Uất Trì Điệp ở một bên nhìn Uất Trì Li, phỏng đoán não Uất Trì Li có phải bị họ Liễu kia làm hư rồi hay không, cho người khác tiền còn vui thành bộ dáng thế kia.
Do đó, nàng đối với Liễu La Y càng thêm hiếu kì, trên đời này có người làm cho muội muội của nàng đầu hàng khuất phục không nhiều, nhưng Liễu cô nương này trừ khuôn mặt ra, cũng không nhìn ra được nàng ấy có điểm nào xuất chúng.
Liễu La Y luôn rất mẫn cảm, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Uất Trì Điệp, nàng thanh lãnh quay sang nhìn Uất Trì Điệp một cái, lễ phép gật đầu.
Uất Trì Điệp khịt mũi, quay mặt đi, không nhìn thì không nhìn, nàng ấy cũng đâu có gì hiếm lạ.
Nếu không phải phụ vương một khóc hai nháo ba thắt cổ, lăn lộn qua lại làm phiền đến nàng, nàng có chết cũng không muốn gặp Uất Trì Li.
Mà lúc này ở phía sau xe ngựa, Lâu Nguyệt ngơ ngác nhìn túi tiền trong tay, lại nhìn về phía Uất Trì Li vừa rời đi, móng ngựa làm bụi bay lên đầy đường, trước mắt một phiến mưa bụi lất phất.
Sau khi nàng ta duỗi tay chỉnh lại đầu tóc, liền đeo túi tiền lên rời đi theo hướng ngược lại.
Rất nhanh đã đến trước cửa phủ, Uất Trì Li nhảy xuống xe trước, sau đó vươn tay dìu Liễu La Y, nhưng nàng không ngờ Uất Trì Điệp đã nhảy xuống trước một bước, vô tình đụng phải Liễu La Y đang vươn tay định nắm lấy tay Uất Trì Li.
Liễu La Y kêu lên kinh ngạc, Uất Trì Li thấy vậy vội bước tới, mở hai tay ra bắt lấy Liễu La Y.
Nàng vòng tay ôm lấy eo Liễu La Y, Liễu La Y đặt hay tay lên vai nàng, hai chân chống đất, khoảng cách của hai người lập tức thu hẹp lại, không kịp phản ứng đối mắt nhìn nhau.
Liễu La Y từ mang tai tới cổ lẫn mặt đều đỏ ửng lên, nhưng không hề giãy dụa muốn thoát ra như trước đây, mà nói nhỏ đến mức chỉ có mình Uất Trì Li nghe thấy: "Bỏ ta xuống".
Uất Trì Li ban đầu còn choáng váng, bây giờ nghe thấy lời nàng ấy nói liền buông tay ra, kết quả tay thả ra quá nhanh, Liễu La Y không phòng bị ngã xuống đất, nàng nhíu mày lại, cảm thấy chân phát đau một trận.
"Ngươi không sao chứ?" – Uất Trì Li lo lắng hỏi.
"Không việc gì" – Liễu La Y cuối đầu nói nhỏ, sau đó nhịn đau sải bước đi vào trong.
Uất Trì Li gãi đầu, nhất thời không biết bản thân lại chọc giận Liễu La Y chỗ nào.
Uất Trì Điệp dùng ánh mắt như đang nhìn đồ đần nhìn Uất Trì Li, mở miệng nói: "Ngươi thả người ta xuống còn làm đau người ta".
Vậy nàng ấy chạy cái gì? Trong tích tắt Uất Trì Li tự hỏi.
Uất Trì Điệp trừng Uất Trì Li một cái "Ngươi đừng nhìn ta, ta không phải cố ý, là do nàng gầy yếu, mới đứng không vững".
Uất Trì Li vốn dĩ không có ý trách nàng ấy, nhưng ngay từ đầu đã bị Uất Trì Điệp làm cho nghẹn họng, sau khi nghe xong càng làm nàng tức hơn, không tự chủ được ngữ khí màng theo một tia tàn ác: "Nàng ấy rất dễ đứng không vững, vậy sau này tỷ tỷ cách nàng ấy xa chút là được".
Mặt mài Uất Trì Điệp trở nên u ám, nàng nhìn chằm chằm Uất Trì Li, rồi đột nhiên rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, nàng giơ tay lên dồn nội lực vào đó, khi thanh kiếm đến trước mặt Uất Trì Li đã cứng rắn không gì bằng.
(*Chínhlà kiểu kiếm có hình dạng như thế này nè)
Một trận kình phong làm bay tóc của Uất Trì Li, trong lòng nàng kinh ngạc, ngay lập tức lùi về sau, nghiêng mình né tránh.
