Giọng hắn khàn khàn, mang theo uy hiếp tràn đầy, đặc biệt là trong không gian đêm tối như thế này, rất có cảm giác áp bách.
Uất Trì Li định nhận, liền thấy Lục Vân Khuê thẳng tấp nhìn qua nàng, nhìn tới Liễu La Y phía sau, nhìn từ trên cao xuống, Liễu La Y không chịu thua, ngửa đầu nhìn thẳng hắn.
Uất Trì Li nhướng mài, trong lòng có chút không vui, cứ như vậy mà xem nhẹ nàng?
"Lá gan của ngươi ngày càng lớn, đem theo hung khí không nói, còn dám động thủ với ta? Liễu La Y a Liễu La Y, thật là đồ đàn bà lòng dạ độc ác, ngươi quên rồi sao, cha ngươi cùng đệ đệ ngươi đều nằm trong tay ta, ngươi tin hay không, đêm nay ta để cho đệ đệ của ngươi sống không bằng chết!".
Liễu La Y nắm chặt tay khi nghe những lời hắn nói, nàng tức giận trừng mắt nhìn Lục Vân Khuê: "Ngươi muốn làm gì bọn họ?".
Lục Vân Khuê thấy nàng lo lắng, thoải mái vẻ mặt mang theo ý cười: "Ta chỉ là một tiểu quan, không có gì ngoài thủ đoạn, cùng lắm thì cho hắn trải qua những việc mà hắn từng trải thôi".
Liễu La Y hai mắt tối sầm lại, máu trào dâng một hồi, suýt nữa ngất xỉu, nàng chỉ nhìn chằm chằm Lục Vân Khuê, hai mắt như muốn nứt ra, không nói nên lời.
Uất Trì Li nhìn bọn họ tới lui, cảm thấy rất lạ, Lục Vân Khuê đã dùng thủ đoạn nham hiểm nào, cư nhiên có thể kích động Liễu La Y như thế này?
"Ngươi muốn như thế nào, ta nghe ngươi" – Im lặng hồi lâu, Liễu La Y nói.
Lục Vân Khuê cười đến sáng lạn: "Ta muốn cái gì, ngươi bây giờ đi theo ta sẽ biết".
"Được" – Liễu La Y nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót, sợ đây lầ vận mệnh của nàng đi, Lục Vân Khuê cố ý nắm chặc điểm yếu của nàng mà uy hiếp, khiến nàng sống không được, chết cũng không xong.
Đúng lúc này, Uất Trì Li nặng nề ho lên hai tiếng, phá tan không khí quỷ dị này.
Lục Vân Khuê nhíu mài, biển hiện rất không kiên nhẫn, nhưng mà khi xoay người lại, trên mặt chính là mang theo gió xuân ấm áp: "Li nhi, đừng có tùy hứng, ta cũng không phải là không để ý nàng, chỉ là tiện tì này ban ngày thế nhưng dám làm ta bị thương, ta mang nàng đi giáo huấn một phen thôi".
"À, vào ban ngày" – Uất Trì Li nói đến tự tin, "Là ta đánh".
"Cái gì?" – Lục Vân Khuê sắc mặc khẽ biến.
"Ngươi thân là nam nhân, vậy mà lại ở bên ngoài dụ dỗ trêu chọc người khác, nếu là ở Bắc Vực của bọn ta, sớm đã bị lôi ra ngoài đánh cho đến chết, hiện giờ ta chỉ giáo huấn ngươi một chút mà thôi" – Uất Trì Li cười tủm tỉm nói
Lục Vân Khuê dùng ánh mắt như nhìn thấy người điên nhìn nàng, trong nhất thời không biết phải nói cái gì.
Từ trước đến nay, Uất Trì Li hẳn phải là nghe lời phục tùng hắn mới đúng, làm sao hai ngày nay gặp nàng, ngược lại còn khó đối phó hơn Liễu La Y.
Loại cảm giác dần dần mất không chế này làm hắn cảm thấy không ổn.
"Li nhi, nàng chẳng lẻ trúng tà rồi sao, những việc này đều là nàng làm?" – Lục Vân Khuê vừa hỏi, vừa vén quần áo, bày ra vết thương bị Liễu La Y cắt.
"Đúng vậy" – Uất Trì Li thừa nhận thập phần thống khoái.
Liễu La Y nghe như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Uất Trì Li, chỉ thấy nàng đứng ở nơi đó một cách thản nhiên, thân hình cao dỏng, không chút sợ hãi.
