Anh chỉ có thể hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: "Đứa nhỏ sẽ không sao đâu, con của chúng ta nhất định là đứa bé kiên cường nhất trên thế giới này, sẽ không sao đâu.
"
Đến trưa hôm sau Lê Hân Dư mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy đôi mắt tràn ngập tơ máu của Lăng Diệu.
Cô khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, anh lập tức nắm chặt tay cô: "Em có sao không? Anh sẽ gọi bác sĩ!"
Cô giật giật khóe môi: "Em! con của em! "
"Con không sao, con của chúng ta vẫn còn.
"
Khi nghe câu trả lời này, trên gương mặt mong manh của cô nở nụ cười nhàn nhạt.
Thật tốt, con của cô vẫn còn.
Lăng Diệu nắm tay cô: "Chắc em không biết em giỏi thế nào đâu.
Trong bụng em có tới hai cục cưng đấy.
Là thai đôi, cho nên em nhất định phải cố gắng lên.
"
"Thai đôi.
"
Nụ cười của cô đột nhiên tắt ngấm: "Ý anh là, có thể thử tủy cho Niệm Sơ hai lần phải không?"
Thân thể của anh đột nhiên cứng ngắc: "Không phải, em mới là quan trọng nhất, em và các con mới là quan trọng nhất.
"
Khóe môi của cô trắng bệch, không nói lời nào, cả người như sắp kiệt sức: "Nếu tôi và con quan trọng nhất thì anh có thể đồng ý đừng chọc lấy máu cuống rốn của con không?"
Lê Hân Dư hi vọng đặt câu hỏi, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ Lăng Diệu.
Lê Hân Dư rõ ràng muốn cười, nhưng cô chỉ chớp mắt là nước mắt đã rơi xuống không kiểm soát được.
Anh yêu cô và cũng yêu con.
Nhưng anh lại yêu quá nhiều thứ!
"Lăng Diệu, hãy làm như lời mẹ nói.
Sau khi sinh con xong, chúng ta ly hôn đi"
Nước mắt chảy thành dòng trên môi, vị mặn từ đầu lưỡi truyền đến tận đáy lòng: "Tôi thật sự không cần gì hết, chỉ cần con tôi là đủ.
"
"Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, sẽ không tốt cho con"
Anh gằn giọng nói: "Sau này không cho phép em suy nghĩ những chuyện này, em hãy dưỡng bệnh trước đã.
"
"Dưỡng bệnh cho khỏe là để chọc ối thử tủy cho Lăng Niệm Sơ.
Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng.
"
Nếu không phải Lăng Niệm Sơ đá vào bụng cô thì con của cô đâu có bị tổn thương như vậy.
Cho dù con cô đã yếu thành như vậy rồi, nhưng tất cả mọi người vẫn đang đợi sau khi con cô tượng hình sẽ thử