơ hồ càn thêm mơ hồ, nàng gật gật đầu, nghe lời đi lấy đồ.
Liễu La Y ở bên cạnh nắm Tân Nhiên lại, đứng một bên không biết phải nói gì, nhất thời đứng đó một lúc, ánh mắt có chút oán trách nhìn Uất Trì Li.
"Ngươi ra ngoài" - Nàng ấy nói.
"Chân ta còn đang bị thương, vả lại, ta muốn nhờ ngươi giúp ta lau người a" - Uất Trì Li vẻ mặt vô tội.
"Công chúa!" - Bản thân Liễu La Y hoàn toàn không chú ý đến, ngữ khí của nàng không có thanh lãnh, ngược lại còn mang theo một tia trách mắng.
"Ngươi ra ngoài, có được không" - Nàng lại nói, ngữ khí càng thêm mềm đi, hai mắt hạnh nhân ướt át nhìn Uất Trì Li.
Uất Trì Li vốn dĩ muốn chọc ghẹo nàng ấy một chút thôi, nhưng mà không ngờ lại bị nàng ấy chọc ngược trở lại, trêu đến tim của nàng muốn run lên, đợi khi nàng có phản ứng thì bản thân đã cầm hộp đồ ăn, đứng một mình trong gió hoàng hôn rồi, bốn mắt nhìn nhau với Tân Nhiên vừa mới ôm khắn tắm trở lại.
"Công chúa, người bị đuổi ra ngoài rồi à?" - Tân Nhiên haha cười lớn.
"Im miệng" - Uất Trì Li ngữ khí không tốt nói.
Do đó Uất Trì Li từ bỏ việc lau người, cực kì đau lòng dùng bữa tối trong đêm mùa hạ thanh mát với lũ muỗi hung tàn bay xung quanh.
Đợi khi Uất Trì Li lần nữa bước vào phòng mùi hương thuộc về Liễu La Y đã huân khắp căn phòng, Uất Trì Li lê đôi chân cà nhắc đến giường, đáng thương ngồi xuống.
"Ta vì cứu ngươi nên bị thương, ngươi tắm gội xấu hổ không muốn để ta thấy thì thôi đi, vậy ngươi giúp ta cởi áo ra với, dù gì cũng không thể bận như thế này đi ngủ" - Uất Trì Li bất lực nói.
Liễu La Y do dự một hồi, nghe lời đi đến vươn tay giúp Uất Trì Li cởi ngoại bào ra, lúc cởi ra, không tránh được đem thân thể dựa lại gần Uất Trì Li.
Uất Trì Li ban đầu không để ý, hưởng thụ một cách thoải mái, chỉ là vô tình mở mắt ra đột nhiên cảm thấy hai má như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến dọa người.
Khi nãy Liễu La Y vừa mới tắm gội, trên cổ và tay vẫn còn lưu lại vài giọt nước nhỏ, toàn thân tản ra mùi thơm ngào ngạt.
Nàng ấy có vẻ vội mặc y phục, phía trước hơi lỏng lẻo, khi giơ tay lên bờ vai thanh tú của nàng ấy lộ ra trước mắt Uất Trì Li.
Vẻ mặt Uất Trì Li bối rối nhanh chống dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nàng lập tức tự chửi thề "Ta kháo", sau đó nhấm mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ khuôn mặt nóng như thiêu đốt.
Liễu La Y không có chú ý đến phản ứng của Uất Trì Li, nàng cung kính giúp Uất Trì Li cởi ra ngoại y, sau đó gấp lại chỉnh tề rồi đứng lên nói: "Công chúa nghỉ ngơi đi".
Lúc này Uất Trì Li mới dám mở mắt ra, ngữ khí thả lỏng nhanh hỏi: "Ngươi không ngủ sao?".
"Công chúa ngủ trước đi, một lát ta nằm dưới đất là được rồi" - Liễu La Y cuối đầu nói.
"Vậy sao mà được" - Uất Trì Li lo lắng "Tuy bây giờ là mùa hạ, nhưng mặt đất vẫn còn lạnh, ngươi nếu như nhiễm phong hàn ai chăm sóc ta?".
"Tân Nhiên".
Uất Trì Li nghe xong liền lắc lắc tay: "Tân Nhiên gia hỏa đó chân tay vụng về, nào có tỉ mỉ được như ngươi".
Tân Nhiên người đang dựa vào cửa ở ngoài kia không thể lên tiếng giải thích, tức tối đá vào cửa một cái.
"Lên đây đi, ta cũng không phải đăng đồ tử, sẽ không làm gì ngươi đâu.
Trong phòng ngươi thô sơ cũng không có chỗ nào khác để ngủ nữa, chỉ một đêm, ngày mai ta