Sau khi nghe thấy giọng nói của cô ta trong điện thoại. Những gì sắp nói, muốn nói cậu dẹp hết.
"Cô ta gọi anh sao?"
"Ừ, anh sợ Yona bị sốc sẽ nghĩ quẩn.."
*Hóa ra anh rất quan tâm cô ta, không phải chỉ vì hôn ước. Mà giữa họ cũng có một sợi dây liên kết giống cậu.,*
"Còn em thì sao?" Cậu nuôtd hết nước mắt vào trong.
"Anh đi đi"
"Có gì lát nữa anh quay lại thăm em sau"
Sau khi anh đi khỏi, bác sĩ cũng ra ngoài rồi, căn phòng chỉ còn một mình cậu. Bao nhiêu cảm xúc đều không thể giấu đi được nữa. Vì cậu không muốn để một người không quen, thấy cậu yếu đuối nên cậu không thể gục ngã trước mặt họ. Còn với anh, cậu thật sự muốn yếu đuối trước mặt anh ngay lúc này. Nhưng khi nghe anh nhắc tới Yona. Thì cậu lại rụt lại suy nghĩ đó.
Chợt nhận ra rằng khoảng cách giữa anh và cậu đã bắt đầu có từ ngày cậu nói chia tay rồi. Bây giờ tiy ngồi. Cạnh nhau nhưng trái tim lại không còn chung nhịp đập nữa.
Cậu òa khóc trong vô vọng, hai tay đấm vào bụng mình.
"Cái bụng chết tiệt này tại sao tại sao mày không giữ Nam Nam lại." Khiến vết mổ chảy máu
Cậu cứ đánh vào hai chân của mình và nói "Còn mày nữa đôi chân đáng ghét, tại sao lại nghe lời cô ta tới đây làm gì."
Cậu vừa khóc vừa nói trong đau đớn.
"Nam Nam ba xin lỗi con, vì ba không thể bảo vệ được con."..
Dường như trái tim cậu không còn sức chịu đựng nữa. Cậu đã kìm nén quá nhiều rồi. Bây giờ phải đi gặp anh, phải nói anh nghe về đứa con. Chỉ có anh mới làm dịu đi cơn đau đó.. Cậu chạy ra khỏi giường bệnh, đi tìm anh.
Tới nagy trước cửa phòng, dẫu cho đôi chân đó muốn bước vào. Nhưng khi nhìn thấy hai người họ ôm nhau bước chân khựng lại. Cậu ngồi bệt xuống dựa vào tường. Lúc này cậu đã hiểu ra mình sai rồi,sai ngay từ đầu......
Cậu đứng lên nhìn lén anh đút cháo cho cô ta ăn, cái việc mà anh từng bảo chỉ làm cho cậu.
Sự ân cần đó của Anh bây giờ đã dành cho người khác rồi.
Nước mắt trải dài trên hai gò má cậu.
"Nam Nam của tôi đã chết, vậy mà cô vẫn ở đây vui vẻ ung dung được sao?"
"Còn anh không mảy may gì quan tâm tới tồi sao?"
Tôi đã từng hối hận vì câu nói chia tay. Nhưng giờ thì tôu không còn thấy hối hận nữa.
Bạch Dương ráng lết về phòng nằm xuống chiếc giương ôm lấy bụng, không ngừng tự trách bạn thân.
"Em tỉnh rồi à" Thịnh đi vào. Nghe tiếng anh cậu bất giác quay lại.
"Em đỡ nhiều rồi"
"Em đau ở đâu không? Đưa anh xem, em ăn cháo nha, anh đi mua cho em".
Anh Thịnh để ý cậu từng chút một. Anh nhìn khắp người cậu để xem có bị thương ở đâu không?
Đối với cậu chưa bao giờ anh lạnh nhạt cả.
"Anh đừng tốt với em nữa, em không xứng đáng với tình cảm đó của anh đâu.".
"Xứng hay khômg anh không cìn có thể quyết định được nữa" Anh chỉ tay vào ngực của mình.
Anh