Liễu La Y thật sự không hiểu, Uất Trì Li vì cái gì lại giúp nàng nhiều lần như vậy.
Lòng dạ Lục Vân Khuê từ trước đên nay tham sâu khó dò, đối mặt với sự thay đổi của Uất Trì Li, hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ôn nhu như cũ nói: "Li nhi, nàng hiểu lầm rồi, ta cùng tiện tì này có thù khó gỡ, tuyệt đối không có việc quan hệ bất chính ở đây.
Huống chi ta đối với nàng thâm tình, làm sao có thể động tâm với một tiện tì?".
Thật là có kỷ xảo biểu diễn như ảnh đế a, Uất Trì Li thầm nghĩ.
Nhưng mà Uất Trì Li trời không sợ đất không sợ, nàng mặt dày còn có thể so với ai khác sao, nàng sao có thể nhận thua?
Nàng vươn ngón tay thon dài, không để ý đùa nghịch tóc của bản thân, cười nói: "Ta tin ngươi, chỉ là từ trước đến nay bản công chúa không chấp nhận dung túng cái gai trong mắt, nếu như một ngày nào đó bị nhìn chằm chằm, muốn nhổ ra cái gai này, cũng không phải là khó".
Nàng đắc ý đem 3 chữ "Bản công chúa" đọc rõ thập phần rõ ràng.
Không ngờ rằng đời này nàng có thể cậy thế áp bức người khác, thoải mái.
Quả nhiên, nhìn cũng có thể thấy được Lục Vân Khuê đen mặt đi, hắn chậm rãi gật đầu, đột nhiên dũi tay túm Liễu La Y, không có tí gì là thương hương tiếc ngọc, bước nhanh ra khỏi cửa.
Liễu La Y chết lặng đi theo, vài lần còn mém vấp ngã, nàng không có quay đầu nhìn Uất Trì Li, Uất Trì Li cũng không mở miệng giúp nàng.
Là nàng không tin nàng, tin tưởng việc này, không thể cưỡng ép.
Đợi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Tân Nhiên sợ ngay người bên này vọt tới, vòng tay qua eo Uất Trì Li, giữ chặt muốn chết, sau đó đột nhiên khóc thét.
Uất Trì Li:!
"Ngươi làm sao vậy, ngươi bỏ ta ra trước!" – Uất Trì Li giãy giụa một chút, thê nhưng không thể thoát được.
Nãi nãi, chỉ là một cô nương thôi sức lực đâu ra lớn như vậy?
Uất Trì Li bỏ cuộc: "Ngươi khóc cái gì?"
"Công chúa à, rốt cuộc người đã trở lại rồi, đây mới chính là bộ dáng trước đây của công chúa, thúc ngựa phi nhanh, ngạo mạng không bị lễ nghĩa gò bó! Kể từ khi người gặp Cô gia, cả người đều thay đổi, bây giờ, người rốt cuộc trở lại rồi, Tân Nhiên, Tân Nhiên rất vui! Ô ô ô! ".
Đầu Uất Trì Li muốn nổ tung, không thể nói lên lời!
"Nhưng mà công chúa, Bắc Vực chúng ta khi nào thì đối với nam nhân dụ dỗ trêu chọc người khác thì bị đánh chết vậy?" – Tân Nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ta tự nói".
– Uất Trì Li nói đến hợp tình hợp lý.
"Khi nãy ngươi nói thay đổi, là thay đổi chỗ nào?" – Uất Trì Li hỏi, vừa lúc nàng có thể thừa dịp cơ hội này, dụ Tân Nhiên nói ra, để hiểu biết một chút về thân phận bối cảnh của thân thể này.
Tân Nhiên buông tay ra, một bên gạc lệ rồi nói: "Thay đổi mọi thứ, từ trước đến nay công chúa chí hướng rộng lớn, từ nhỏ đã cùng Vương chuyên đi doanh trại, cưỡi ngựa bắn cung võ công toàn bộ đều không thua kém nam nhân, nhưng bây giờ vì Cô gia tình nguyện ở chỗ nhỏ bé như thế này, Cô gia mệnh lệnh rõ ràng không cho người luyện võ, chứ đừng nói đến bắn cung cưỡi ngựa.
"
"Theo Tân Nhiên thấy, Công chúa tuyệt đối không phải là nữ tử cam nguyện bị cầm tù, mà chính là công chúa Bắc vực đỉnh thiên lập địa, đáng tiếc một phen