Làm sao nói đánh liền đánh, rốt cuộc là tỷ muội hay là cừu nhân đây? Uất Trì Li nói thầm, nàng không muốn lại có vướng mắt với nàng ấy, do đó nàng nhấc chân chạy vào trong phủ.
"Làm sao, lúc trước chẳng phải luôn rất lợi hại hay sao, chẳng lẻ quá lâu không luyện công, ngay cả đến cãi nhau cũng không muốn đánh?" – Uất Trì Điệp đôi mắt sắc bén, phi thân đuổi theo, trực tiếp chặn trước mặt Uất Trì Li.
Uất Trì Li có thể nhịn dừng lại bước chân, nhưng trong lòng cảm thấy không biết làm gì, lại nghĩ tốt xấu gì cũng là tỷ muội, cũng không thể động tay, chỉ có thể nhảy tới nhảy lui né tránh.
Uất Trì Điệp dường như không có giảm thế tiến công, ngược lại từng bước dồn ép, gần như nhất định phải ép Uất Trì Li ra tay.
Uất Trì Li nhìn thấy nàng ấy tuy ra tay rất nhanh, nhưng bước chân thập phần không có lực, liền biết công phu của nàng ấy không thể sánh với bản thân, thế này càng không thể đánh trả, chỉ có thể chạy xung quanh hòn non bộ trong phủ trốn tránh.
Tân Nhiên nhanh giao xe ngựa cho người tới nhận, vừa vào cửa liền nhìn thấy dáng vẻ hai người một người đuổi một người bắt, vội vàng kêu lên: "Đại công chúa, nhị công chúa, hai người sao lại đánh nhau rồi! Mau dừng tay!".
Không ai nghe Tân Nhiên nói.
Thay vào đó là một phiến đá sắc bén như lưỡi dao bay về phía Tân Nhiên, Tân Nhiên hớp một ngụm lãnh khí né tránh, nhưng búi tóc ở trên đỉnh đầu đã rớt ra tán loạn, rủ rượi rót xuống trước trán nàng.
"Hai người đừng đánh nữa!" – Nàng ngồi xổm trên mặt đất, che đầu khóc nức nở.
Uất Trì Điệp đánh nháo đến nổi trong mắt ngoại trừ Uất Trì Li làm gì thấy thứ gì khác, cũng không quản bản thân chém bừa những thứ xung quanh, Uất Trì Li một bên né một bên còn phải bảo vệ cỏ cây hoa lá xung quanh hòn non bộ.
Đây đều là những thứ mà Liễu La Y lúc nhàn rỗi đã khổ cực trồng, làm hư rồi nàng ấy sợ là sẽ buồn bực tận mấy ngày.
"Được rồi, ta cũng không có trêu chọc gì ngươi, ta bồi thường cho ngươi chẳng phải là được rồi sao?" – Uất Trì Li khàn giọng hét lên.
Uất Trì Điệp thu hồi kiếm, cầm trước mặt, nghiêm túc nói: "Không được, ngươi luôn đuổi đánh ta, ta nói cái gì ngươi cũng đều không nghe, chẳng phải không thèm chú ý đến tình nghĩa tỷ muội gì sao?".
Chưa kịp nói hết câu, nàng ấy lại giơ kiếm chém lại đây, Uất Trì Li vỗ đùi tức giận, chuyển hướng chạy về phía hành lang.
Nhưng không ngờ rằng mới vừa rẽ vào góc cua liền đụng phải Liễu Mân Thường đang cuối đầu cầm kiếm sau lưng lẩm nhẩm bí quyết kiếm pháp, giảm chậm lại bước chân, Uất Trì Li sợ đụng phải hắn, dùng lực xoay cả cơ thể né sang một bên.
Ngay sau đó Uất Trì Điệp đúng lúc đâm một kiếm đến đây, Liễu Mân Thường chỉ là một thiếu niên, võ công cũng mới học không lâu, làm sao có thể né kịp, hắn kinh hô một tiếng duỗi tay đang cầm kiếm cố gắng chặn mũi kiếm đã chém tới chỗ hắn.
Trong khoảnh khắc Uất Trì Điệp vẽ mặt khẽ biến sắc, nhưng khó mà thu hồi kiếm, đột nhiên một bàn tay duỗi ra bên cạnh nàng ấy, hung hăng nắm lấy cổ tay rồi vặn sang một bên.
Vào thời khắc quan trọng Uất Trì Li xông đến, đứng chắn trước Liễu Mân Thường, giúp hắn chế trụ Uất Trì Điệp.
Bất quá do tình huống xảy ra quá nhanh, kiếm trong tay Uất Trì Điệp lại dài hơn kiếm bình thường, cho nên lưỡi kiếm đã cứa trúng cổ tay của