**********
“Vậy em đi về trước.
“Đi cẩn thận nhé.
Hai người vẫy tay từ biệt.
Họ giống như những người bạn cũ bình thường nhất, cùng nhau mở chiếc hộp kỷ niệm ra, lau bụi bặm, lấy ra xem lại một lần sau khi xem xong lại trả về.
Thật ra Lê Hân Dư không biết rằng cho đến bây giờ Giang Dật Hàn vẫn luôn giữ vững tình yêu với mình.
Nếu như có thể ở bên cạnh Lê Hân Dư, cho dù rời khỏi nhà họ Giang thì anh cũng không do dự chút nào.
Cho dù có lỗi với nhà họ Giang, anh cũng sẵn lòng.
Ba năm trước cũng vì quá nhiều trói buộc, cảm thấy không thể bội bạc rời khỏi nhà họ Giang nên anh mới có thể trơ mắt nhìn cô rời xa mình.
Một khi đánh mất rồi mới nhận ra người ấy quan trọng với mình như thế nào.
Trong ba năm mất Lê Hân Dư, Giang Dật Hàn mới phát hiện cô đã khắc sâu trong tim mình.
Nếu như có một chút khả năng, anh sẵn lòng buông tay.
Thế nhưng anh thật sự không thể buông tay được.
Cho nên sau khi Lê Hân Dư về nước, anh vẫn luôn không chịu nhượng bộ.
Mặc kệ Lê Hân Dư đã lập gia đình hay như thế nào, chỉ cần cô không hạnh phúc thì anh vẫn có động lực cố gắng.
Hơn nữa anh không đành lòng để Lê Hân Dư có cuộc sống khổ cực như vậy.
Về sau biết Lăng Diệu không bỏ được Lê Hân Dư, anh biết mình cũng không có cơ hội nữa nên mới lựa chọn từ bỏ.
Cho dù từ bỏ hạnh phúc của mình, anh cũng muốn cô được hạnh phúc.
Cho nên Giang Dật Hàn nói những lời đó ám chỉ với Lăng Diệu, chỉ điểm cho Lăng Diệu lật lại quá khứ.
Lăng Diệu đối xử với Lê Hân Dư đủ tốt, vậy thì sự nhượng bộ của anh mới xứng đáng.
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất trong tầm mắt của anh từng chút một, nụ cười trong mắt anh mới dần dần trở nên cay đăng.
“Chỉ cần em sống tốt thì anh có thể quên đi tất cả”
Anh tự nhủ như thế.
Thế nhưng nếu như Lăng Diệu khiến em không hạnh phúc, cho dù như thế nào anh cũng sẽ liều lĩnh, thà buông bỏ tất cả cũng sẽ đưa em rời đi.
Giang Dật Hàn thật sự rất hối hận...!
Nếu như trên thế giới này thật sự có cơ hội làm lại một lần nữa, ba năm trước nói thế nào anh cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô ra như vậy.
Nếu ba năm trước anh không vì gông xiềng của trách nhiệm mà lùi bước, bây giờ hẳn Lê Hân Dư là vợ của mình chứ không phải Lăng Diệu.
“Đừng nhìn nữa, cậu ta đã đi xa rồi.”
Giang Nhiên Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, cô ta nhìn Giang Dật Hàn, giọng nói lạnh lùng, trong lòng lại càng tuyệt vọng hơn.
Ánh mắt Giang Dật