Lê Ngưng tuỳ ý đặt điện thoại xuống bên cạnh giường của cô, lại lấy từ trong túi xách ra cuốn truyện cười đã chuẩn bị từ trước đó, tìm vài câu chuyện cười đọc cho Lê Hân Dư nghe.
Cô luôn luôn thận trọng ghi nhớ chức trách của bản thân, phải làm cho Lê Hân Dư vui vẻ, làm cho đứa bé trong bụng Hân Dư cũng vui vẻ.
Thật sự câu chuyện mà Lê Ngưng kể không có gì gây cười, nhưng bộ dạng nghiêm túc của cô ấy lại khiến Lê Hân Dư luôn có thể nở nụ cười.
Không nói được là vì sao, chỉ cần Lê Ngưng nói chuyện với cô là cô có thể hấp thụ năng lượng từ cô ấy.
Cô cũng biết Lê Ngưng rất quan tâm đến cô.
Cho dù là Lê Ngưng không nói gì, cô cũng có thể nhìn ra tất cả trong ánh mắt của cô ấy.
Duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, có khi, thậm chí Lê Hân Dư sẽ nghĩ liệu có phải kiếp trước cô và Lê Ngưng là chị em ruột không.
Điện thoại của Lê Ngưng năm bên cạnh giường, màn hình vẫn còn đang sáng, trên mặt màn hình là một tấm ảnh chụp gáy sau của bản thân.
Một hình trái tim màu hồng.
Bây giờ nghĩ lại chắc là Lăng Diệu rất thích trái tim màu hồng này.
Nghĩ đến Lăng Diệu, ánh mắt của Lê Hân Dư không khỏi có chút ảm đạm.
Từ sau ngày Lăng Diệu rời đi, trong nửa tháng nay anh vẫn luôn không xuất hiện.
Anh có đến đây mỗi ngày hay không, cô không biết.
Chỉ là cách năm ba ngày cô sẽ phát hiện anh ở cửa nhìn trộm vào, chỉ trộm nhìn thôi chứ anh không vào.
Có lúc cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn bảo anh đi vào.
Nhưng khi nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình vẫn chưa thể ổn định, cô không thể nào thốt nên lời.
Anh cũng là cha của đứa trẻ nhưng lại muốn con của cô có thể khoẻ mạnh để lấy tuỷ ghép cho một con khác!
Lê Ngưng thật sự rất hết lòng chăm sóc cho Lê Hân Dư.
Thấy Lê Hân Dư mất tập trung liên sợ cô nghĩ ngợi lung tung khiến bản thân phiền muộn, cô ấy lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.
Có sự chăm sóc của Lê Ngưng, cơ thể Lê Hân Dư phục hồi cũng không tệ.
Bác sĩ nói quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu như không có vấn đề gì thì có thể xuống giường và đi lại nhẹ nhàng.
Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.
Lê Ngưng vui mừng, nhanh chóng nói tin tốt lành này với Hướng Lập Hiên.
Hướng Lập Hiên liền hớn hở, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Lê Hân Dư.
Thật ra không cần